“Chỉ cần ông không làm tổn hại đến lợi ích của bề trên, ngài ấy nhất định sẽ đảm bảo cho con cháu nhà họ Quý vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Tương lai chỉ cần bề trên hoàn thành nghiệp lớn, cũng sẽ giúp nhà họ Quý các người trở lại Cảng Thành”.
“Bề trên nhất định sẽ không bạc đãi người tận trung với ngài. Nếu ông không chịu rời khỏi Cảng Thành, vậy thì ông cũng yên tâm đi, bề trên nhất định sẽ báo thù cho ông, tự tay giết chết Lâm Ẩn”.
Nói đến đây, Văn Thiên Phượng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Quý Trọng Sơn mặt mày u ám tới cực điểm, đôi mắt đầy sợ hãi.
Trong điện thoại, Văn Thiên Phương nói vô cùng rõ ràng.
Hắc Long Vương đã từ bỏ hắn.
Bây giờ hắn làm gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, đã không còn vốn liếng để đấu với Lâm Ẩn, cũng không còn gì để bàn điều kiện với Hắc Long Vương nữa.
May mắn là toàn bộ người nhà họ Quý đã chạy ra nước ngoài rồi.
Hắc Long Vương chỉ để lại một ý, đó là không được phản bội hắn ta.
Nếu không, không cần chờ Lâm Ẩn ra tay, Hắc Long Vương sẽ đuổi cùng giết tận, diệt cả gia tộc nhà họ Quý, khiến hắn tuyệt tự tuyệt tôn.
“Vốn tưởng rằng giết thằng ranh Lâm Ẩn kia chỉ chuyện cỏn con, kết quả lại xảy ra chuyện lớn thế này”, Quý Trọng Sơn lẩm bẩm tự nhủ, hối hận đến xanh ruột.
Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay chỉ là gieo nhân nào gặp quả nấy.
Coi thường Lâm Ẩn để giờ phải trả giá đắt, không ngờ lại thảm hại như vậy.
“Tôi thật sự đã một bước sa chân muôn kiếp hận! Một nước đi sai, thua cả bàn cơ rồi!”.
Quý Trọng Sơn ngửa mặt nhìn trời, giọng nói tràn đầy sự không cam lòng và oán độc.
“Khụ khụ khụ khụ!”.
Sau khi điên cuồng rít gào một trận, Quý Trọng Sơn ho khan kịch liệt, nôn ra vài ngụm máu.
“Lấy, lấy thuốc cho tôi”, Quý Trọng Sơn đầu đổ đầy mồ hôi, trầm giọng nói.
Quý Phúc lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc trợ tim, đổ ra mấy viên, lại đưa đến một cốc nước.
Quý Trọng Sơn nuốt liền mấy viên thuốc trợ tim, sắc mặt tái nhợt, lúc này mới đỡ hơn một chút.
Hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi phong thái trước đây, cả người giống như già đi mười mấy tuổi, trông giống như ngọn đèn đã cạn dầu.
Đúng vậy, trơ mắt nhìn đế quốc kinh doanh do chính tay mình gây dựng cứ ầm ầm sụp đổ như vậy.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì hắn đã chết.
Trong lòng hắn đã chết lặng.
Hắn cũng không khác người đã chết là bao.
Niềm vui duy nhất có thể nói đó chính là mấy đứa con trai của hắn vẫn còn sống tốt ở nước ngoài.
“Ông Quý, chuyện đã đến nước này thì đành chuẩn bị máy bay riêng, bây giờ lập tức rời khỏi Cảng Thành thôi, nếu không sẽ muộn mất!”, Quý Phúc ở bên cạnh khuyên.
Quý Trọng Sơn nhắm mắt trầm tư một hồi, thở dài nói: “Thôi thôi, chuẩn bị máy bay đi, lão già này nhận thua rồi”.
Sau khi giãy giũa trong lòng một hồi, Quý Trọng Sơn vẫn rất sợ hãi.
Cuồi cùng thì hắn vẫn sợ chết.
“Ông Quý! Không xong rồi, có một nhóm người không rõ thân phận nhảy dù xuống đảo Hải Thiên!”.
“Tất cả đội ngũ vũ trang của nhà họ Quý ở bên ngoài đều đã bị bắt!”.
Đúng lúc này, vài tên cấp dưới tinh nhuệ mặc trang phục chiến đấu màu đen vô cùng lo lắng chạy tới, vội vã báo cáo.
“Cái gì! Cậu ta đã đuổi giết tới đảo Hải Thiên rồi sao?”.
Quý Trọng Sơn dường như đã sợ tới mức đứng chết chân tại chỗ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lần này, thật sự không còn cả con đường sống cuối cùng nữa rồi.
Lâm Ẩn vậy mà đã tìm tới tận căn cứ bí mật của hắn.
“Lấy bút tới đây, tôi muốn viết một bức thư tuyệt mệnh. Tôi muốn căn dặn con cháu đời đời nhà họ Quý, sau này nhất định phải báo thù cho tôi! Con cháu đời sau bằng bất cứ giá nào cũng phải giết Lâm Ẩn này!”.
Quý Trọng Sơn thấp giọng gầm lên, lòng tràn đầy oán hận với Lâm Ẩn!
Loạt soạt loạt soạt.
Quý Trọng Sơn run tay cầm bút máy, múa bút thành văn, nhắn nhủ mấy đứa con trai ở nước ngoài nhất định phải tuân theo di nguyện, thề giết chết Lâm Ẩn!
Quý Trọng Sơn viết xong thư tuyệt mệnh, dùng điện thoại di động mã hóa rồi gửi đi. Hắn giống như đã dùng hết sức lực cuối cùng, rũ người ngồi trên ghế giống như một con chó chết.
Ba phút sau.
Long Dương dẫn một đoàn thanh niên trai tráng mặt mày lạnh lùng đi phía trước, tới căn cứ huấn luyện bí mật.
Trong căn cứ bí mật, mấy chục tên sát thủ ngầm tinh nhuệ được nhà họ Quý huấn luyện lại hộc máu nằm trên mặt đất giống như chó chết.
Lâm Ẩn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, vẻ mặt vô cảm, khoanh tay đứng trong đoàn người, sau đó chậm rãi bước tới.
Toàn bộ đảo Hải Thiên đã nằm trong sự khống chế của anh.
Lần này Quý Trọng Sơn có chắp cánh cũng khó thoát.
“Cậu, cậu chính là Lâm Ẩn sao?”.
Ánh mắt Quý Trọng Sơn trở nên ảm đạm, hắn nhìn Lâm Ẩn phong thái ngời ngời ở trong đoàn người.
“Thật không ngờ lần đầu tôi và cậu gặp nhau lại ở trong hoàn cảnh thế này”, Quý Trọng Sơn lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy tự giễu.
Nghĩ hắn một đời kiêu hùng, được người người kính ngưỡng, đứng trên đỉnh cao mấy mươi năm ở Cảng Thành.
Cuối cùng lại bại dưới tay một thằng ranh mới tí tuổi đầu như vậy!
“Bất cứ kẻ nào có liên quan tới nhà họ Văn, tôi đều sẽ không bỏ qua”, Lâm Ẩn bâng quơ nói.
“Quý Trọng Sơn, ở thủ đô khi ông bắt người của tôi, đưa quan tài tới cửa, thì cũng đã định ông sẽ có kết quả ngày hôm nay”.
Quý Trọng Sơn giật giật khóe miệng, lúc ở ở thủ đô hắn khí phách thế nào, coi rẻ Lâm Ẩn biết bao.
Bắt Vu Tắc Thành đi, còn đưa quan tài tới trước cửa nhà Lâm Ẩn, tuyên bố chiếc này để lại cho Lâm Ẩn.
Kết quả ngày hôm nay đúng thật là châm chọc!
“Quý Trọng Sơn, nếu ông khai ra tung tích của Văn Thiên Phượng, tôi có thể để ông được chết tử tế, không truy giết đời sau của nhà họ Quý nữa”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha, tôi sẽ không nói cho cậu biết bất cứ bí mật gì của nhà họ Văn”, Quý Trọng Sơn cười khổ vài tiếng, lắc lắc đầu.
“Thua thì thua, lão già này cũng không hề có chút hy vọng xa vời nào cả. Nhưng cậu đừng tưởng rằng cậu thật sự đã thắng”.
“Cậu thắng được tôi nhưng chưa chắc đã thắng được Văn Thiên Phượng, thắng được Hắc Long Vương!”.
“Một ngày nào đó, mấy đứa con trai của tôi sẽ nhìn thấy ngày chết của cậu”.
Vẻ mặt Quý Trọng Sơn tràn đầy oán độc, hắn cực kỳ không cam lòng mà nói.
Lâm Ẩn cong môi cười lạnh, không nhiều lời nữa.
Con chó săn Quý Trọng Sơn này là loại ngoan cố không thể thay đổi.
Không chuyện thất đức nào lão già này chưa làm, không biết có biết bao người ở Cảng Thành bị hắn hãm hại, trở thành quỷ hồn oan khuất.
“Vu Tắc Thành, ông tới nhặt xác cho lão già này đi”, Lâm Ẩn thản nhiên dặn dò.
Trước đây Quý Trọng Sơn bắt Vu Tắc Thành đi, đã dùng đủ khổ hình, mọi cách thức để nhục mạ hắn.
Lâm Ân đương nhiên muốn để Vu Tắc Thành xử lý lão già này.
Bốp!
Vu Tắc Thành đi tới, giáng một bạt tai lên mắt Quý Trọng Sơn, đánh đến khi hai mắt hắn dại đi, nằm gục dưới đất giống như một con chó chết.
“Đồ chó già chỉ biết cắn trộm này! Làm biết bao chuyện táng tận lương tâm, còn vọng tưởng giết chết anh Ẩn? Kết cục của ông hôm nay có chết cũng không hết tội”, Vu Tắc Thành lạnh lùng nói.
“Ha ha ha...”.
Quý Trọng Sơn thần chí điên loạn, điên cuồng cười lớn.
Khóe miệng hắn bắt đầu trào máu tươi, tựa như đã uống trước kịch độc, đã sắp phát tác mà chết.
Uỵch.
Thân thể Quý Trọng Sơn đột nhiên cứng đờ, ngã khuỵu trên mặt đất, chết vô cùng thảm.
Là phát độc mà chết, tự đầu độc chính mình.
Một đời kiêu hùng, kết thúc ở đây.