Mười phút sau.
Một ông lão nước ngoài có mái tóc hoa râm dẫn hai vệ sĩ mặc đồ đen đi vào biệt thự.
“Bố, ông Chloe đến rồi”.
Quý Xuyên dẫn Chloe đi vào, cung kính nói.
Sắc mặt Quý Trọng Sơn dễ nhìn hơn một chút: “Tất cả mọi người lui ra ngoài hết đi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông Chloe”.
Hắn uy nghiêm dặn dò một câu, sau đó, tất cả vệ sĩ trong biệt thự đều lui ra ngoài.
Quý Xuyên và quản gia già nhìn thoáng qua nhau, cũng cung kính gật đầu rời khỏi biệt thự.
Ông Chloe, tổng cố vấn của căn cứ huấn luyện ám vệ nhà họ Quý, là nhân vật đáng gờm được Quý Trọng Sơn bỏ rất nhiều tiền mời về từ đất nước mặt trời không bao giờ lặn.
Ngoài ra, Chloe còn có một thân phận khác là cục trưởng thứ hai của cục tình báo quân sự hoàng gia, thuộc đơn vị đặc biệt của đất nước mặt trời không bao giờ lặn.
Cục tình báo quân sự hoàng gia của đất nước mặt trời không bao giờ lặn rất có tiếng tăm trên thế giới, là đơn vị đặc vụ tình báo quân sự cao cấp nhất!
Chloe cũng đang là người liên lạc giữa nhà nước mặt trời không bao giờ lặn và Quý Trọng Sơn.
Giữa hai người có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời.
“Chloe, ngồi đi”, Quý Trọng Sơn mang nét mặt nặng nề nâng tay ra hiệu.
Chloe nghiêm túc ngồi xuống, sau đó hỏi: “Ông Quý, ông đột nhiên tìm tôi là có chuyện gì sao?”.
“Gần đây tôi nhận được một vài tin tức bất lợi với ông ở Cảng Thành. Nghe nói ông bị rất nhiều dân Cảng Thành công kích bằng dư luận, hơn nữa, ngay cả trật tự của giới tài chính và kinh doanh cũng không khống chế được?”.
Chloe đi thẳng vào vấn đề, nhìn chằm chằm Quý Trọng Sơn.
“Chloe, chuyện này cũng không giấu diếm được ông, tôi nói thật vậy”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt nói: “Gần đây tôi bị người ta trả thù, cho nên cần ông giúp đỡ”.
Chloe thân là cục trưởng của cục tình báo quân sự hoàng gia, mạng lưới tình báo ở Cảng Thành cũng được đất nước mặt trời không bao giờ lặn trải đường, gần đây chuyện này gây ồn ào khắp Cảng Thành, sao có thể giấu diếm được ông ta chứ?
Chloe nhíu mày, nghiêm túc nói: “Ông Quý, ông gặp phải tình cảnh gay gắt như vậy ở Cảng Thành, chuyện này cũng có ảnh hưởng rất lớn trong việc hợp tác giữa ông và đất nước của chúng tôi”.
“Đương nhiên tôi sẽ giúp ông!”.
Quý Trọng Sơn gật đầu nói: “Chloe, vậy cảm ơn ông trước. Chuyện này thật sự phải làm phiền ông rồi, đối thủ này của tôi hơi khó đối phó”.
“Ông nói tôi nghe xem, tôi phải làm thế nào mới có thể giúp ông?”, Chloe hỏi.
Quý Trọng Sơn là túi tiền quan trọng đất nước mặt trời không giờ lặn đưa vào Long Quốc.
Túi tiền xảy ra vấn đề, đương nhiên đất nước phải tiến hành giúp đỡ vô điều kiện rồi!
“Tôi muốn ông ám sát một người giúp tôi, càng nhanh càng tốt, sử dụng tất cả thủ đoạn để giết chết cậu ta!”, Quý Trọng Sơn mặt đầy sát khí nói.
Chloe gật đầu: “Đưa thông tin cho tôi”.
Quý Trọng Sơn lấy một túi tài liệu từ trong lòng ra để lên bàn, đẩy vào tay Chloe.
Chloe lấy một tấm ảnh từ trong túi tài liệu ra, là ảnh Lâm Ẩn xuất hiện ở tổng bộ hội thương mại.
“Là chàng trai này đúng không?”, Chloe híp mắt hỏi.
“Đúng vậy, là cậu ta, cậu ta tên Lâm Ẩn, đến từ thủ đô, là một cậu chủ nhà giàu của thủ đô”, Quý Trọng Sơn nặng nề nói: “Chloe, Lâm Ẩn này có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, theo cách nói của cục tình báo quân sự hoàng gia các ông, có lẽ cậu ta có sức chiến đấu cao hơn cả cấp A”.
“Cho nên ông nhất định phải cẩn thận, phái sát thủ tinh nhuệ nhất ra giải quyết cậu ta chỉ trong một lần duy nhất!”.
“Sức chiến đấu cấp A à?”, Chloe nở nụ cười lạnh lùng hung ác: “Yên tâm đi ông Quý, ông trung thành và tận tâm với đất nước mặt trời không bao giờ lặn chúng tôi, tất cả trở ngại của ông, tôi đều sẽ giúp ông san bằng!”.
Sắc mặt Quý Trọng Sơn dễ nhìn hơn một chút: “Chloe, lần này phiền ông rồi! Sau này tôi sẽ tự mình đến đất nước mặt trời không bao giờ lặn một chuyến để yết kiến nữ vương điện hạ”.
“Ừm, ông Quý, các cấp cao của đất nước đều hiểu rất rõ lòng trung thành của ông”, Chloe gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp hành động ngay”.
Nói xong, Chloe cầm tài liệu đi ra khỏi biệt thự.
Quý Trọng Sơn nhìn bóng lưng Chloe rời đi, im lặng suy nghĩ.
Lần này, Lâm Ẩn thật sự khiến hắn cảm nhận được uy hiếp và áp lực.
Lâm Ẩn, hoàn toàn có năng lực lật đổ hắn!
Nếu thua trong trận này, có lẽ Quý Trọng Sơn hắn phải trắng tay ở Cảng Thành, mất đi tất cả địa vị và vinh dự trước đây! Kể cả tiền bạc của cải nắm trong tay cũng thế!
Có thể nói, đây là nguy cơ lớn nhất hắn gặp phải từ trước đến giờ!
“Lâm Ẩn, cậu có thể ép tôi sử dụng át chủ bài là cục tình báo quân sự hoàng gia, khiến tôi nhờ đất nước mặt trời không bao giờ lặn ra mặt, thật sự là vượt ngoài dự đoán của tôi…”, Quý Trọng Sơn sắc mặt nặng nề, lẩm bẩm nói.
Vốn tưởng rằng tuỳ tiện hợp tác với Văn Thiên Phượng là có thể xử lý Lâm Ẩn. Nhưng kết quả lại rối tung lên không giải quyết đươc, gặp phải tai hoạ ngập trời.
Bây giờ đã sử dụng thế lực to lớn của đất nước mặt trời không bao giờ lặn.
Cho dù Lâm Ẩn có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đấu với cả bộ máy chính phủ của một đất nước sao?
Cục tình báo quân sự hoàng gia là đơn vị đặc biệt của đất nước mặt trời không bao giờ lặn, gồm có nhân tài tinh anh giỏi nhất của cả nước, có kinh nghiệm phong phú từng chấp hành hàng trăm nhiệm vụ ngầm.
Tin rằng lần này đủ để ép Lâm Ẩn vào chỗ chết rồi!
Reng reng reng.
Đúng lúc này, điện thoại của Quý Trọng Sơn đột nhiên reo lên.
“Ông Quý, tôi nghe nói ông đã gặp mặt Chloe của cục tình báo quân sự hoàng gia rồi à? Ông muốn làm gì? Ông muốn tự ý hành động sao?”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh như băng của một người phụ nữ.
Nét mặt Quý Trọng Sơn không hề thay đổi, nặng nề nói: “Bà Văn, tình hình bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế rồi. Nếu còn không xử lý Lâm Ẩn nữa, tôi sẽ phải thua đến táng gia bại sản ở Cảng Thành đấy!”.
“Ngài ấy bên trên không kêu hành động, ông lại tự ý quyết định, không sợ chọc giận ngài ấy sao?”, Văn Thiên Phượng lạnh lùng chất vấn, dường như rất không hài lòng vì hành động của Quý Trọng Sơn.
“Trước giờ ngài ấy chưa từng hạn chế hành động của tôi! Nếu bà không có cách tốt hơn thì đừng quấy nhiễu quyết định của tôi nữa! Tôi đã chịu đủ rồi! Bà sợ Lâm Ẩn, còn tôi thì chưa chắc!”, Quý Trọng Sơn lạnh lùng nói.
“Tôi biết mục đích của bà là muốn tìm Lâm Ẩn báo thù, ngoài việc này, bà có thể nhịn tất cả mọi chuyện. Còn tôi thì khác, tôi có gia sản ở Cảng Thành, tôi không kéo dài nổi!”, Quý Trọng Sơn ngả bài nói, vẻ mặt căm phẫn, đã không nhịn được nữa rồi: “Tôi và Lâm Ẩn không đội trời chung! Tôi nhất định phải giết cậu ta!”.
Hắn đường đường là người giàu nhất Cảng Thành, Quý Bán Thành!
Hắn từng phải chịu uất ức như vậy lúc nào chứ? Còn bị một người trẻ tuổi như Lâm Ẩn ép đến trốn đông trốn tây!
“Ông giết được Lâm Ẩn sao? Ông cho rằng mượn cục tình báo quân sự hoàng gia là có thể giết chết cậu ta ư?”, Văn Thiên Phượng rất không hài lòng nói.
“Ngài ấy đã ra lệnh cho tôi rồi, không thể trực tiếp giết chết Lâm Ẩn! Phải bắt sống!”.
“Trên người Lâm Ẩn có bí mật ngài ấy muốn có được. Nếu Lâm Ẩn chết mà không lấy được bí mật từ trên người cậu ta thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”.
Nghe vậy, Quý Trọng Sơn nhướng mày: “Bí mật trên người Lâm Ẩn?”.
Nghe thấy lời này, cuối cùng hắn cũng hiểu lúc trước Văn Thiên Phượng và người ở sau lưng kia vòng tới vòng lui là muốn làm gì rồi.
Thì ra là thèm muốn bí mật trên người Lâm Ẩn?
Trên người Lâm Ẩn có bí mật gì mà khiến người thần bí kia thèm thuồng đến thế?