Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 434: Chơi trò mèo này à?




Cùng lúc đó.

Gần biển Cảng Thành, đảo nhỏ Hải Thiên.

Đột nhiên có một chiếc trực thăng đáp xuống hòn đảo nhỏ, đội ngũ kinh doanh mặc vest nghiêm chỉnh, bọn họ vội vội vàng vàng chạy vào trong khu vực trung tâm của tòa biệt thự xa hoa.

Trong biệt thự, Quý Trọng Sơn ngồi ở ghế ghế xoay, trước mặt hắn là chiếc bàn dài làm bằng gỗ đàn hương, hai ba mươi dĩa điểm tâm tinh tế được xếp sẵn ở đấy.

“Bố! Xảy ra chuyện lớn rồi kìa! Việc kinh doanh trong tập đoàn đều bị hỗn loạn hết cả rồi!”.

“Ông Quý, dư luận của Cảng Thành đã bùng nổ rồi, chúng tôi cũng không tài nào khống chế nổi thị trường cổ phiếu nữa”.

Một thanh niên mặc vest xanh đi vào trong biệt thự, cạnh bên anh ta là ông cụ trông giống hệt như quản gia cùng với đội ngũ kinh doanh.

Gương mặt mỗi người đều tỏ vẻ căng thẳng, vầng trán mướt mồ hôi như thể đang phải gánh áp lực nặng nề lắm vậy.

Quý Trọng Sơn vẫn thản nhiên gắp hai cái bánh bao lên ăn, hắn nhấp một ngụm trà sáng rồi lấy khăn từ tay người hầu để lau miệng.

“Bố, tình hình nguy cấp lắm, chú có cổ đông trong tập đoàn đều gọi điện thoại để hỏi bố định đáp trả thế nào”, thanh niên mặc vest sốt sắng hỏi hắn.

“Ông Quý, bây giờ các kênh truyền thông đều phê phán ông, bộ phận công tác truyền thông cũng khó mà làm việc được, ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của tập đoàn, cũng bị hoãn giao dịch trên thị trường cổ phiếu”, ông cụ mặc vest trông giống với quản gia ấy cũng nói với vẻ lo lắng.

Lịch sử đen tối tràn lan trên bảng tìm kiếm của mạng xã hội là một cú nổ với tập đoàn Vạn Sơn, gây ảnh hưởng xấu về mọi mặt, khiến cho bộ phận quan hệ công chúng gặp áp lực nặng nề, không biết phải xử lý thế nào.

Dù gì những thứ Lâm Ẩn đưa ra đều là bằng chứng xác thật, vững chắc như núi.

Nếu như ráng tẩy trắng thì chỉ tổ càng tẩy càng đen thêm mà thôi.

“Tôi đã biết chuyện này từ trước rồi”, Quý Trọng Sơn tỏ ra bình tĩnh và ung dung.

Trong tay hắn là tờ báo mới nhất ở Cảng Thành, nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường nở trên gương mặt già cả nhăn nheo của hắn.

“Thế ông định xử lý nguy cơ lần này bằng cách nào?”, ông cụ mặc vest hỏi với vẻ lo lắng: “Ông Quý, bà nhà lo lắng mãi không yên vì chuyện này đấy, bà kêu tôi đến đây để hỏi ý kiến ông”.

“Phải đấy bố, sau khi nghe xong chuyện này, anh cả và anh hai đều vội vã trở về Cảng Thành từ đất nước mặt trời không bao giờ lặn, hai anh đều rất lo lắng cho bố. Nhà mình đã lộn xộn như một nồi cháo rồi”, thanh niên mặc vest nghiêm mặt mà nói.

“Ai kêu chúng nó về Cảng Thành thế?”, Quý Trọng Sơn nhíu mày lại, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng: “Quý Xuyên, không phải bố từng nói với con rồi sao? Hễ gặp chuyện lớn thì phải bình tĩnh, chỉ chút chuyện nhỏ như thế mà con đã hoang mang như thế này rồi, mai sau phải làm ăn kinh doanh thế nào đây hả?”.

“Hừ!”.

Quý Trọng Sơn hừ lạnh, gương mặt hắn toát ra vẻ bất mãn.

Thấy bố của mình giận dữ, gương mặt Quý Xuyên thay đổi ngay, anh ta trở nên dè dặt.

Dù gì Quý Trọng Sơn là người thành lập ra nhà họ Quý ở Cảng Thành, hắn là người nói một là một, nói hai là hai, vô cùng uy nghiêm.

Cả nhà họ Quý đều trông cậy vào hắn gánh cả bầu trời.

“Con xin lỗi bố, tại con lo lắng cho bố quá, dù gì chuyện này cũng lớn quá. Mấy anh và mẹ đều nhấp nhổm không yên”, Quý Xuyên nghiêm mặt mà nói: “Mấy chú cũng đến đợi trước cửa nhà mình, bố có muốn về đô thị một chuyến để làm mọi người bình tĩnh lại không?”

Quý Xuyên cũng chẳng biết lần này người bố oai phong không ai bì được của mình đang đấu với người lại, sao lại khiến cho bão táp mưa sa nổi lên khắp thành như thế, các bản tin thời sự đã lan truyền hơn nửa Long Quốc!

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh ta thấy bố của mình cẩn thận như thế, không ngờ bố lại nấp đến căn cứ bí mật ngoài đảo gần biển, đến người nhà cũng không liên lạc được.

“Bây giờ bố không thể về thành phố được”, Quý Trọng Sơn tỏ vẻ oai nghiêm, hắn nói: “Quý Xuyên, con là đứa con trai mà bố xem trọng nhất. Bố giao chuyện nhà lại cho con. Nói cho rõ ràng với mấy đứa anh của con, kêu tụi nó cút về đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đi, Cảng Thành không phải là nơi chúng nên nán lại!”.

“Vâng! Thưa bố, con sẽ về nói lại với mấy anh”, Quý Xuyên nghiêm mặt lại.

“Ừm”, Quý Trọng Sơn gật đầu: “Bố nói cho các con biết, chuyện này không có gì ghê gớm cả, chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót phá rối mà thôi”.

Nghe thấy thế, ông cụ mặc vest và Quý Xuyên đều sửng sốt.

Không có gì to tát cả?

Những tin tức tiêu cực bay rợp trời, phốt trong quá khứ bị cư dân mạng chỉ thẳng mặt mà mắng chửi.

Chuyện này thì thôi đi vậy.

Đến chức vị hội trưởng hội thương mại cũng bị tước mất, tập đoàn gia đình bị tạm hoãn trong thị trường cổ phiếu.

Đồng thời, đến Lưu Hùng – người trợ thủ được bố xem trọng cũng mất tung mất tích, phó hội trưởng Quý được cài cắm trong hội thương mại Cảng Thành cũng không có tin tức gì.

Bầu trời sắp sập xuống đến nơi rồi, tại sao bố mình vẫn còn bình tĩnh thế?

“Bố, bố đừng nghĩ đơn giản quá về tình hình hiện nay, bây giờ tình thế rất là nguy hiểm”, Quý Xuyên nói với hắn.

“Ông Quý, tình hình thật sự rất nguy hiểm đó ạ, nếu như để những tin tức tiêu cực tiếp tục lan truyền trên mạng thì rất có thể sẽ khó lòng dọn dẹp được, cả tập đoàn đều khó lòng tiếp tục hoạt động”, ông cụ mặc vest nghiêm mặt lại.

“Chuyện này có liên quan đến uy tín của tập đoàn, một khi công chúng không còn tin tưởng vào tập đoàn nữa, thế thì có bao nhiêu tiên cũng không thể cứu vãn được…”.

Nếu như chỉ là thị trường chứng khoán bị tạm hoãn, hao hụt một chút tiền thì cũng chẳng có gì to tát cả, không đến mức người nhà họ Quý đều hoang mang, sốt ruột chạy đến căn cứ bí mật để tìm hắn.

Vấn đề lớn nhất là tổn hại về danh tiếng, không thể nào bù đắp được, đã bị người ta đánh vào chỗ hiểm.

Nói đến đây, gương mặt Quý Trọng Sơn toát ra vẻ khinh thường, hắn cười lạnh.

“Hai người thật ấu trĩ! Chỉ với một chút sóng gió như thế này thôi mà đã sợ rồi ư?”.

“Đối thủ của tôi lại giở chút trò vặt vãnh ở Cảng Thành thế này?”.

“Ha ha, làm tôi thấy buồn cười thật”.

Quý Trọng Sơn lắc đầu nguầy nguậy, hắn nhếch mép nở nụ cười châm biếm.

“Các người cho rằng gây ra mặt trận truyền thông là có thể khiến cho tập đoàn Vạn Sơn đã đứng vững nhiều năm nay sụp đổ ư?”, Quý Trọng Sơn cười lạnh.

“Được rồi, có chút chuyện vặt thôi, để tôi gọi điện thoại cho thị trưởng Đàm, bảo ông ta giúp đỡ chặn tin tức truyền thông lại, trận gió này thổi qua là không còn chuyện gì nữa đâu”, Quý Trọng Sơn nói thờ ơ.

“Bố ơi, bố muốn mời thị trưởng Đàm ra mặt ạ?”, gương mặt Quý Xuyên toát ra vẻ bất ngờ và vui vẻ.

Đàm Khang Chính thị trưởng Cảng Thành là người đứng đầu Cảng Thành, người có địa vị trong giới chính trị, thư ký đảng ủy, quyền cao chức trọng.

Đàm Khang Chính cũng là nguồn viện trợ lớn nhất từ phía bên ngoài của nhà họ Quý trong Cảng Thành.

Quý Trọng Sơn mỉm cười gật đầu, hắn phất tay ra hiệu, tùy tùng bên cạnh đã bấm gọi.

Sau hai tiếng tích tích.

Cuộc gọi được nối máy, Quý Trọng Sơn cầm điện thoại sang.

“A lô, ông Quý, ông gọi cho tôi vì tin tức bị tung ra trong ngày hôm nay sao?”.

Một giọng nói điềm tĩnh và hùng hồn của đàn ông trung niên vang lên bên đầu dây bên kia.

“Ông Đàm, ông hiểu tôi thật. Chuyện này phải nhờ ông ra mặt chặn lại rồi”, Quý Trọng Sơn đi thẳng vào vấn đề chính.

“Ông Quý, chúng ta là bạn bè nhiều năm ròng rã rồi, chuyện của ông đương nhiên cũng là chuyện của tôi”, Đàm Khang Chính nói: “Có điều, tôi muốn muốn rằng lần này ông đã đụng chạm đến ai thế? Sao lại gây ra chuyện lớn đến nhường này?”.

“Ông Đàm à, thật sự không dám giấu giếm gì ông, tôi nói thẳng cho ông biết vậy”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt mà nói: “Là cậu Ẩn của nhà họ Tề trong thủ đô”.