Lời này của Lâm Ẩn chẳng khác nào sấm sét nổ vang!
Chỉ chốc lát, xung quanh trở nên yên tĩnh, một luồng sát khí tự nhiên xuất hiện.
Cục trưởng Tào và cục trưởng La cảm nhận được sát khí sắc bén của Lâm Ẩn thì như rơi vào hầm băng, nổi da gà khắp cả người.
Khi Lâm Ẩn để lộ một mặt khốc liệt của mình, khí thế quá mạnh mẽ!
“Lâm Ẩn, cậu muốn đấu với cục vũ an của Cảng Thành sao?”, cục trưởng Tào bất chấp tất cả, lạnh lùng nói: “Tôi nói muốn điều tra cậu, thì cậu nhất định phải chấp nhận điều tra!”.
“Cậu phải hiểu rõ! Cảng Thành, là nơi có pháp luật!”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng.
Tên họ Tào này đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Đã nể mặt ông ta, bảo người ra đây tiếp nhận tra khảo, thành viên hội thương mại cho lời khai cả rồi thì lại giở trò này? Cưỡng chế điều tra?
“Cục trưởng Tào, cái nên nói, thành viên của hội thương mại đã nói với ông cả rồi. Lúc trước ông đã nói nếu có hiểu lầm, ông phải xin lỗi trước mặt sếp Lâm!”, Sở Hùng Sơn không hài lòng, đứng ra lên tiếng: “Bây giờ ông không giữ lời, còn muốn dẫn tất cả mọi người về cục tách ra thẩm vấn? Ông có quyền gì chứ?”.
“Sếp Lâm nể mặt ông quá rồi phải không?”.
“Pháp luật của Cảng Thành là một mình ông định đoạt sao?”.
Cục trưởng Tào tức giận, còn muốn nói thêm gì nữa.
Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng.
“Cục trưởng Tào, tốt nhất ông nên gọi điện thoại cho thị trưởng Đàm của các ông hỏi rõ ràng đi”.
“Xem ông ta, có dám ép tôi không?”.
Nói đến mức này rồi, Lâm Ẩn cũng không nhiều lời nữa, nhận một ly trà nóng từ trong tay Sở Hùng Sơn, chậm rãi uống một ngụm.
Cục trưởng Tào và cục trưởng La cảm thấy đâm lao thì phải theo lao, biểu hiện của Lâm Ẩn còn cứng rắn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ với điệu bộ này, nếu thật sự ép dẫn người đi, nói không chừng Lâm Ẩn sẽ khiến hai người bọn họ càng khó xử hơn!
Dù sao hai người bọn họ cũng đến đây với thân phận cá nhân.
Làm lớn chuyện lên chưa chắc đã có lý.
“Được! Lâm Ẩn, cậu cứ đợi đó”, cục trưởng Tào lấy điện thoại ra lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho thị trưởng Đàm báo cáo tất cả lời nói và hành động của cậu!”.
“Cả ông trời cũng không thể động vào cậu ư? Đợi thị trưởng Đàm ra lệnh một câu, hôm nay tôi sẽ xử lý vụ án của cậu luôn!”.
Nói xong, cục trưởng Tào đi ra cửa sảnh tiếp khách gọi điện thoại.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Toà thị chính Cảng Thành.
Trong văn phòng thị trưởng.
Đàm Khang Chính đứng trước bàn làm việc, nét mặt nặng nề.
Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc kỹ lưỡng nghiêm túc đứng đối diện ông ta.
Người đàn ông này chính là tổ trưởng cục điều tra thủ đô báo cáo công việc cho Lâm Ẩn ở nhà hàng quốc tế Bằng Phi lần trước.
Chỉ là hôm nay anh ta mặc đồ công sở màu đen, trên vai đeo huy hiệu tượng trưng cho cục đặc biệt, đại biểu thân phận khác biệt.
“Đồng chí Đàm Khang Chính, tôi đại diện Lữ Công đến nói chuyện với ông”.
Chàng trai nghiêm túc nói.
Trên trán Đàm Khang Chính đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt nặng nề nhìn huy hiệu trên vai chàng trai, gật đầu.
“Mời nói”.
“Lữ Công đã nói, tin tức truyền thông của Cảng Thành phải công khai công bằng”.
“Kinh tế của Cảng Thành cũng phải công khai công bằng, không thể để một vài phần tử lợi dụng nào đó độc chiếm một mình được”.
“Ông, sắp vượt khỏi giới hạn rồi đấy”.
Nói xong ba câu, chàng trai im lặng không lên tiếng nữa, mặc cho Đàm Khang Chính tự suy nghĩ.
Sắc mặt ông ta thay đổi, ánh mắt khiếp sợ.
Sao ông ta có thể không hiểu lời Lữ Công truyền xuống có ý gì chứ.
Đây là Lữ Công tự mình lên tiếng!
Tuy ông ta chưa từng qua lại với vị Lữ Công của thủ đô kia, nhưng đó cũng là nhân vật số một của thủ đô được xếp vào danh sách quốc phủ, có thể nói là dưới chân vua đấy!
Quan lớn một cấp đè chết người, càng khỏi nói tới đó là người trong danh sách lãnh đạo bộ máy nhà nước!
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống: “Đồng chí Đàm Khang Chính, ông nên cảm thấy may mắn vì chưa hãm quá sâu vào chuyện của Quý Trọng Sơn, nếu không, bây giờ người tìm ông nói chuyện đã không phải là tôi rồi”.
“Mà là… Người của quân đội!”.
Đàm Khang Chính đổ mồ hôi như mưa, mỗi một câu chàng trai nói ra đều để lộ tin tức đáng sợ, như từng cây búa tạ nện lên lồng ngực ông ta, khiến ông ta không kịp đề phòng.
Quân đội? Lữ Công?
Thằng nhóc Lâm Ẩn kia lại có thể mạnh đến mức này? Còn có mặt mũi như thế ư?
Thật sự gặp phải thần tiên sống rồi!
“Tôi còn nói cho ông biết, lần trước Quý Trọng Sơn ở thủ đô không nói trước với Lữ Công đã lấy tiếng của ông ấy làm việc, đi trêu chọc Lâm Ẩn”, chàng trai nghiêm mặt nói: “Quý Trọng Sơn dẫn lửa vào thân, khiến Lữ Công phải khó xử, ông ấy rất tức giận vì chuyện này”.
“Cho nên ông phải suy xét kỹ thân phận của mình, rồi xem nên làm việc thế nào”.
Nhắc tới chuyện này, chàng trai còn cố ý nhìn Đàm Khang Chính một cái.
Cái liếc mắt này khiến ông ta vô cùng lo sợ.
Cả Lữ Công cũng khó xử?
Lữ Công còn rất có ý kiến với Quý Trọng Sơn?
Mấy tin tức này thật sự khiến Đàm Khang Chính sợ đến ngây người tại chỗ.
“Tôi… Tôi hiểu rồi”, ông ta lau mồ hôi, nghiêm túc gật đầu.
“Sau khi trở về, nhờ cậu chuyển lời với Lữ Công rằng tôi đã biết nên làm thế nào!”, Đàm Khang Chính nặng nề nói.
“Thị trưởng Đàm, ông là một người thông minh, tôi cũng không nói nhiều nữa”.
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng thị trưởng.
Ra ngoài, anh ta gọi điện cuộc điện thoại.
“Cậu Lâm, chuyện đã xử lý xong, Lữ Công bảo tôi chuyển lời với cậu, khi nào về thủ đô thì mời cậu đến nhà hàng Lữ Công ăn một bữa cơm”.
…
“Cái gì! Thị trưởng Đàm, ông muốn tôi…?”.
Ngoài cửa sảnh tiếp khách vang lên giọng nói cực kỳ khiếp sợ của cục trưởng Tào.
Ông ta cầm điện thoại trong tay nghe máy, bàn tay cũng đang run rẩy, cơ mặt cứng đờ, ánh mắt sợ hãi, giống như vừa bị đe doạ vậy.
“Vâng… Vâng, thị trưởng Đàm, ông yên tâm, chắc chắn tôi sẽ xử lý công bằng”.
“Bảo cục trưởng La nghe máy sao? Được, được”.
Cục trưởng Tào sắc mặt trắng bệch đi vào, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn tràn đầy kính sợ, đưa điện thoại cho cục trưởng La.
“Thế thế thế…”.
Sau khi cục trưởng La nghe máy thì trợn mắt há mồm, sắc mặt tái mét.
Sau khi nghe điện thoại xong, cục trưởng La như mất hồn, hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn.
“Xin… Xin lỗi cậu Lâm, tôi thật lòng xin lỗi cậu, chuyện hôm nay đều là sai lầm của chúng tôi!”, cục trưởng Tào xin lỗi trước, cúi đầu trước mặt Lâm Ẩn, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám
“Cậu Lâm, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, xin cậu tha thứ cho sai sót của chúng tôi”.
Cảnh này khiến những người có mặt đều giật mình, ai cũng ngơ ngác nhìn hai cục trưởng nhún nhường cúi đầu xin lỗi trước mặt Lâm Ẩn.
Xảy ra chuyện gì thế?
Sao chỉ mới nghe một cuộc điện thoại mà hai người đã mất hết cái vẻ kiêu ngạo của mình, lập tức đến xin lỗi Lâm Ẩn rồi?
Lâm Ẩn đã sử dụng thủ đoạn gì khiến Đàm Khang Chính sau lưng họ cũng không thể không cúi đầu vậy?
“Không có lần sau nữa đâu, dẫn theo người của các ông trở về đi”.
Lâm Ẩn uống một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Vâng cậu Lâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu ạ!”.
Hai người cục trưởng La như trút được gánh nặng, sợ hãi xoay người, vội vàng dẫn người rời đi.