“Đúng là gây rối vô cớ!”, Sở Hùng Sơn sầm mặt xuống, ông ấy nhìn Doãn Đại Cừu.
“Anh Doãn, anh phải dạy lại Doãn Quân rồi đấy. Chứ bằng không sớm muộn gì cũng gây ra họa to!”, Sở Hùng Sơn bực bội.
Sắc mặt Doãn Đại Cừu hơi tối đi, ông ta đáp: “Đi qua xem trước đã”.
Ông ta nghĩ trong lòng, con trai của mình bị vệ sĩ của Lâm Ẩn đánh, tìm người đến xử lý vệ sĩ của Lâm Ẩn thì có gì không đúng?
Sở Hùng Sơn có cần phải giận dữ đến mức này không?
Nhà mình đã nhượng bộ, không chấp Lâm Ẩn nữa, lẽ nào xử lý vệ sĩ của Lâm Ẩn cũng không được hay sao?
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã bước ra khỏi gian phòng riêng, đi về phía hội trường.
Khách khứa trong hội trường đã về hết từ lâu, chỉ có hai chị em Doãn Quân đang đối đầu với Hades.
“Cái con chó ngu này, mày còn dám đánh trả nữa hả? Quỳ xuống nhận sai cho ông!”.
Doãn Quân chỉ tay vào người Hades, cậu ta rống lên, ánh mắt toát ra vẻ nham hiểm.
Những gã vệ sĩ có gương mặt hung ác phía sau Doãn Quân, còn có vài kẻ bị đánh đến toác đầu chảy máu trừng mắt nhìn Hades với vẻ không phục.
Thấy Doãn Quân ngang ngược như thế, Hades chỉ khoanh tay, nở cười nụ lạnh đầy vẻ khinh thường.
“Doãn Quân, không phải chú kêu cháu đi chỗ khác à? Sao lại còn dẫn người đến kiếm chuyện vậy hả?”.
Sở Hùng Sơn bước ra ngoài, gương mặt xanh mét, ông ấy tức giận quát mắng Doãn Quân.
Cái thằng Doãn Quân đúng thật là chưa đến bước đường cùng thì không chịu thôi.
Mình đã cảnh cáo cậu ta một cách nghiêm túc rồi, thế mà vẫn còn chưa phục?
Không thể đụng đến Lâm Ẩn thì phải kiếm chuyện với vệ sĩ của Lâm Ẩn à?
“Chú Sở, chuyện này không thể trách cháu được”, Doãn Quân hậm hực: “Có phải cháu kiếm chuyện đâu, tại gã vệ sĩ ngu ngốc của Lâm Ẩn ra tay trước đấy!”.
“Chú Sở, trong bữa tiệc mà chú tổ chức lại có người chủ động đánh cháu, cháu thật sự không thể nhịn nổi nữa!”.
Sở Hùng Sơn không nói gì, ông ấy quay sang nhìn Lâm Ẩn.
Ông ấy nào dám dạy dỗ người của Lâm Ẩn.
“Doãn Quân, sao lại xảy ra xung đột thế? Ai là người ra tay trước?”, gương mặt Doãn Đại Cừu toát ra vẻ tức giận, ông ta đanh giọng lại.
Không thể đụng đến Lâm Ẩn đã làm ông ta tức anh ách trong bụng, lần này đến một tay vệ sĩ quèn của Lâm Ẩn cũng đã trèo lên đầu lên cổ nhà ông ta luôn rồi ư?
Doãn Quân đáp: “Bố, khi không cái tên vệ sĩ này kiếm chuyện với con, chẳng nói năng gì đã đánh vệ sĩ nhà mình toác đầu chảy máu. Con không chịu nổi thái độ ngang ngược của hắn ta nên mới điều người sang đây”.
“Chỉ là một tên vệ sĩ quèn cũng dám kiêu ngạo hống hách như thế à? Có thể thấy chủ của hắn ta ngông cuồng đến mức nào!”, Doãn Đại Cừu lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, ông ta híp mắt lại, lạnh giọng mà nói: “Cậu họ Lâm kia, lần này cậu phải ăn nói với tôi sao đây? Vệ sĩ của cậu không biết điều như vậy, cứ để tôi thay cậu dạy dỗ hắn ta”.
“Chú em Sở, lần này không phải là tôi ngang ngược vô lí đâu đấy, hôm nay tôi phải xử lý gã vệ sĩ ngu ngốc của câu ta!”.
Doãn Đại Cừu thừa cơ nổi cơn thịnh nộ, ông ta nhìn sang Sở Hùng Sơn.
Cho dù không thể đụng đến Lâm Ẩn, hôm nay cũng phải kiếm lại mặt mũi từ tên vệ sĩ của Lâm Ẩn.
Sở Hùng Sơn có quan tâm đến Lâm Ẩn như thế nào đi chẳng nữa, ông ấy cũng không thể bảo vệ luôn cả vệ sĩ của Lâm Ẩn được.
“Sếp Lâm, tôi là người đã ra tay trước”, Hades nhìn Lâm Ẩn với vẻ khiêm tốn, hắn ta báo cáo: “Nhưng khi nãy tôi đang thưởng thức rượu ngon, thằng ranh con này lại cử người đến dẹp rượu và thức ăn của tôi đi, tôi chỉ đành dạy dỗ bọn chúng một chặp thôi”.
Lâm Ẩn gật đầu, anh thản nhiên nhìn Doãn Đại Cừu rồi nói: “Ông muốn dạy dỗ người của tôi à?”.
“Đừng nói là con trai của ông kiếm chuyên trước, cho dù vệ sĩ của tôi chủ động gây chuyện cũng không đến phiên ông lên mặt dạy đời”.
“Ngông cuồng!”, ngọn lửa giận Doãn Đại Cừu kềm nén một hồi lâu đã bùng nổ: “Cậu đừng nghĩ rằng có chú em Sở bảo vệ mình thì có thể không xem ai ra gì!”.
“Cậu phải phân cho rõ vai vế! Chỉ là bậc con cháu đời sau mà dám hung hăng ngang ngược ở đây, cậu nghĩ rằng mình là cái thá gì?”.
Doãn Đại Cừu luôn miệng trách mắng, ông ta lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi cứ phải dạy dỗ người của cậu đấy! Tôi muốn xem xem cậu làm gì được tôi!”.
“Doãn Quân, khi nãy tên vệ sĩ này đánh con đúng không, giờ mau khống chế hắn ta, phế đi một tay của hắn ta ngay tại đây!”, gương mặt Doãn Đại Cừu toát ra vẻ uy nghiêm.
Trong lúc ông ta nói chuyện, dàn bảo vệ mà Doãn Đại Cừu dẫn đến xoa xoa nắm tay rồi bao vây Hades, ánh mắt ai nấy đều có vẻ hung hãn.
“Hội trưởng Doãn, anh muốn làm gì?”, Sở Hùng Sơn đanh giọng chất vấn ông ta.
“Chú em Sở, chuyện gì ra chuyện đó”, sắc mặt Doãn Đại Cừu xanh mét, ông ta nói: “Chú bảo không đụng đến Lâm Ẩn, tôi nể mặt chú, nhưng mà khi nãy tên vệ sĩ này tát con trai tôi, bây giờ còn giở giọng khiêu khích nữa!”.
“Nếu như hôm nay tôi không phế đi một tay của hắn ta thì mặt mũi của tôi biết để ở đâu? Lẽ nào để cho người khác cười chê Doãn Đại Cừu tôi, đến con trai của mình cũng không bảo vệ nổi à?”.
“Ha”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, anh cười nhạt.
“Có lẽ phải để cho ông biết hôm nay ai mới là bố ở nơi này”.
“Hades, gọi điện bảo Chris dẫn người đến đây”.
Anh vừa mới nói dứt lời, sắc mặt Doãn Đại Cừu chợt thay đổi.
“Vâng!”.
Hades trả lời một cách cung kính, hắn ta lập tức rút điện thoại ra gọi một cú.
Nửa tiếng trước, sếp Lâm đã dặn Chris mang người đến, bọn họ đã đợi sẵn dưới phòng vip ở dưới lầu chờ lệnh từ lâu.
Vốn dĩ định gọi Chris sang đây bàn chuyện làm ăn.
Mà bây giờ xem ra phải để Chris làm chút chuyện rồi.
“Kít với rít cái gì? Mẹ, anh còn làm bộ làm tịch ở chỗ này nữa, vờ như mình có quyền thế hả?”, Doãn Quân nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt khinh thường: “Còn gọi người đến? Anh coi mình là người có vai vế à? Anh chỉ là đồ nhà quê mà thôi!”.
“Chú Sở, chú thấy rồi đó, Lâm Ẩn là một người không đàng hoàng như vậy đấy, chắc hẳn anh ta quen với vài thằng du côn đầu đường xó chợ rồi coi mình là ông lớn. Không ngờ lại còn dám gọi người đến đối chọi với bố cháu?”, gương mặt Doãn Băng toát ra vẻ khinh thường, cô ta mỉa mai: “Cũng không nhìn lại coi đây là đâu? Một tên ấu trĩ như anh thì gọi được ai đến? Tôi nghĩ anh đang làm chú Sở mất mặt kia kìa!”.
Nực cười, một thằng ất ơ không biết nhảy từ đâu ra như Lâm Ẩn, cậy nhờ vào mối quan hệ với Sở Hùng Sơn mà muốn nhảy lên tận trời!
Còn gọi người đến nữa à?
Cũng không chịu nghĩ mà xem, có Sở Hùng Sơn và Doãn Đại Cừu, hai ông lớn trong Cảng Thành ngồi đây thì ai dám đến kiếm chuyện?
Sau khi nghe đến tên của Chris, sắc mặt Doãn Đại Cừu trở nên kinh ngạc không thôi, nhưng rồi sau đó, ông ta lại nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường.
“Một thằng nghèo kiết xác như cậu mà còn gọi điện bảo Chris đến đây à? Cậu có biết Chris là ai không?”, Doãn Đại Cừu nói với vẻ mặt khinh thường: “Không phải cậu nghe tôi và chú em Sở nhắc đến cái tên này lúc bàn chuyện làm ăn, bây giờ lại lấy ra gọi bừa đấy chứ?”.
“Tôi nói một câu hơi khó nghe. Một thằng ngu như cậu mà có thể làm thân với chú em Sở, đó là phúc đức được tích lũy từ kiếp trước rồi. Người ở tầng đáy như cậu đến tư cách liếm giày cho chúng tôi còn không có, cậu có biết không hả?”.
Doãn Đại Cừu hoàn toàn không tin Lâm Ẩn, một tên ất ơ ưa nịnh nọt, có thể tùy tiện gọi điện thoại bảo Chis đến đây.
Phải biết rằng bây giờ Chris là người có quyền thế nóng bỏng tay ở Cảng Thành, không những ông ta đã thay thế địa vị của Maugdi hoàn toàn, thậm chí còn mở rộng quy mô của tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, thế lực cao ngút trời.
Một người ở có đẳng cấp như Chris, đến ông ta muốn tìm đến Chris để nhờ giúp đỡ mà còn không gặp được, bởi thế mới phải nhờ Sở Hùng Sơn giới thiệu.
“Hoang mang rồi à? Không nói chuyện nữa sao? Tôi cho cậu một cơ hội, tôi muốn xem xem gọi thứ chó má thì đến gây hấn với tôi!”.
Doãn Đại Cừu nở nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường, ông ta muốn chờ xem Lâm Ản tự chuốc lấy nhục, khiến bản thân trở thành trò cười.
“Sếp Lâm, tôi đã đến rồi, không biết anh có việc gì cần dặn dò?”.
Vào lúc này, đột nhiên có một đội ngũ thanh niên mặc vest đen đi vào trong hội trường.
Giữa vòng vây của đội bảo vệ tháo vát ấy, một người đàn ông trung niên người nước ngoài đeo mắt kính, mái tóc muối tiêu, đôi mắt sáng sủa đi đến trước mặt Lâm Ẩn, ông ta cúi đầu chờ chỉ thị của anh.
“Cái gì! Là Chris?”.
Gương mặt Doãn Đại Cừu trở nên trắng bệch.