Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 395: Bây giờ biết đến cầu cứu tôi rồi sao?




“Sếp Lâm, cậu tới rồi”.

Vừa thấy Lâm Ẩn bước ra, Vương Điền Phong và Nghê Hân vội vã đứng dậy, hai người bước đến, mang theo nụ cười, gật đầu cúi người trước mặt Lâm Ẩn.

“Sếp Lâm, xin chào, hôm nay tôi đem hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn phim ảnh Tử Kim đến, đặc biệt đến gặp cậu”, Vương Điền Phong cúi người cười, vẻ mặt cung kính.

“Sếp Lâm, tối hôm qua giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm, thật sự xin lỗi”, Nghê Hân người quyến rũ, ánh mắt mặn mà phóng điện về phía Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh đạm, nhìn hai người Vương Điền Phong.

Ánh mắt này, nhìn khiến hai người câm như hến, cả người lạnh toát.

“Bây giờ, biết đến cầu cứu tôi rồi à?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Vương Điền Phong vẻ mặt khổ sở, trong lòng sóng nước sục sôi, thật sự rất hối hận, tại sao lại cười đùa Lâm Ẩn với MaugdiMaugdi chứ?

Bây giờ, núi chống lưng là Maugdi cũng bị Lâm Ẩn dẫm chết rồi, bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao để chống lại uy nghiêm của Lâm Ẩn?

Đặc biệt, lúc lúc hai người chứng kiến Lâm Ẩn triển lộ sức mạnh thần thánh của mình trên sàn đấu, họ đã biết người trước mắt thoạt nhìn là thanh niên nhã nhặn, nhưng thực tế là một kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt.

Bụp!

Vương Điền Thông không chịu nổi uy nghiêm ngút trời của Lâm Ẩn, quỳ xuống ngay tại chỗ, dập đầu đã đẫm mồ hôi.

“Sếp Lâm, xin cậu, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi không nên cùng với tên ngu ngốc Maugdi đó đối đầu với cậu”, Vương Điền Phong rơi nước mắt nói.

“Trước đây xé bỏ hợp đồng vi phạm quy ước, đó là do Maugdi ép tôi, ông ta lấy mạng tôi ra để uy hiếp. Không phải là ý của tôi, vốn dĩ tôi muốn hợp tác với sếp Lâm anh cơ!”, Vương Điền Phong cúi đầu xuống đất, dập đầu bộp bộp, không ngừng van xin.

“Sếp Lâm, lần này tôi đã chuẩn bị hết các hợp đồng, dâng cả tập đoàn phim ảnh Tử Kim cho cậu! Tôi chỉ cần một nửa giá mà cậu đã đưa ra ban đầu, không, tôi chỉ cần một phần ba cái giá đó thôi, sẽ bán cho cậu ngay!”.

“Ông cảm thấy, bây giờ cái tập đoàn phim ảnh Tử Kim của ông còn đáng tiền sao?”, Chris cười lạnh nói.

Vương Điền Phong muốn nói gì đó, nhưng tạm thời bị nghẹn lại, nói không nên lời.

Đúng vậy, đến cả tập đoàn Latinh, sếp Lâm nói nuốt là nuốt, nói diệt Maugdi là diệt.

Vậy tập đoàn phim ảnh Tử Kim bé nhỏ của ông ta là cái gì chứ?

Mặt Lâm Ẩn không có biểu hiện gì, anh đã sớm nhìn thấu bản chất của những người thương nhân.

Người đơn thuần muốn theo đuổi danh vọng trục lợi như Vương Điền Phong, không phải đang quỳ trước mặt mình, mà là quỳ vì tiền.

Vương Điền Phong không nỡ từ bỏ tập đoàn phim ảnh Tử Kim to lớn.

“Tổng giám đốc Chris, xin lỗi, mong ông nói với sếp Lâm xin giúp tôi vài lời. Sau này tôi chỉ coi sếp Lâm là chủ, tất cả mọi chuyện của tập đoàn đều nghe theo sắp xếp của cậu ấy!”, Vương Điền Phong lê đầu gối, cật lực cầu xin, mong ước cực kì mãnh liệt.

Bái nhầm Phật, Vương Điền Phong cật lực muốn cứu vãn lại, nếu không, một khi Lâm Ẩn truy cứu xử lý, tập đoàn Điện ảnh Tử Kim nhất định sẽ sụp đổ.

Nếu như vậy, ông ta sẽ mất hết những tiền tài thế lực trước đây, cuộc đời sẽ rơi xuống đáy vực sâu.

“Bây giờ mới đến cầu xin tôi, muộn rồi”.

Lâm Ẩn nhàn nhạt vứt cho một câu nói.

Bỗng nhiên, Vương Điền Phong như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

“Sếp Lâm, anh đừng tức giận như vậy mà. Chủ tịch Vương thật sự không có ý đối đầu với anh đâu”, Nghê Hân nũng nịu nói, ánh mắt quyền rũ, nhìn về phía Lâm Ẩn.

“Sếp Lâm, anh xem, anh có rảnh không cùng nhau đi ăn bữa cơm. Để em có thời gian xin lỗi sếp Lâm anh đàng hoàng”, giọng Nghê Hân mềm mỏng, mê hoặc.

Lâm Ẩn thời ơ, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng.

“Chris, bảo Dương Tường của tập đoàn Bằng Phi đến đây, xử lý hai người bọn họ đi", Lâm Ẩn nói một cách hững hờ.

Nói rồi, liền rời đi.

“Vâng”, Chris cung kính nói.

“Sếp Lâm, đợi chút đã, cho em một cơ hội để thể hiện đi mà”, Nghê Hân cố hết sức nhõng nhẽo, muốn đi đến dựa vào Lâm Ẩn.

Cô ta vô cùng tự tin với sắc đẹp của mình, dù sao cũng là nữ minh tinh hot nhất tại Cảng Thành, không biết có bao nhiêu người giàu có, danh tiếng xếp hàng theo đuổi cô ta, cô ta không tin, một người thanh niên trẻ nhiệt huyết đầy mình như Lâm Ẩn lại không có ý gì với cô ta.

Theo như cô ta nghĩ, đàn ông đều là những kẻ ăn vụng, đặc biệt là những người anh tuấn trẻ tuổi lại có tài như Lâm Ẩn, nhất định cũng sẽ như vậy.

“Còn dám bước đến đây, sẽ chết”.

Hades lạnh lùng ngăn Nghê Hân đang muốn bám lấy Lâm Ẩn.

“Loại người dung tục tầm thường như cô cũng vọng tưởng muốn quyến rũ sếp Lâm?”, Hades lạnh lùng nói.

“Cút!”.

Đúng là buồn cười, Hades đi theo Lâm Ẩn, đã gặp không biết bao nhiêu tuyệt sắc mĩ nữ, chủ động ôm ấp, Lâm Ẩn chưa từng cho một vẻ mặt vui vẻ, chỉ dựa vào một minh tinh tầm thường ở Cảng Thành mà còn dám quyến rũ trước mặt sếp Lâm?

Nói xong, Hades đi theo Lâm Ẩn rời khỏi tòa nhà Thủy Tinh, Nghê Hân đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, không dám động đậy.

Sát khí toát ra từ người Hades, dọa cho Nghê Hân đi lùi về sau vài bước, mặt mũi đỏ ửng, không ngời lại bị nói những lời vô tình như vậy.

Lâm Ẩn quả thật không hề cho cô ta một chút cơ hội thể hiện nào!

Chủ động quyến rũ, vậy mà đến nhìn cũng không nhìn lấy một cái.

“Sếp Chris, ông là người đắc lực bên cạnh sếp Lâm, có thể nghĩ cách, nói vài câu trước mặt sếp Lâm giúp chúng tôi, cho chúng tôi một con đường sống”.

“Đúng vậy, sếp Chris, ngài giúp chúng tôi đi, chúng tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào”, Nghê Hân cầu xin với dáng vẻ đáng thương.

Chris cười lạnh nhìn hai người Vương Điền Thông.

Ông ta đã lăn lộn ở thương trường các nước nhiều năm, tên xấu xí như vậy cũng có thể coi là thường thấy.

Đứng trước lợi ích của tiền bạc, mặt trái của nhân tính, sẽ bị thổi phồng đến cực hạn.

Chris cười lạnh nói: “Mấy người sớm đã làm gì vậy? Từ thời khắc đắc tội với sếp Lâm, thì chắc chắn mấy người không có kết cục tốt đẹp!”.

“Chris, sếp Chris.... sếp Lâm, anh ấy, anh ấy sẽ xử lý chúng tôi thế nào?”, Vương Điền Thông lo sợ hỏi.

“Các người mãi mãi sẽ không có ngày ngóc đầu dậy được”, Chris nhàn nhạt nói: “Cả đời người về sau cứ ngoan ngoãn đào mỏ ở châu Phi đi”.

Nói xong, Chris liền gọi điện thoại cho Dương Tường.

Dương Tường có một mỏ đá quý ở châu Phi, mở một công ty khoáng sản ở châu Phi, lần trước vì làm được việc tốt trước mặt sếp Lâm, nên đã được khen ngợi.

“Hả! Cái gì! Đi đào mỏ?”.

Vương Điền Thông và Nghê Hân sắc mặt trắng bệch, trong đầu đã tưởng tượng ra được những ngày tháng sống dưới giếng đào mỏ, không thấy mặt trời của nửa đời còn lại...

...

Khu nhà vường Hương Tân, đảo Tinh Hoàn, Cảng Thành.

Quý Trọng Sơn mặc một bọ vest thoải mái, ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh hồ nhân tạo, cầm cần câu câu cá.

Sắc mặt ông ta có chút nặng nề, dường như đang có áp lực gì đó, không được đắc ý như trước nữa.

“Ông Quý, sao vậy? Gọi điện thoại cho tôi gấp như vậy, xảy ra chuyện gì khẩn cấp sao?”.

Lúc này, truyền đến một giọng nữ.

Văn Thiên Phượng mặc áo khoác rộng kết hợp với quần bò, đeo một cặp kính đen tròn, đi theo sau là hai người vệ sĩ mặc đồ xám, ngồi trên một chiếc ghế.

“Bà Văn, chuyện có chút vấn đề”, Quý Trọng Sơn chầm chậm nói: “Lâm Ẩn đã đứng vững được ở Cảng Thành, nuốt tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, trường hợp này không giống như những gì chúng ta đã lên kế hoạch”.

“Vậy nên, tôi thấy, bên phía bà Văn, cần mau chóng mười cao thủ đến, liên kết với tôi để ra tay, tránh cho đêm dài lắm mộng”, Quý Trọng Sơn nghiêm túc nói.