"Cậu!?".
Ánh mắt Long Dương lộ vẻ khiếp sợ, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, như thể muốn nhìn thấy được anh đang nghĩ gì.
Hắn ta thật sự không hiểu nổi, phong thái thong dong, khí thế dửng dưng của Lâm Ẩn có được từ đâu.
Lâm Ẩn lấy sức lực ấy từ đâu rồi? Anh chắc chắn rằng có thể một chiêu đánh bại hắn ta ư?
"Cậu ngang ngược quá rồi đấy? Dám bảo một chiêu đánh bại Hương chủ Long ư?", trên mặt Hồng Đại lộ ra nụ cười khẩy, lia ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn: "Cậu đừng tưởng cậu đánh bại được hết chúng tôi, là có thể chống lại được Hương chủ Long!".
"Hương chủ, cứ nhận lời khiêu chiến ngông cuồng ngu xuẩn này đi! Một chiêu phế bỏ cậu ta!".
"Hương chủ, người này ngang ngược đến mức không thể tưởng tượng nổi! Không ra sức trừng trị cậu ta một phen, tên tuổi Dương Môn chúng ta e là sẽ bị mất sạch".
Mười ba phi tướng đều tỏ vẻ giận dữ, gương mặt không phục, đua nhau lên tiếng.
Hành động của Lâm Ẩn quả thực là chưa từng xem người Dương Môn là cái đinh gì cả.
Còn nói nếu Hương chủ Long tiếp được một chiêu là coi như đã thắng?
Càn rỡ đến mức nào mới dám nói như vậy?
Phải biết rằng Hương chủ Long đã hô mưa gọi gió nhiều năm ở Cảng Thành này, ở Cảng Thành người đến người lui, vàng thau lẫn lộn này, dù là trong hay ngoài nước, hắn ta cũng hiếm khi có địch thủ.
Trên bảng Nhân ở Long Quốc, Hương chủ Long cũng là người đứng hàng tám mươi hai.
Ngoại trừ những cao thủ hiếm hoi ở trên các bảng Thiên Địa, phóng tầm mắt nhìn khắp Long Quốc, người có thể đấu ngang hàng với Hương chủ Long cũng chỉ lèo tèo vài móng.
Cao thủ trong bảng Nhân, là sự tồn tại hiếm như lá thu.
Người có thể so chiêu cùng Hương chủ Long cũng chẳng được bao nhiêu, chứ đừng nói gì đến một chiêu là gục!
Tên Lâm Ẩn này đúng là tự rước lấy nhục!
"Ha...", Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng rồi lắc lắc đầu: "Xuất hiện hoành tráng như thế, tôi còn tưởng Hương chủ Long của phân đà Dương Môn là gì ghê gớm lắm chứ".
"Nhận một chiêu của tôi mà còn do dự mãi như thế, anh luyện thứ võ quèn gì vậy?".
Người luyện võ, coi trọng nhất là tinh thần ý chí.
Dũng cảm tiến tới, không sợ hãi gì, thế mới giúp võ công ngày càng tiến bộ.
Không có tinh thần ý chí như vậy, thì dù công lực có thâm hậu hơn bao nhiêu, lúc đối đầu với kẻ địch cũng bị suy giảm rất nhiều.
"Nói bậy! Cậu thật sự nghĩ tôi không thể trị được cậu sao?", Long Dương giận tím mặt, rất phẫn nộ.
"Hôm nay đừng nói một chiêu! Có là trăm chiêu thì sao chứ?".
"Tôi đường đường là Long Dương, cần phải đánh cược một chiêu với cậu thôi ư? Cứ thoải mái tay chân đi, đấu chính diện với tôi!".
"Tiếp được một chiêu của cậu à? Vậy ra tay đi, rồi sẽ thành trò cười thôi!".
Long Dương nói với giọng ngạo nghễ, hai tay vung lên, đồ Đường màu đỏ có một luồng khí lưu động ở phía dưới, cổ áo tung bay, dưới chân vang lên tiếng xì xèo, mảnh xi măng ở dưới lập tức vỡ tung.
Vù vù, từng luồng khí từ trên người hắn ta bắn ra, tiếng động rền vang như sấm chớp.
Đây là Cốt Minh Như Lôi, trình độ võ thuật đạt đến một cảnh giới nhất định thì lúc gân khớp chuyển động, tiếng xương sẽ vang vọng như âm thành sét đánh.
Chuyện này cũng đồng nghĩa là gân cốt của Long Dương đã cứng cáp như mình đồng da sắt, tay không bẻ đao, thân thể cứng cáp không thể đâm xuyên!
Lâm Ẩn vẫn không thay đổi sắc mặt, anh chỉ lắc đầu.
"Tôi nói một chiêu, thì là một chiêu".
Ánh mắt của Long Dương sượng lại, trong mắt tóe lên tia sắc lạnh, tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Ngay sau đó, thân hình hắn ta bỗng nhiên lay động, như một tia chớp cắt ngang, vồ đến phía Lâm Ẩn.
Chốc lát.
Tiếng gió rít gào, sóng âm rung động.
Trong phòng làm việc như thể có một chiếc máy bay đáp xuống, tiếng vang sắc bén như cắt phá trời cao.
Ầm!
Không khí rung lên, sóng âm nổ đùng đoàng.
Long Dương tung một quyền ra như rồng lớn gào thét, nện thẳng về phía lồng ngực của Lâm Ẩn.
Cú đấm này, tốc độ, sức mạnh, đều đạt đến cực hạn, là cực hạn vượt quá nhận thức của loài người, nó còn nhanh hơn cả đạn bắn ra khỏi nòng!
Ngay cả không khí bị cuốn lên cũng như gió lốc tuôn ra, nổ vang đì đùng.
Đây mới là nội kình thật sự, đủ khiến không khí phải rung động!
Cú đấm này là tuyệt học thành danh của Long Dương, cũng là quyền pháp độc nhất trên đời của Dương Môn, cú đấm Nghịch Lưu!
Lúc trước khi Long Dương tập luyện quyền pháp Nghịch Lưu, đã phải bế quanh năm dưới hồ nước nơi rừng sâu thăm thẳm, mỗi ngày phải dùng thân thể của mình đã xông pha các thác nước vách núi, rèn dũa thân thể, mỗi ngày đều phải luyện tập vung nắm đấm xuyên nước hơn mười ngàn lần! Luyện đến khi kiệt sức, cả người xụi lơ, sau đó lại dùng dược liệu quý báu nấu lên để xoa người, điều trị thân thể, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế, như thế mới luyện ra được một thân võ học tuyệt đỉnh.
Mãi đến tận một ngày nọ, một quyền tung ra là có thể nghịch chuyển thác nước ở vách núi!
Nội kình của nắm đấm bộc phát trong nháy mắt, lực xung kích có thể đảo ngược dòng thác chảy dài hơn mười trượng!
Một đấm tung ra, có thể làm nổ một chiếc xe buýt ngay tại chỗ, chứ đừng nói gì đến một cơ thể yếu ớt!
Luyện thành nắm đấm Nghịch Lưu rồi Long Dương mới xuống núi vào đời, đảm nhiệm chức Hương chủ ở Dương Môn, xây dựng cơ nghiệp to lớn ở Cảng Thành!
Hắn ta tự tin rằng, cú đấm này đủ giết được bất kỳ một võ sĩ đấu quyền, sát thủ hay tinh anh bộ đội đặc chủng nào đó trên đời này.
Đây là một nắm đấm vượt quá sức tưởng tượng của loài người rồi!
Đối mặt với một quyền hung hăng bá đạo của Long Dương, mặt Lâm Ẩn vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khẩy.
Anh chắp tay đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Bỗng nhiên, không có bất cứ dự định nào từ trước, Lâm Ẩn duỗi một tay ra.
Chiêu thức ấy, chẳng ai nhìn rõ anh tung ra như thế nào.
Cứ như vuốt rồng lật biển, như đôi tay có thể nhấc được cả núi rừng, thế tới không tài nào cản nổi!
Không khí như thể cũng ngưng đọng lại trong chớp mắt!
Ầm!
Sóng âm rung động khắp cả phòng làm việc, cửa sổ thủy tinh làm từ vật liệu đặc biệt cũng bị đổ nát trong nháy mắt, tựa hồ không thể chịu nổi sự chấn động của làn sóng âm ấy!
Lâm Ẩn một tay tung chiêu, năm ngón tay xòe mở, gắt gao bọc lấy nắm đấm Long Dương đánh đến.
Vù!
Tiếng gió rít gào, một thân đồ Đường của Long Dương tung bay theo hướng gió, tóc đen trên đầu rối tung như thác đổ, bay phấp phới.
Cả người hắn ta như bị gió lốc cuốn quanh, nhận lấy một sức mạnh vô hình không tài nào cản được, ngay cả thân thể cũng hơi loạng choạng muốn ngã, cả người hắn ta run rẩy, vẻ bá đạo lúc ra quyền đã không còn sót lại chút nào nữa.
Mà Lâm Ẩn vẫn mãi mãi giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước, đứng vững tại chỗ như Thái Sơn sừng sững, không mảy may lệch bước.
Chẳng mấy chốc đã phân được cao thấp!
Hộc!
Lồng ngực Long Dương chập trùng lên xuống, sắc mặt thống khổ không kể xiết, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng chảy dài tơ máu, cả người như một quả bóng bị xì hơi, ánh mắt sắc bén nay đã tối đen lại.
Long Dương, thất bại!