Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 462: Nhấc tay đập vỡ tòa nhà chọc trời ở Cảng Thành




“Chris, bây giờ đã đến lúc dùng bí mật thương mại mà tôi chuẩn bị cho ông hồi trước rồi. Trong vòng ba ngày phải đánh tan đế quốc thương mại mà Quý Trọng Sơn đã xây dựng trong Cảng Thành”.

“Sở Hùng Sơn, dư luận xôn xao thế cũng đủ rồi, ông tập hợp những người bị hại năm xưa lại, để giải oan đòi lại công bằng cho bọn họ, thu thập chứng cứ và tài liệu giao cho hệ thống chính trị và tư pháp trong Cảng Thành, thông qua các trình tự chính quy để tố cáo Quý Trọng Sơn”.

“Long Dương, chuẩn bị sẵn sàng tinh nhuệ trong Dương Môn của anh, chuẩn bị theo tôi đi xử lý một chuyện”.

Lâm Ẩn ra ba mệnh lệnh cùng một lúc.

Nếu là lúc bình thường, những thủ đoạn như thế này không thể làm địa vị của Quý Trọng Sơn lung lay được.

Nhưng mà vào thời khắc quan trọng hiện giờ.

Trong tình hình hiện nay của Cảng Thành.

Mỗi một mệnh lệnh mà anh ra đều đủ để đụng đến tính mạng của Quý Trọng Sơn.

Quý Trọng Sơn đã sử dụng hết con át chủ bài của mình.

Tất cả thế lực của hắn, tất cả chỗ dựa của hắn, mỗi một lần tung ra đều bị Lâm Ẩn phá hủy một cách vô tình.

Hắn đã cùng đường bí lối, hết kế khả thi.

Con đường sống duy nhất của Quý Trọng Sơn, có lẽ chính là Hắc Long Vương thần bí ấy.

“Vâng!”.

“Vâng!”.

Ba người Sở Hùng Sơn đều gật đầu một cách nghiêm túc.

Trong lòng bọn họ đều rõ ràng một chuyện, thời khắc xử lý cuối cùng đã đến rồi.

Qua mỗi một trận tranh đấu ngầm, đế quốc thương mại trong Cảng Thành của Quý Trọng Sơn đã bị thương mặt nề, vết thương ngầm vô số

Thủ đoạn cuối cùng của sếp Lâm đủ để khiến cho tòa nhà chọc trời, đứng sừng sững nhiều năm trong Cảng Thành sụp đổ triệt để.

“Tốt lắm. Các người quay về chuẩn bị hết tất thảy mọi chuyện đi”.

Lâm Ẩn dặn dò vài câu, nhóm người Sở Hùng Sơn đều nghiêm mặt rời khỏi nơi này.

Đợi đến khi bọn họ đi khỏi đây.

Diệp Hắc lặng lẽ xuất hiện trong phòng làm việc.

“Thưa phủ quân, ngài bảo tôi phải theo dõi Long Dương và Triệu Thừa Kiền, gần đây Long Dương không hề có hành động gì bất thường cả, còn Triệu Thừa Kiền lại đang âm thầm theo dõi ngài đấy ạ”, Diệp Hắc cung kính báo cáo lại với anh.

Trước kia Lâm Ẩn kêu hắn âm thầm theo dõi Triệu Thừa Kiền và Long Dương, là để phòng ngừa xảy ra thêm nhiều phiền phức.

Long Dương trung thành làm việc cho anh, không hề có hành động bất thường gì cả.

Còn cái tên Triệu Thừa Kiền kia, nghe nói anh ta là thiếu chủ của Dương Môn? Không ngờ ngày nào cũng âm thầm theo dõi phủ quân, không biết anh ta có mưu đồ gì,

Nếu như cái tên Triệu Thừa Kiền này không biết thân phận thật sự của phủ quân, Diệp Hắc hắn đã thay phủ quân ra tay tiêu diệt cái tên bám đuôi này rồi.

“Chỉ cần Triệu Thừa Kiền không làm gì quá đáng thì không cần phải quan tâm đến anh ta”, Lâm Ẩn nói chậm rãi, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm: “Lần này đã có cơ hội cho anh tái xuất giang hồ trong Cảng Thành”.

“Có lẽ các người phải giao chiến trực diện với Hắc Long Vương rồi”.

Nghe thấy thế, ánh mắt Diệp Hắc trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn Lâm Ẩn với vẻ kích động.

“Thưa phủ quân, ngài định thanh lọc hàng ngũ, gầy dựng lại núi sông cũ một lần nữa ư?”.

Diệp Hắc kích động đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy, hắn đanh giọng mà hỏi.

Sự hỗn loạn trong Long phủ năm ấy, có lẽ là vết thương khó mà xóa mờ với những người Long phủ cũ.

Cũng không biết có bao nhiêu người đang ngóng trông sự trở lại của phủ quân!

Diệp Hắc hắn cũng luôn chờ đợi cơ hội báo thù cho đường chủ Dương Huyền Chân.

“Chuyện của Long phủ không đơn giản như thế đâu”, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm, anh ăn nói từ tốn.

“Chuyện thanh lọc hàng ngũ phải bắt đầu từ Hắc Long Vương trong Cảng Thành”.

“Chỉ có điều, Hắc Long Vương thật sự dám bước ra sao…”.

Hắc Long Vương ẩn nấp trong bóng tối, rắp tâm muốn nhắm vào quyền thừa kế Long phủ chính thống của mình.

Quý Trọng Sơn và Văn Thiên Phượng là một phe.

Còn Hắc Long Vương cũng cùng phe với Văn Thiên Phượng.

Kể từ lần mình tìm đến nhà họ Văn, có lẽ âm mưu nhắm vào mình của Hắc Long Vương đã bắt đầu khởi động.

Bày binh bố trận sâu xa như thế, tính toán bằng mọi cách như thế.

Đến việc mình phá hủy cả cơ nghiệp khổng lồ trong thủ đô của nhà họ Văn, ép Quý Trọng Sơn đến bước đường cùng mà vẫn có thể nhẫn nhịn, âm thầm ẩn nấp trong bóng tối để chờ thời.

Có thể thấy dã tâm của Hắc Long Vương lớn đến mức nào, kiên nhẫn tới độ nào.

Bởi thế, Lâm Ẩn không tài nào suy đoán được Hắc Long Vương thần bí có đích thân ra mặt, đến tìm mình giao đấu vì Quý Trọng Sơn hay không.

“Thưa phủ quân, lời nói của ngài khiến cho thuộc hạ phải suy nghĩ cặn kẽ”, giọng nói của Diệp Hắc rất bình tĩnh.

Mặc dù phủ quân có tài năng ngút trời, nhưng bây giờ cả Long phủ đều nằm trong lòng bàn tay của ngài Cố.

Phủ quân muốn xoay chuyển trời đất, không dễ như vậy đâu?

Hắc Long Vương trong Cảng Thành là một người xuất quỷ nhập thần, cực kỳ khó đối phó.

Hắc Long Vương ẩn nấp trong bóng tối, dù cho phủ quân có tài năng thay đổi núi sông.

Nhưng chỉ cần Hắc Long Vương không chịu ra mặt, phủ quân vẫn không có nơi để đánh.

Muốn thay đổi làm tình hình Long phủ thay đổi, cần phải chậm rãi suy tính.

“Được rồi, Diệp Hắc, anh ra ngoài trước đi, đợi đến ngày mai thì sẽ biết thôi”, Lâm Ẩn hờ hững dặn dò.

“Vâng!”.

Diệp Hắc cung kính gật đầu, rồi biến thành một bóng đen, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

Ngày kế.

Vào giữa ban trưa, mặt trời rực rỡ.

Ở gần biển Cảng Thành, trên hòn đảo nhỏ Hải Thiên.

Trong khu huấn luyện chính giữa hòn đảo nhỏ, đội quân lính đánh thuê tinh nhuệ mặc áo chống đạn tác chiến đen xếp thành hàng.

Quý Trọng Sơn ngồi ở ghế gỗ, hắn quan sát lính vũ trang bên dưới với vẻ mặt nghiêm túc.

Vào lúc này, quản gia già mặc vest đi vào, sắc mặt ông ta rất đỗi nặng nề.

“Ông Quý, vẫn chưa nhận được tin tức từ Chloe, cứ như ông ta đã biết mất khỏi Cảng Thành rồi vậy, mất tăm mất tích”, ông quản gia tỏ vẻ lo lắng: “Còn tai mắt mà ông Chloe để lại đều không thể liên lạc được nữa”.

“Biến mất à…”, gương mặt Quý Trọng Sơn rất nặng nề, không che giấu nổi sự lo âu trong ánh mắt.

Lần trước hắn mời Chloe dẫn đầu người trong hội Thiết Huyết của gia tộc Bright trong Cảng Thành, đi đối kháng với Lâm Ẩn.

Kết quả còn chưa đến một ngày, mà đã mất hết liên lạc, biến mất dạng ngay.

Rõ ràng đội quân tinh nhuệ hội Thiết Huyết của gia tộc Bright không phải là đối thủ của Lâm Ẩn.

Rất có thể toàn bộ đều đã chết trong tay Lâm Ẩn rồi.

“Thế, thế trụ sở chính của gia tộc Bright ở đây nói thế nào? Không tỏ thái độ gì à?”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt mà hỏi: “Không phải tôi kêu ông đi báo cáo cho trụ sở chính gia tộc Bright về tình thế gay gắt trong Cảng Thành sao? Lẽ nào bọn họ không thể phái đội quân tinh nhuệ hơn đến Cảng Thành để chi viện cho tôi?”.

“Ông Quý, tình hình trong trụ sở chính của gia tộc Bright có sự thay đổi, những người bọn họ phái đến Cảng Thành đều bị giết hại, mất liên lạc giữa đường”, ông quản gia nói một cách nghiêm túc: “Quản lý cấp cao trong gia tộc Bright đã mở cuộc họp bàn bạc kế sách, đã quyết định tạm thời từ bỏ Cảng Thành. Bọn họ nói nơi này là đầm rồng hang hổ, những người bọn họ phái đến đều bị gia tộc Cromir giết hại, tổn thất nặng nề”.

“Tạm thời bọn họ cũng không có cách nào khác, bởi thế ra chỉ thị bảo ông rời khỏi Cảng Thành, trở về quốc gia phương Tây để lánh nạn trước, sau này rồi tìm cơ hội tiếp”.

Sau khi nói dứt lời, sắc mặt của quản gia già xám ngoét, lộ ra vẻ chán nản.

Ông ta đi theo Quý Trọng Sơn nhiều năm như thế, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp đâu?

Chỉ có kiếp nạn ông Quý gặp phải lần này có thể nói như thiên kiếp năm tia sét cùng đánh vào đầu!

Đã rơi vào bước đường cùng, không còn sức phản kháng trước Lâm Ẩn, kẻ thù của mình!

Thật đúng là một con chó mất nhà!

“Bảo tôi từ bỏ cơ nghiệp trong Cảng Thành? Trốn ra nước ngoài lánh nạn hả?”, gương mặt Quý Trọng Sơn cứng đờ, ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

“Gia tộc Cromir ra tay rồi sao? Rốt cuộc gia tộc Bright đã gánh chịu áp lực to đến chừng nào?”, Quý Trọng Sơn lẩm bẩm, hốt hoảng mất hồn.

Quý Trọng Sơn tung ra từng con át chủ bài một của mình để đối phó với Lâm Ẩn.

Kết quả, hiệu quả rất nhỏ nhoi.

Mỗi một con át chủ bài của hắn đều bị Lâm Ẩn hủy hoại, nghiền nát một cách vô tình.

Vốn dĩ không phải là đối thủ của cậu ta.

Bây giờ đến con át chủ bài nòng cốt của hắn, chỗ chống lưng quan trọng nhất.

Gia tộc đứng đầu trong thế giới ngầm phương Tây, gia tộc tài phiệt Bright hàng đầu lại không thể chống chọi với Lâm Ẩn?

Hắn phải làm sao mới được đây!