“Có một vài chuyện không phải tiền có thể đánh giá được”, Long Dương nặng nề nói: “Tôi mang ơn Quý Trọng Sơn nhưng đã trả rồi, không còn nợ nần gì với hắn nữa. Về phần làm việc giúp Lâm Ẩn, đó là nghe theo quy tắc. Tôi là người luyện võ, có thể giở âm mưu quỷ kế, nhưng một khi liên quan đến võ thì nhất định phải nhất ngôn cửu đỉnh, thua võ, không thể thua người!”.
Chỉ cần là người có thể tu tập võ đạo đến một cảnh giới nhất định thì chắc chắn sẽ có tinh thần sùng bái võ đạo.
“Hương chủ, chúng tôi hiểu rồi”.
Nói xong, Long Dương theo sau Lâm Ẩn đến tầng cao nhất của toà nhà quốc tế Thuỷ Tinh.
Ba phút sau.
Lâm Ẩn xuất hiện ở tầng cao nhất của toà nhà, anh mặc áo sơ mi đen sạch sẽ gọn gàng, vạt áo tung bay theo làn gió, cả người tràn ngập hơi thở lạnh nhạt.
Còn Long Dương thì mang vẻ mặt phức tạp đứng sau lưng anh.
“Anh là Triệu Thừa Kiền à? Nói tôi nghe xem, anh đến Cảnh Thành tìm tôi để làm gì?”.
Lâm Ẩn nhìn về phía người đàn ông mặc vest trắng ngồi trên ghế lớn, hờ hững hỏi.
Trong giọng điệu bình thản của Lâm Ẩn mang theo khí thế khiến người ta không dám phản kháng.
Thấy anh đến, mấy người Triệu Thừa Kiền đều mang vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ đưa mắt nhìn qua.
Vào lúc chạm vào ánh mắt nhau, ngoài Triệu Thừa Kiền, đám người đi theo bên cạnh anh ta đều lùi về sau, tựa như nhìn thấy một con thú dữ đáng sợ gì vậy.
Lâm Ẩn quét mắt nhìn một cái khiến bọn họ im như thóc, giống như bị một con rồng hung ác nào đó đang theo dõi.
Loại khí thế phát ra từ trong sự bình tĩnh ung dung này càng khiến người ta sợ hãi hơn!
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Ẩn.
Cho Triệu Thừa Kiền một cảm giác là… Sâu không lường được.
“Đúng vậy, tôi là Triệu Thừa Kiền”, Triệu Thừa Kiền chậm rãi nói: “Tôi đến Cảng Thành tìm cậu là để xem thử Lâm Ẩn cậu, có năng lực làm em rể của tôi không”.
“Nghe nói cậu kiêu ngạo lắm? Ở thủ đô đã từ chối ý tốt của em gái Triệu Linh Nhi của tôi rất nhiều lần? Còn cực kỳ vô lễ láo xược nữa?”.
“Tôi thật sự muốn biết Lâm Ẩn cậu lấy đâu ra tự tin dám không quan tâm em gái tôi!”.
Triệu Thừa Kiền nói rất hùng hồn, giống như em gái anh ta thích ai thì người đó nhất định phải cưới em gái anh ta vậy, dáng vẻ cực kỳ vênh váo kiêu căng.
Lâm Ẩn lắc đầu.
“Chuyện của em gái anh không liên quan đến tôi”.
“Cái gì? Không liên quan đến cậu?”, Triệu Thừa Kiền vừa nghe thế đã nổi trận lôi đình đứng bật dậy, chỉ vào Lâm Ẩn: “Từ nhỏ cậu đã được đính hôn với em gái tôi, bây giờ con nhóc kia say mê cậu như vậy, cậu còn không biết xấu hổ nói với tôi là không có liên quan?”.
Lâm Ẩn không giải thích.
“Thôi”, Triệu Thừa Kiền càng nhìn thái độ kiêu ngạo bất cần này của Lâm Ẩn thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Vừa nghĩ đến em ruột Triệu Linh Nhi của mình, một đứa con cưng của trời sung sướng biết bao, sau khi gặp được Lâm Ẩn lại say mê như điếu đổ, thật đúng là giận run cả người mà.
Thủ đô có vô số người đẹp trai tài giỏi xếp hàng muốn theo đuổi em gái mình, kết quả em gái mình lại bị thằng nhóc xấu xa là Lâm Ẩn làm chậm trễ, lúc nào cũng mang dáng vẻ đau khổ vì tình.
“Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cậu một trận!”, Triệu Thừa Kiền lạnh lùng nói: “Thật sự cho rằng mình là cậu chủ đứng đầu thủ đô? Không còn ai là đối thủ của cậu nữa à?”.
Lâm Ẩn gần như không nhịn được muốn bật cười, nhưng lại không cười ra được.
Triệu Thừa Kiền và em gái Triệu Linh Nhi của anh ta không hổ là anh em ruột.
Ngang ngược giống hệt nhau, tỏ vẻ như cả thế giới đều phải xoay quanh mình vậy.
“Triệu Thừa Kiền, anh đến Cảng Thành là có mục đích gì tôi không muốn quan tâm nhiều”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nhưng anh đừng có lén cản trở chuyện của tôi”.
“Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt ông cụ nhà họ Triệu các anh!”.
“Ồ?”, Triệu Thừa Kiền ra vẻ hứng thú nhìn Lâm Ẩn: “Cậu đang cảnh cáo tôi ư?”.
Nói xong, Triệu Thừa Kiền chuyển mắt nhìn sang Long Dương đứng bên cạnh Lâm Ẩn, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Anh ta có thể nhìn ra được Long Dương là bị Lâm Ẩn đánh bại rồi.
“Long Dương? Cậu thua cậu ta rồi?”, Triệu Thừa Kiền lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi cũng là cậu cho cậu ta biết?”.
Long Dương vẻ mặt phức tạp nói: “Thiếu chủ Triệu, kỹ năng của tôi không bằng người ta, thua rồi”.
“Tôi đã đồng ý phải làm một chuyện thay đại sư Lâm ở Cảng Thành. Cho nên chuyện giao phân đà Cảng Thành cho anh phải tạm hoãn một khoảng thời gian”.
Long Dương muốn tìm ra Quý Trọng Sơn giúp Lâm Ẩn, đương nhiên cần sử dụng lực lượng của phân đà Cảng Thành.
Như thế cũng có thời gian hoà hoãn để đối mặt với áp lực Triệu Thừa Kiền mang đến.
Theo một góc độ nào đó, Long Dương có thể nói là trong cái rủi có cái may.
Tuy muốn đi tìm Quý Trọng Sơn thay Lâm Ẩn, mất đi thần tài là Quý Trọng Sơn; nhưng lại được tượng Phật lớn Lâm Ẩn chắn phía trước, có thể chắn được áp lực Triệu Thừa Kiền mang đến, không đến mức lập tức bị anh ta lấy đi quyền lớn của phân đà Cảng Thành.
Với Long Dương, sản nghiệp thế lực của kinh doanh phân đà Cảng Thành mới là nền tảng của hắn ta.
“Long Dương? Cậu nói cái gì?”, Triệu Thừa Kiền chợt thay đổi sắc mặt, tức giận nhìn chằm chằm Long Dương.
“Cậu muốn phản bội tôi? Phản bội Dương Môn?”, Triệu Thừa Kiền lạnh lẽo chất vấn, trên người mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi.
Sao anh ta có thể không nghe ra ý trong lời nói của Long Dương được! Đây là đổi hướng theo phe Lâm Ẩn, để Lâm Ẩn đối phó với mình còn gì?
Đây thật sự là tội ác không có cách nào tha thứ được!
Cũng không biết trong mấy phút Long Dương đi xuống đã xảy ra biến cố gì nữa?
Lâm Ẩn có bản lĩnh gì mà khiến cao thủ bảng Nhân kiêu ngạo như Long Dương cam lòng bái phục anh chứ?
“Thiếu chủ Triệu, đây không nói là phản bội được. Tôi thua đại sư Lâm thì nhất định phải làm chuyện kia”, Long Dương nghiêm túc nói.
“Ha ha ha… Đúng là to gan mà!”, Triệu Thừa Kiền giận quá hoá cười: “Long Dương, chẳng lẽ cậu cho rằng dựa vào Lâm Ẩn thì tôi sẽ không làm gì được cậu? Dám đùa với tôi ư?”.
Sự thay đổi của chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Triệu Thừa Kiền.
Vốn muốn mượn Long Dương đi thăm dò thực lực của Lâm Ẩn, tiện thể nhắc nhở Lâm Ẩn một phen.
Nhưng hoàn toàn không ngờ tình cảnh sẽ trở nên bất lợi như vậy! Long Dương lại có thể phản bội? Còn hoàn toàn bị Lâm Ẩn thu phục nữa?
Tình cảnh này giống như anh ta muốn đùa giỡn Lâm Ẩn như đùa giỡn với con mồi.
Nhưng sau đó mới phát hiện, Lâm Ẩn không phải con mồi nhỏ như chó hay mèo, mà là một con rồng mạnh mẽ trong dòng sông!
“Lâm Ẩn, trước đây tôi đã xem thường cậu rồi”, Triệu Thừa Kiền nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt sâu xa, chậm rãi nói: “Thật không ngờ trong khoảng thời gian ngắn cậu lại thu phục được Long Dương?”.
“Nhưng cậu vẫn không hiểu Triệu Thừa Kiền tôi là nhân vật thế nào rồi”, Triệu Thừa Kiền kiêu ngạo nói, phất tay: “Bùi Vô Danh, anh đi so chiêu với cậu ta”.
Dứt lời, chàng trai áo xám bên cạnh Triệu Thừa Kiền lạnh lùng đứng dậy, hờ hững nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Bùi Vô Danh thân hình cao lớn, khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt kiên định, cả người mang theo khí thế hùng hậu chẳng khác nào một ngọn núi đồ sộ.
“Tôi đây, Bùi Vô Danh của Ký Châu! Nếu anh đã có thể thu phục Long Dương, thì chắc chắn cũng là cao thủ một phương”.
“Bùi mỗ xin học hỏi anh một chút!”.
Bùi Vô Danh ôm quyền, sau đó trong mắt hắn ta loé lên ánh sáng lạnh, tràn đầy tính hiếu chiến.
Lâm Ẩn nhíu mày quan sát Bùi Vô Danh, từ ánh mắt cuồng nhiệt của hắn ta có thể nhìn ra đây là một người rất cuồng võ, dường như rất thích khiêu chiến với cao thủ.
Bùi Vô Danh của Ký Châu? Tỉnh Ký Châu cách thủ đô không xa, cũng là một nơi nhân tài ẩn dật.
Lâm Ẩn nhớ tỉnh Ký Châu có một nhà họ Bùi, là gia tộc võ thuật có tiếng trong giới lánh đời, rất có tên tuổi.
Năm mười sáu tuổi, anh từng đi du lịch ở tỉnh Ký Châu, có qua lại với nhà họ Bùi.
“Anh là người của nhà họ Bùi ở Ký Châu?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.
Bùi Vô Danh nghiêm túc nói: “Phải!”.
“Anh lui xuống đi”, Lâm Ẩn hời hợt bảo: “Ông cụ nhà họ Bùi các anh có ở trước mặt cũng không dám nói lời như thế đâu”.