Lâm Ẩn và Chris đi ra khỏi phòng riêng “Thạch Anh Mộng Mơ”.
Ở quầy lễ tân trong phòng ăn quốc tế Bằng Phi, một người đàn ông tóc vàng người nước ngoài, mặc vest đỏ thẫm dẫn theo một người đàn ông da đen cường tráng.
“Ồ? Ông Chris, đã lâu không gặp”, người đàn ông tóc vàng mỉm cười: “Gần đây ông có khỏe không?”.
“Karl, Maugdi kêu cậu đến nói gì với tôi?”, gương Chris rất lạnh lùng, ông ta không hề quan tâm đến lời chào hỏi giả dối của người đàn ông tóc vàng.
Karl mỉm cười, hắn thờ ơ đáp: “Chris, ông không cần phải nghiêm túc với tôi như thế đâu nhỉ? Có thế nào thì chúng ta cũng là bạn cũ, trước kia ông cũng là cấp trên của tôi mà?”.
Hắn khựng lại, rồi tiếp tục nói: “Chris, tôi thay mặt tổng giám đốc Maugdi đến chuyển lời cho ông”.
“Tổng giám đốc Maugdi nhờ tôi chuyển lời với ông, đừng có phí công giở trò khôn vặt nữa, ở Cảng Thành, ông vốn không phải là đối thủ của tổng giám đốc Mau, cũng không cần phải làm vài chuyện hão huyền làm chi, tôi phải nói thẳng như thế này, Chris, tất thảy những hành động ông làm sau khi đến Cảng Thành vô cùng ngu ngốc”, Karl nở nụ cười giễu cợt.
Gương mặt của Chris lộ ra vẻ giận dữ, ông ta đanh giọng lại: “Không đến phiên cậu chỉ dạy tôi phải làm việc như thế nào. Trở về báo lại với Maugdi, nếu còn nhúng tay vào chuyện của tôi nữa thì cẩn thận tôi sẽ không khách sáo với ông ấy nữa”.
“Ha ha, Chris, đừng giận như thế chứ”, Karl tỏ ra đắc ý, hắn nói tiếp: “Tức giận có mang lại ích lợi gì đâu nào? Ông không khách sáo thì làm được gì?”.
“Nói thật lòng nhé, tôi không hiểu nổi đầu óc của ông đang nghĩ cái gì đấy. Không ngờ lại chạy đến Cảng Thành mua lại tập đoàn Bằng Phi đã lọt vào mắt xanh tổng giám đốc Mau, còn muốn hớt tay trên mua luôn cả tập đoàn phim ảnh Tử Kim à?”, Karl nói với vẻ đùa bỡa: “Tôi không biết ‘bố nuôi’ nào đã giúp đỡ ông về mặt tiền bạc, nhưng mà tôi muốn nói người bỏ tiền bạc giúp ông đúng là đồ ngốc không còn thuốc nào có thể cứu chữa nữa!”.
Karl là phó tổng giám đốc của tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, tinh anh số một dưới trướng Maugdi, hắn nắm rất kỹ tin tức của Chris. Hơn nữa, thủ đoạn chèn ép tập đoàn phim ảnh Tử Kim cũng do tự tay hắn đi làm.
Hắn hiểu rõ, mặc dù Chris là người đại diện ở khu vực Châu Á trên danh nghĩa, nhưng ông ta tuyệt đối không có nhiều tiền để mua đứt tập đoàn Bằng Phi và tập đoàn phim ảnh Tử Kim.
Trên thực tế, Maugdi là người nắm quyền tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, nhưng muốn sử dụng đến dòng tài khoản quỹ của tập đoàn Latinh cũng phải tốn rất nhiều công sức và thời gian, cuối cùng mới đẩy được tập đoàn Bằng Phi đến bên bờ vực thẳm.
Còn Chris lại có thể mua đứt tập đoàn Bằng Phi, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của ông ta.
Bởi thế, Maugdi cũng đoán ra rằng Chris được một người lắm tiền thần bí nào đó ủng hộ, nhờ vậy ông ta mới không biết lượng sức mình mà khiêu khích ông ấy trong Cảng Thành.
“Ha, thế cứ đợi mà xem đi”, Chris cười lạnh: “Maugdi nghĩ rằng ông ấy muốn làm gì ở Cảng Thành cũng được. Nhưng đừng có quên, tôi mới là người đại diện cao nhất của tập đoàn Latinh ở khu vực Châu Á”.
“Ha ha. Người đại diện của tập đoàn Latinh à? Ông Chris của tôi ơi, xin ông nói cho tôi biết, rốt cuộc ông có thể làm được gì ở Cảng Thành đây?”, Karl tỏ vẻ bỡn cợt, hắn ta châm chọc Chris: “Ông đi mua lại tập đoàn Bằng Phi đã bị ông tổng Maugdi đẩy đến bờ vực sụp đổ? Lẽ nào ông cảm thấy mình còn có thể trở mình được hay sao? Rồi sau đó thì sao, muốn mua lại tập đoàn Tử Kim, phá hoại kế hoạch giải trí lớn của ông tổng Maugdi à?”.
“Kết quả thì sao? Có ai nể mặt ông không? Ở Cảng Thành, ông chỉ là một con chó không nhà thểu não mà thôi”.
Karl nói năng không hề nể nang chút nào, hắn điên cuồng công kích Chris, cứ như thể có thù hằn gì sâu đậm với ông ta lắm vậy.
“Ha ha”, Chirs cười lạnh: “Karl, cậu không có tư cách tỏ vẻ hống hách trước mặt tôi đâu, cậu chỉ là một tên cấp dưới thua cuộc mà thôi. Năm ấy, lúc còn ở trụ sở chính của tập đoàn Latinh, cậu không phải là đối thủ của tôi, bây giờ cứ nghĩ rằng bắt tay với Maugdi thì có thể tỏ ra kiêu căng với tôi hay sao?”.
Karl cười mỉa, hắn nói tiếp: “Chris, bây giờ không còn giống với lúc trước nữa, ông phải nhận biết rõ một điều, ai mới là người nắm quyền chủ động tuyệt đối ở Cảng Thành!”.
“Vậy à? Nắm quyền chủ động?”, Chris đanh giọng mà nói: “Cậu chủ động đến tìm tôi là để khiêu khích đấy à? Cậu nghĩ rằng tôi không làm đượcg gì cậu hay sao?”.
Sát khí thoáng hiện lên trong mắt Hades, hắn ta nhìn Karl trân trân.
“Ồ? Hades, quên chào hỏi anh rồi”, Karl tỏ vẻ đắc ý: “Anh đang cảnh cáo hù dọa tôi đó hả? Xin lỗi nhé, tôi cũng dẫn cao thủ theo đây, hai người các anh thật sự không thể làm gì nổi tôi đâu”.
Người đàn ông da đen vạm vỡ bên cạnh Karl bước về phía trước, gã mặc đồ da ôm sát người, bắp thịt nổi cuồn cuộn, trông có vẻ rất hung hãn.
“Nên nói chuyện chính rồi, Chris, đêm nay tổng giám đốc Maugdi tổ chức buổi tiệc dành cho giới thượng lưu ở Cảng Thành, địa điểm ở tòa nhà quốc tế Thạch Anh, ông ấy mời ông đến tham dự. Không phải ông muốn tranh quyền sở hữu tập đoàn phim ảnh Tử Kim sao? Phải xem xem ông có dám đến hay không”, gương mặt Karl lộ ra vẻ đùa bỡn, hắn hoàn toàn không sợ hãi gì cả.
“À đúng rồi, chuyển lời lại cho ô dù ngu ngốc lắm tiền sau lưng ông giùm tôi, hắn ta ngu quá đi mức, ngu đến mức không còn thuốc nào cứu chữa được”.
“Thôi, thứ gì cần nói thì tôi đều đã nói với ông rồi, Chris, gần đây tôi mới học được một câu nói rất nổi tiếng trong Long Quốc, tôi tặng câu này cho ông, tốt nhất là ông tự biết mình biết ta một chút”.
Sau khi chế giễu Chris xong xuôi, Karl tỏ vẻ đắc ý, hắn thong thả quay lưng lại, chuẩn bị bỏ đi.
“Tôi cho anh đi rồi à?”.
Lâm Ẩn hờ hững cất tiếng nói.
Chủ động đến tận nơi kiếm chuyện, tỏ thái độ vênh váo mắng chửi tất thảy mọi người có mặt ở đây, còn muốn đi hay sao?
Coi đây là nơi không người à?
“Cậu nói cái gì? Đồ khỉ da vàng thấp hèn, dám nói lại một lần nữa không?”, Karl quay đầu nhìn Lâm Ẩn với vẻ lạnh lùng, hắn cáu bẳn quát mắng anh.
“Chris, cái thằng khỉ da vàng này là cấp dưới của ông hả? Ông thiếu nhân tài đến mức này hay sao? Đến loài sinh vật ngu ngốc như thứ khỉ da vàng đây mà cũng tuyển nữa à?”, gương mặt Karl toát ra vẻ khinh thường, rõ ràng hắn chẳng xem Long Quốc ra gì.
Gương mặt Chris sa sầm, ông ta không dám nói gì, không dám tự tiện làm trái ý Lâm Ẩn.
“Không ngờ khỉ da vàng ngu ngốc như cậu mà lại dám xúc phạm đến tôi, Phoebe, anh đi bắt nó quỳ xuống cho tôi!”, Karl lạnh giọng mà nói: “Tôi phải để cho cậu biết ai là đại nhân phương Tây của cậu, cậu đúng là đồ khỉ da vàng ngu ngốc”.
Hắn vừa mới nói dứt lời, gã đàn ông da đen hung hãn tên Phoebe ấy đã bước đến, ánh mắt của gã toát ra vẻ đùa cợt.
“Thằng khỉ da vàng ốm yếu kia, xem tao giết chết mày thế nào đây!”.
Bốp!
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên trong không khí, cơ thể Lâm Ẩn giống hệt như sét đánh, nhanh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Anh vung chân đá vào người Phoebe, khiến cho gã văng ra xa mười mấy mét rồi đập mạnh vào vách tường, làm lõm sâu vào trong. Gã nằm rũ rượi trên mặt đất, điên cuồng nôn ra máu, cũng không biết còn sống hay đã chết.
“Cái gì thế này!”.
Karl sợ đến mức con ngươi muốn lọt cả ra ngoài.
“Quỳ xuống!”.
Ánh mắt Lâm Ẩn toát ra vẻ lạnh lùng, anh lạnh giọng quát mắng.
Bộp!
Sát khí toát ra từ Lâm Ẩn khiến cho Karl sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, hắn quỳ sụp xuống mặt đất, cơ thể run lẩy bẩy.