Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 354: Nhà họ Từ muốn lật ngửa bài à?




Bốp bốp bốp!

Chính vào lúc này, đột nhiên có hơn hai mươi người xông vào trong nhà ăn, bọn họ đều là thanh niên hằm hằm sát khí, ai nấy cũng đều mặc đồ đen ôm sát người, quần áo họ đều dính máu tươi, ánh mắt sắc lẻm như dao.

Rõ ràng đám người mặc đồ đen này trông có vẻ khí phách hơn những gã bảo vệ bình thường nhiều, sát khí toát ra từ người bọn họ khiến cho kẻ khác cảm thấy áp lực nặng nề.

Bọn họ vừa bước vào trong đã thu hút hết mọi ánh nhìn của những người có mặt ở đây, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Rồi sau đó, đội ngũ bảo vệ xông vào trong phòng ăn đều xếp hàng chỉnh tề, cúi đầu xuống, gương mặt lộ ra vẻ cung kính tột cùng.

“Sếp Lâm, tôi đến muộn!”.

Thủ lĩnh của đội bảo vệ áo đen nói với giọng cung kính.

“Cái gì, đây là đàn em của cậu ta à…”.

“Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào? Sao mà đáng sợ như thế?”.

Từ Đàn Chu và Park Soo Jun quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ tự lẩm bẩm với mình, gương mặt ai nấy đều lộ ra vẻ chua chát, bọn họ đều cảm nhận được hung hãn của đội ngũ áo đen này. Bọn họ và những tay đánh đấm dưới trướng mình hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với nhau.

Bọn họ nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp Lâm Ẩn!

Không những có võ công kinh khủng vượt trội, những tên đàn em mà cậu ta tùy tiện gọi đến cũng có sức chiến đấu hung hãn đến tột cùng, chỉ với hai mươi người thôi mà đã có thể đánh bại hơn một trăm tay đánh đấm tinh anh được bọn chúng bố trí ở lầu Đế Giang.

Thảo nào Lâm Ẩn luôn tỏ vẻ thản nhiên, ung dung thoải mái.

Hóa ra, chỉ vì người ta vốn không xem bọn họ ra gì, cậu ta mạnh mẽ đến mức có thể coi khinh hết thảy mọi thứ ở đây.

Lần này bọ họ xúi quẩy rồi, trở thành cá trên thớt mặc cho người ta băm vằm.

“Sếp Lâm, chủ nhà họ Ninh đã cử chúng tôi đến trước, ông ấy đang dẫn theo một đội ngũ đông đảo, rồi tới đây ngay sau đó!”, người thủ lĩnh áo đen cúi đầu, nói với Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu.

Đội ngũ đến đây ngày hôm nay đều là tinh anh trong số ám vệ của nhà họ Ninh, đối với người bình thường, chắc chắn bọn họ đều là cao thủ của cao thủ. Ai nấy đều được huấn luyện tàn khốc như địa ngục ở căn cứ huấn luyện trên hòn đảo biệt lập ở nước ngoài, đều là những kẻ đáng gờm trưởng thành từ những cuộc đấu tranh đẫm máu.

“Chủ nhà họ Ninh? Các, các người đều là ám vệ của nhà họ Ninh à?”, gương mặt Từ Đàn Chu toát ra vẻ ngạc nhiên, hắn ta lập tức hiểu tình hình ngay.

Người họ Lâm này là khách quý của nhà họ Ninh ư?

Không ngờ cậu ta còn khiến cho cả chủ nhà họ Ninh đứng ra giúp đỡ? Đến ám vệ trong nhà họ Ninh cũng đã được điều động rồi à?

Từ Đàn Chu là một trong số những người nắm quyền ở thế hệ thứ hai trong nhà họ Từ, đương nhiên hắn ta biết được rằng năm gia tộc hàng đầu của Long Quốc đều ngầm bồi dưỡng cao thủ ám vệ, rồi để bọn họ chấp hành một vài nhiệm vụ đen tối.

Chỉ có điều, muốn bồi dưỡng ám vệ lại rất khó, cần phải tốn tiền bạc tài sản kết xù, cũng rất khó để tìm được hạt giống tốt, hơn nữa tỷ lệ chết đi khi làm nhiệm vụ rất cao.

Bởi thế, đội ngũ ám vệ của năm gia tộc hàng đầu đều là con át chủ bài trong tay bọn họ, cũng chỉ có một người có quyền cao nhất trong gia tộc mới có thể điều động mà thôi.

Từ Đàn Chu xếp thứ tư trong số bốn người nắm quyền trong nhà họ Từ, nhưng hắn ta còn không có quyền điều động ám vệ của nhà họ Từ nữa kìa!

Ôi trời! Nếu như biết sớm Lâm Ẩn ghê gớm như thế! Bọn họ đã sớm thông báo với anh hai Từ Bạch Hạc để dẫn theo tinh anh ám vệ của nhà họ Từ đếm, không bàn đến chuyện đánh bại Lâm Ẩn, ít nhất thì vẫn có thể an toàn rút lui nhỉ?

Từ Đàn Chu thầm thở dài trong lòng, gương mặt hắn ta đau đớn cùng cực, chỉ cảm thấy mình thật thất sách, quá xem thường Lâm Ẩn.

“Sếp Lâm, bây giờ phải xử lý cái bọn không biết sống chết này như thế nào đây ạ?”, thủ lĩnh đội ám vệ cung kính nói với Lâm Ẩn.

“Ôi! Sếp Lâm, cậu là bạn của chủ nhà họ Ninh sao? Trời ơi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!”, Từ Đàn Chu giả vờ giả vĩnh, hắn ta cười bồi: “Nếu như cậu nói sớm rằng mình là bạn của Ninh Khuyết thì tôi sẽ không dám chống đối cậu đâu”.

“Ninh Khuyết, chủ nhà họ Ninh, đã từng ăn cơm chung với tôi, tôi với ông ấy là bạn! Sếp Lâm, chúng ta là người một nhà cả, có phải đã hiểu lầm gì đó không, tôi xin lỗi cậu, đền tội với cậu!”, Từ Đàn Chu cười bồi, hắn ta hoàn toàn chịu thua, mặt dày mày dạn muốn xin Lâm Ẩn tha cho mình.

Hắn ta luôn cho rằng nếu như Lâm Ẩn có quan hệ khăng khít với Ninh Khuyết của nhà họ Ninh, thế thì, ở trong thủ đô bọn họ ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, ít ra thì Ninh Khuyết cũng có thể khuyên Lâm Ẩn tha cho bọn họ chứ nhỉ?

Mà trên thực tế, quan hệ giữa Từ Đàn Chu và Ninh Khuyết cũng chỉ dừng mở mức ăn chung một bữa cơm, ngồi cùng một chiếc bàn mà thôi.

Hơn nữa đó còn là lúc Ninh Khuyết vẫn chưa bước lên nắm quyền, Ninh Khuyết chỉ theo bố của mình cho mở mang đầu óc…

Dù gì Ninh Khuyết phất lên trong giới quý tộc ở thủ đô quá đột ngột, nghe nói số ông ấy đỏ, được một ông lớn nào đó trong nhà họ Ninh tán thưởng.

Lâm Ẩn cười lạnh nhìn đám người Từ Đàn Chu một lúc.

“Đánh gãy một chân của bọn chúng trước, khiêng ra ngoài, mang đi!”.

“Đừng! Đừng mà!”, Từ Đàn Chu hoảng hốt, hắn ta không ngờ rằng Lâm Ẩn hoàn toàn không nể mặt mình một chút nào, cậu ta muốn diệt sạch đây mà!

“Tôi! Tôi lá thái tử của tập đoàn Thất Tinh! Nếu như các cậu dám động đến tôi thì bố tôi sẽ đến Long Quốc để báo thù cho tôi đấy!”, gương mặt Park Soo Jun toát ra vẻ kinh hoảng, hắn ta gào thét như điên như cuồng

“Tôi sẽ cho cậu tiền mà, tập đoàn Thất Tinh của chúng tôi có khả năng chi trả! Cậu muốn thứ gì, muốn lợi ích to đến nhường nào thì chúng tôi cũng có thể làm theo ý cậu. Đừng phế tôi đi!”, Park Soo Jun gào lên như điên như cuồng.

Phế đi đôi chân thì cả đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.

Chắc chắn những người có của cải và thế lực đạt đến đỉnh cao như bọn họ không thể nào chấp nhận nổi, nửa thân dưới bị liệt, thế chẳng phải sẽ bị đau đớn dày vò, sống không bằng chết ư!

Bốp! Bốp! Bốp!

Bảy tám người ám vệ mặc đồ đen xông lên, hai ba người kềm cặp bọn họ, mấy người còn lại nhấc tay đấm mạnh xuống đầu gối của Park Soo Jun.

Nắm đấm của những người ám vệ này còn cứng hơn cả sắt, tùy tiện ra tay mà thôi cũng có sức mạnh vài trăm cân, đến bức tường xi măng cũng có thể bị đập vỡ.

Chỉ mới có hai ba nắm đấm giáng xuống lên, Park Soo Jun bị đánh đến nỗi la gào thất thanh, hắn ta mất đi ý thức, lập tức hôn mê ngay tại chỗ.

Mà đầu gối của hắn ta đã bị đánh vỡ triệt để, máu tươi túa ra, đôi chân đã tàn phế hẳn, cả đời còn lại chỉ có thể làm người tàn tật mà thôi.

“Ối! Á!”.

“Không ngờ mày lại dám làm như thế!”.

Ở phía bên kia, gần như ba người Từ Đàn Chu, Mặc Phi, Park Ji Jang kêu rú lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, gương mặt bọn họ trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán.

Bọn họ đều run run rẩy rẩy, nằm rũ trên mặt đất, đầu gối túa ra máu, hai mắt trừng to, nhìn Lâm Ẩn với vẻ khiếp sợ.

Sự dày vò khủng khiếp, và nỗi đau khi bị gãy xương gần như khiến cho thần trí của bọn họ tan vỡ!

Lâm Ẩn hung hãn quá đi mất!

“Lâm Ẩn, cậu làm như vậy có nghĩa là ép nhà họ Từ phải lật ngửa bài!”, Từ Đàn Chu thở hồng hộc, hắn ta nói tiếp: “Anh hai Từ Bạch Hạc của tôi đang trên đường đến đây, Ninh Khuyết của phe cậu cũng còn ở trên đường, nhưng cậu lai ra tay đánh chúng tôi tàn phế trước”.

“Một hồi nữa cậu phải giải quyết làm sao đây?”.

Từ Đàn Chu cứ ngỡ rằng người chống lưng cho Lâm Ẩn chính là Ninh Khuyết của nhà họ Ninh, nếu là thế thì chuyện này vẫn còn đường cứu vãn.

Nhưng nào ngờ Lâm Ẩn lại chẳng kiêng dè gì cả!

Tích tích tích!

Vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Từ Đàn Chu đổ chuông, một ám vệ trong nhà họ Ninh cầm điện thoại rồi cung kính nói với Lâm Ẩn: “Là anh hai trong nhà họ Từ, Từ Bạch Hạc gọi điện đến”.

“Bắt máy đi”, Lâm Ẩn hờ hững nói với gã: “Tôi muốn xem xem nhà họ Từ sẽ lật ngửa bài như thế nào”.