“Bà có thể nói thẳng cho tôi biết trên người Lâm Ẩn có bí mật gì không?”, Quý Trọng Sơn nghiêm giọng nói.
Văn Thiên Phượng đáp: “Tôi không biết cụ thể là thứ gì, nhưng nó khá quan trọng với ngài ấy. Nếu có thể lấy được, ngài ấy sẽ có năng lực càn quét cả thế giới!”.
“Còn Quý Trọng Sơn ông, có lẽ khí đó sẽ không chỉ là vưa của Cảng Thành nữa. Ông có thể đi theo ngài ấy, hưởng thụ đãi ngộ cao quý hơn, nắm giữ quyền lực lớn hơn”.
“Ngài ấy đã trù tính từ rất lâu rồi, bắt đầu từ khoảnh khắc Lâm Ẩn xuất hiện ở thủ đô, kế hoạch đã bắt đầu được thực hiện rồi!”.
“Vì cướp được bí mật trên người Lâm Ẩn, đã hy sinh cả nhà họ Văn, hy sinh cả mạng sống của anh trai tôi!”.
“Không phải Quý Trọng Sơn ông vẫn luôn không cam lòng vì chỉ là một nhà tư bản, muốn bước chân vào giới chính trị Long Quốc, muốn tự mình nắm giữ quyền lực cao quý. Thậm chí là muốn truyền địa vị của ông ở Cảng Thành cho đời sau của mình hay sao?”.
“Chỉ cần kế hoạch của ngài ấy thành công, nhà họ Quý các ông sẽ có thể phồn hoa hưng thịnh ở Cảng Thành vô số thế hệ!”.
Văn Thiên Phượng dùng giọng điệu nghiêm túc nói hết những lời này.
Nghe vậy, Quý Trọng Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng suy nghĩ một lúc lâu.
“Bà Văn, bà chắc rằng đây là những lời ngài ấy nói chứ?”, Quý Trọng Sơn hỏi với giọng điệu nặng nề.
“Đương nhiên, đây là lời ngài ấy kêu tôi chuyển cho ông”, bà Văn nghiêm túc đáp: “Ngài ấy đã nói rõ rồi, chỉ cần xử lý Lâm Ẩn xong, ngài ấy sẽ lập tức sắp xếp để hoàn thành lời hẹn với ông trước đây!”.
“Có lẽ ông cũng rất động lòng đúng không? Ngài ấy biết ông không muốn chỉ làm một nhà tư bản có tiền”.
“Không phải ông vẫn luôn rất hâm một hoàng thất nhà họ Lý của nước Muxinpo sao? Cũng muốn nhà họ Quý các ông trở thành hoàng thất của Cảng Thành đúng không?”.
“Ông cũng biết ngài ấy có năng lực này mà, ngài ấy có thể giúp ông biến Cảng Thành thành vương quốc của riêng ông. Ông, chính là đức vua thật sự của Cảng Thành!”.
Hô hấp của Quý Trọng Sơn trở nên dồn dập, mặt đỏ lên, tim cũng đập thình thịch.
Đương nhiên những lời Văn Thiên Phượng nói rất đúng ý hắn!
Quý Trọng Sơn đã có tiền như vậy rồi, mang trong mình gia tài bạc tỷ, tiền tài ngập trời, vì sao còn phải nghe theo điều khiển của người thần bí kia chứ?
Đó là vì Quý Trọng Sơn không cam lòng, dã tâm của hắn không chỉ là trở thành một nhà tư bản giàu có nhất nước.
Bây giờ hắn có thể kêu mưa gọi gió ở Cảng Thành, nhưng con cháu của hắn sau này còn có thể không?
Hơn nữa, Quý Trọng Sơn cũng không muốn cúi đầu nghe theo sắp xếp của đất nước mặt trời không bao giờ lặn.
Hắn muốn biến Cảng Thành trở thành một vương quốc của riêng mình, trở thành Hoàng đế thật sự, chứ không phải là một địa chủ!
Đây cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, một nơi nhỏ bé chật hẹp như nước Muxinpo cũng vì kinh tế phát triển mà được gọi là một đất nước đó thôi, còn cả hoàng thất nhà họ Lý nữa?
Chẳng lẽ Quý Trọng Sơn hắn không bằng hoàng thất nhà họ Lý của Muxinpo sao? Dựa vào cái gì hắn không thể xây dựng một đế chế mới chứ?
Mà người đứng sau kia cũng có thế lực mạnh mẽ có thể lật đổ Cảng Thành!
Đây cũng là giao hẹn của hắn và ngài ấy trước đây!
“Ngài ấy thật sự nói chỉ cần xử lý xong chuyện của Lâm Ẩn sẽ lập tức thực hiện kế hoạch vương quốc độc lập giúp tôi sao?”, Quý Trọng Sơn khàn giọng hỏi.
Văn Thiên Phượng đáp: “Đương nhiên, đây là lời ngài ấy nói. Nếu không tin, ông có thể đi gặp trực tiếp ngài ấy”.
“Được”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt nói: “Thế thì tôi phải sắp xếp bên phía cục tình báo quân sự lại sao?”.
“Ông Quý, ông phải nhớ cho kỹ. Ông sai khiến cục quân sự hoàng gia đi tìm Lâm Ẩn không có vấn đề gì cả. Nhưng việc ông tự ý hành động không báo trước mới khiến ngài ấy tức giận.”, Văn Thiên Phương giảng giải: “Ông chỉ cần nhớ kỹ hai điều, thứ nhất, muốn làm gì cũng phải báo trước. Thứ hai, Lâm Ẩn chỉ có thể bắt sống!”.
“Tôi hiểu rồi. Bà Văn, nhờ bà chuyển lời với ngài ấy rằng tôi xin nghe theo lời dặn dò của ngài”. Quý Trọng Sơn nghiêm nghị nói.
“Ừm, ông nói lại với bên cục tình báo quân sự hoàng gia, bảo bọn họ cố hết sức bắt sống, sau đó tiếp tục hành động”, Văn Thiên Phương căn dặn: “Xong chuyện, ông nhớ báo cáo kết quả thăm dò Lâm Ẩn của cục tình báo lên”.
“Dù sao bên đó cũng không biết kế hoạch của chúng ta, nói không chừng còn có thể khiến Lâm Ẩn hiểu lầm rằng, đất nước mặt trời không bao giờ lặn đang nhằm vào cậu ta”.
Quý Trọng Sơn đáp: “Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Nếu cục tình báo quân sự hoàng gia có thể bắt Lâm Ẩn thì cũng bớt đi rất nhiều chuyện”.
“Theo tôi đoán, cục tình báo quân sự có khoảng năm mươi phần trăm khả năng thắng được Lâm Ẩn”.
“Ha, lần trước ông mời Long Dương của Dương Môn ra tay cũng đã nói thế đấy”, Văn Thiên Phượng cười lạnh: “Tôi chỉ hy vọng ông đừng làm ra chuyện mất mặt như lần trước nữa, còn đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm”.
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt già của Quý Trọng Sơn đỏ lên, không nhiều lời nữa mà cúp máy.
…
Toà nhà quốc tế Thuỷ Tinh.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc, Lâm Ẩn khoanh tay đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn phong cảnh Cảng Thành ở xa xa,
Diệp Hắc cúi đầu, quỳ một gối sau lưng anh.
“Thưa phủ quân,, thuộc hạ đã nghe theo lệnh ngài điều tra ra chút manh mối của Hắc Long Vệ rồi”, Diệp Hắc sắc mặt nặng nề nói.
“Nói”.
Lâm Ẩn bình tĩnh, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh như băng.
Diệp Hắc: “Theo thông tin tôi điều tra, sau khi ngài Cố lên chức đã thay đổi chế độ trước đây của Long Phủ”.
“Bây giờ Hắc Long Vệ chiếm giữ Cảng Thành, Đường chủ Long Vệ mới nhậm chức chỉ có một danh hiệu, được gọi là ‘Hắc Long Vương’!”.
“Hắc Long Vương, thần bí mạnh mẽ, thân phận không rõ, tiếng tăm truyền xa trong giới lánh đời, đứng thứ hai mươi tám trong ba mươi hai vị trí bảng Địa”.
“Tôi đã điều ra rõ tài liệu về ba bảng Thiên Địa Nhân rồi, ngoài điều này, mười hai Long Vệ của Long Phủ trước đây đều là mười hai Long Vương mới nhậm chức, tất cả đều đứng trên bảng Thiên bảng Địa. Cũng không biết ngài Cố tìm đâu ra một nhóm cao thủ tuyệt thế thế này để bù lại những ghế trống sau khi lão ta tắm máu Long Phủ nữa”.
“Hắc Long Vương? Ha, lấy tên oai đấy”, Lâm Ẩn nở nụ cười lạnh lẽo.
Thông tin Diệp Hắc điều tra ra không khác những gì anh hỏi được từ Long Dương lắm.
Long Dương ở Cảng Thành trà trộn trong giới lánh đời cũng từng nghe nói tới tiếng tăm lừng lẫy của “Hắc Long Vương”, là cao thủ tuyệt thế của bảng Địa!
Thậm chí còn đoán Hắc Long Vương là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành.
“Thưa phủ quân, bây giờ tôi gần như có thể chắc chắn là sau khi Hắc Long Vương nhậm chức ở Cảng Thành đã có một mối quan hệ mật thiết với Quý Trọng Sơn”, Diệp Hắc nghiêm túc nói: “Vì theo cách làm việc thô bạo đẫm máu của ngài Cố, lão ta không thể nào mặc cho một nhà giàu nhất không nghe lời bình yên sống ở Cảng Thành được”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu: “Anh phân tích không sai”.
Sau khi ngài Cố cướp chức vị phủ quân Long Phủ đã thay đổi điều lệ trước đây, xử lý mọi chuyện trong Long Phủ một cách rất thức thời, cũng không quên đi nguyên tắc không làm ảnh hưởng đến dân chúng. Tất cả mọi chuyện đều là thuận thì sống nghịch thì chết, người không phục, giết chết toàn bộ.
Cho nên đã có thể chắc chắn nhân vật lớn thần bí đủ để khống chế tình hình đứng sau Quý Trọng Sơn chính là Hắc Long Vương!
Nhưng chuyện này hơi kỳ lạ.
Rõ ràng theo tất cả dấu vết đều cho thấy Hắc Long Vương biết thân phận phủ quân Long Phủ của mình, nhưng lại không sử dụng thế lực của giới lánh đời tuỳ tiện hành động. Dường như Hắc Long Vương cũng không bẩm báo với ngài Cố.
Nếu không sẽ không phải con tôm tép như Quý Trọng Sơn so chiêu với mình, mà là cả Long Phủ đều hành động, gây ra một trận quyết chiến long trời lở đất, người người khiếp sợ ở Cảng Thành!
Hiện tượng kỳ lạ thế này chỉ có một cách giải thích.
Đương nhiên Lâm Ẩn cũng hiểu.
Hắc Long Vương đang để ý bí mật trên người mình, truyền thừa của phủ quân đời trước.
Lâm Ẩn, mới là người thừa kế chính thống nhất của Long Phủ, phủ quân chân chính!
Chỉ cần người trong giới lánh đời biết được bí mật này, có ai sẽ không động lòng vì nó chứ?
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Ẩn nhất định không được tiếp xúc với thế tục, đặt chân vào giang hồ trước khi tu luyện xong.
Đường đường là người kế thừa của Long Phủ, đủ để cả giới lánh đời trở nên điên cuồng, vén lên một trận gió tanh mưa máu!
Hơn nữa, trước khi võ thuật Lâm Ẩn tu luyện thành công viên mãn, có một thiếu sót trí mạng!
Thiếu sót này, tất cả các cấp cao của Long Phủ đều biết!