Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 458: Thương lượng trong phòng




"Hả?".

"Ơ!".

Sau khi Anna chính thức tuyên bố thân phận của Lâm Ẩn, mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Ẩn thật sự là khách quý cô Anna mời tới ư? Còn là khách quý duy nhất ở đây nữa?

Nhưng mà tại sao trước đây bọn họ chưa từng nghe thấy tên của Lâm Ẩn ở Cảng Thành?

Cậu ta là thần thánh phương nào? Có cả tư cách được gia tộc Cromir tôn trọng đến thế?

Hammarby và Lý Mộng Lạc đều tái mặt lại.

Bấy giờ hai người bọn họ chẳng dám nhìn Lâm Ẩn thêm chút nào nữa, chỉ đứng yên câm như hến.

Cô Anna là người nói chuyện rất hiền lành, nhưng thân phận đằng sau cô ta đại biểu cho gia tộc Cromir, đây là thế gia hàng đầu trong thế giới ngầm ở phương Tây.

Bối cảnh lớn như vậy đã đủ ép mỗi người bọn họ không thở nổi.

Ai đắc tội với gia tộc Cromir thì chẳng khác gì đắc tội với thần chết.

"Anh Lâm thân mến, thành thật xin lỗi anh, ở hội trường của tôi lại xảy ra chuyện mất hứng như thế. Bọn họ đã xúc phạm anh, anh định xử lý như thế nào?", Anna nói với vẻ áy náy, ra bộ rất là vô tội.

Lúc nói chuyện, Anna sải đôi chân dài sang ngồi lên đùi Lâm Ẩn, mùi hương hoa lan quấn quanh, cô ta đưa tay ve vãn cần cổ của Lâm Ẩn.

"Ơ kìa! Không được!".

"Xin lỗi, cô Anna, xin lỗi, anh Lâm, tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ thân phận cao quý của anh".

Hammarby sợ xanh mặt, đổ mồ hôi hột, hắn cúi đầu vội vã xin lỗi.

"Xin lỗi anh Lâm, cô Anna, mong hai người rộng lượng bỏ qua sai sót của chúng tôi".

"Là, là do chúng tôi có mắt không tròng. Ăn nói hàm hồ, lỡ thốt ra vài câu bậy bạ".

Chẳng mấy chốc, Lý Mộng Lạc, Hammarby, Tiểu Bùi, và tất cả người ở đây đều thay đổi thái độ, đổi thành giọng điệu khiêm nhường, cúi đầu xin lỗi với Lâm Ẩn, còn chẳng dám ngước lên nhìn anh lấy một cái.

Quả thực quá kinh khủng.

Lúc nãy Lâm Ẩn nói mình được cô Anna mời tới, bọn họ ai cũng xem thường, không tin.

Nhưng kết quả là cô Anna đâu chỉ quen biết Lâm Ẩn?

Thái độ thân mật như vậy, tư thế ngồi kia cứ như là của đôi tình nhân trẻ!

Quan hệ giữa Lâm Ẩn và cô Anna này chỉ e là vô cùng sâu.

Ngẫm lại, những người ở đây đều hận không thể tự tát mình hai cái, thế mà lại đắc tội người đàn ông có thể khiến cô Anna chủ động khuất phục!

Đúng là đi tìm chết mà!

Vẻ mặt của Lâm Ẩn rất hờ hững, đối với những người lật mặt nhanh như bánh tráng này, anh chỉ thầm lắc đầu ở trong lòng.

"Anh Lâm thân mến, anh thấy không hài lòng với lời xin lỗi của bọn họ sao? Nếu không hài lòng thì tôi sẽ giải quyết giúp anh", Anna nói ở bên tai Lâm Ẩn, làn hơi thơm nồng mùi hoa lan quẩn quanh, cơ thể mềm mại cọ cọ lên người anh.

Lâm Ẩn cảm nhận được đôi gò đồng bào mềm mại ở dưới lớp áo, anh khẽ nhíu mày, cô Anna này ngày càng lớn mật.

"Đều là đám hề cả, không đáng để tôi quan tâm", Lâm Ẩn nói với giọng điệu thản nhiên: "Nhưng còn cô đấy, cô không thấy hành động của mình có hơi quá đáng à? Tôi nói cho cô biết, tôi là người đã có vợ".

"Ha ha ha", Anna che miệng cười thành tiếng, trông rất vui vẻ: "Tôi chẳng quan tâm anh có vợ hay chưa. Bởi vì tôi tự tin rằng, với sức hấp dẫn của mình, chắc chắn sẽ hơn hẳn vợ của anh".

"Anh không từ chối tôi. Thế đã chẳng chứng minh được độ quyến rũ của tôi rồi sao?", Anna lia ánh mắt đắc ý sang: "Chắc anh cũng rất hưởng thụ cảm giác này đúng không. Trước mặt nhiều người như thế, trong lòng có một cô công chúa đang ngồi, cảm nhận được ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của mọi người, thấy thế nào?".

"Anh Lâm thân mến, anh có muốn thử cảm thụ chuyện vui vẻ hơn thế này không", Anna liếm môi, thổi hơi ở bên tai Lâm Ẩn, trông vô cùng quyến rũ.

Lâm Ẩn vẫn rất hờ hững, anh đưa tay sang chặn chiếc cằm của Anna lại, sau đó đẩy cả người cô ta lên, đứng sang bên cạnh mình.

Anna để lộ ánh mắt kinh ngạc, cô không ngờ mình chủ động như thế rồi mà Lâm Ẩn vẫn thờ ơ chẳng chút động lòng, còn đẩy mình ra khỏi người anh ta nữa chứ.

Cô ta không khỏi chậc lưỡi một tiếng.

"Anh Lâm, anh, anh có thể tha thứ cho bọn tôi không? Tôi đồng ý trả bất cứ giá nào, chỉ mong anh đừng truy cứu sai lầm của chúng tôi nữa".

"Anh Lâm, chúng tôi đại diện cho gia tộc Hammarby chân thành gửi lời xin lỗi đến anh. Mong anh cho tôi một cơ hội chuộc tội, tôi sẽ chuẩn bị một buổi tiệc riêng để tỏ lòng thành với anh nhé", Hammarby cúi đầu, nói với vẻ hoảng sợ.

Lâm Ẩn thong dong đứng dậy, lạnh lùng nói: "Gia tộc Hammarby các người đừng xuất hiện trong mắt tôi thêm lần nữa. Lý Mộng Lạc, cô, sau này đừng lộ diện trên màn ảnh nữa, bởi vì cô không xứng".

Khó mà tưởng tượng nổi, một nghệ sĩ công chúng với gương mặt như thế mà chỉ biết quỳ gối trước đồng tiền, ngu ngốc đi xu nịnh những nhà tư bản nước ngoài.

Người như thế sẽ mang đến cho xã hội những quan niệm giá trị thế nào, mà còn dám bò lên màn ảnh tuyên truyền?

"Không!".

Lời của Lâm Ẩn nói như sấm vang, đánh thẳng vào ngực Lý Mộng Lạc và Hammarby, khiến bọn họ cảm thấy khó thở.

Một câu nói của Lâm Ẩn thôi mà đã chặt đứt hết con đường tương lai sau này của bọn họ!

Hai người Lý Mộng Lạc đều lộ vẻ kinh hoảng, như còn muốn nói thêm điều gì đó.

"Nghe rõ lời của anh Lâm nói chưa?", Anna lạnh lùng cảnh báo.

"Anh Lâm đã nói rồi, sau này sự nghiệp của cô coi như mất, đừng có xuất hiện trước công chúng nữa. Còn Hammarby, chuyện kinh doanh của gia tộc các người, sau này không được phép tiếp tục ở Cảng Thành nữa".

"Bây giờ lập tức cút ngay. Đừng để tôi phải nói hai lời">

Anna nói xong.

"Cảm ơn, cảm ơn anh Lâm và cô Anna đã tha thứ...".

Hammarby và Lý Mộng Lạc đeo khuôn mặt xám như tro tàn, cơ thể cứng ngắc, lê bước với vẻ cay đắng, rời khỏi hội trường.

Bọn họ căn bản chống đối sự uy nghiêm của Anna.

Từ nay về sau, ở Cảng Thành này đã không còn đường sống cho hai bọn họ.

Theo sự rời đi của hai người Hammarby, tất cả mọi người ở đây đều thay đổi cách nhìn về Lâm Ẩn thành kính nể và kiêng dè.

Địa vị của Lâm Ẩn duy này thế mà lại cao vời vợi đến thế, khiến cô Anna cao quý bất phàm kia nghe lời răm rắp.

Một câu nói của cậu ta đã thay đổi vận mệnh của cậu chủ giàu sụ Hammarby kia, còn khiến ngôi sao lớn ở Cảng Thành là Lý Mộng Lạc mất hết sự nghiệp.

Năng lực của người này quá mạnh mẽ.

"Anh Lâm thân mến, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với anh, không biết anh có hứng thú không", Anna tỏ vẻ bông đùa, thở hơi nóng vào tai Lâm Ẩn rồi nói: "Tôi đã xếp một phòng tổng thống ở trên tầng rồi, chúng ta lên đó nói chuyện riêng nhé?".

Mặt Lâm Ẩn không cảm xúc, nói: "Không có hứng thú".

Anna bật cười, nói: "Chuyện liên quan đến gia tộc Bright và Quý Trọng Sơn đấy, anh không có hứng luôn à?".