Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 353: Đụng chạm phải thần thánh nào đây?




“Cái gì? Hơn hai mươi ngươi mà xông vào đây rồi à?”, Từ Đàn Chu giật thon thót, hắn ta giáng một cái tát vào mặt người báo tin, rồi nổi giận mắng chửi gã té tát.

“Đám vô dụng bọn mày làm cái giống gì vậy hả? Mẹ kiếp, hơn một trăm người, hơn một trăm tay súng mà đến một cánh cửa cũng giữ không xong à?”, Mặc Phi tức giận đùng đùng.

“Tôi… Thưa ông tư, Mặc Gia, tôi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đám người đó ghê gớm quá, đến cơ hội bóp cò cũng không cho bọn tôi nữa!”, gã bảo vệ áo đen ôm mặt, gã tỏ tẻ uất ức.

“Đúng là chết tiệt!”, Từ Đàn Chu thấp giọng chửi rủa một câu, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với gương mặt lạnh lùng.

Đám người ở bên ngoài tự xưng là đến tìm Lâm Ẩn, đại ca của bọn chúng à?

Sếp Lâm? Chẳng phải Ninh Tông Vũ gọi thanh niên thần bí kia bằng danh xưng này hay sao?

“Người của cậu đến rồi à? Rốt cuộc cậu là ai?”, Từ Đàn Chu nhìn Lâm Ẩn trân trân, hắn ta đanh giọng lại.

Lâm Ẩn như cười như không, anh đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng.

Khi nãy anh nhắn tin cho Ninh Khuyết, bảo ông ấy phái người đến dọn dẹp hiện trường, bọn họ cũng đến nhanh thật.

Mình vẫn còn chưa giải quyết bọn chúng mà người của Ninh Khuyết đã đến rồi.

“Má nó chứ, không quan tâm nữa! Tụi mày mau bắt cái thằng họ Lâm lại cho tao!”, gương mặt Mặc Phi toát ra vẻ ngang ngược, ông ta phất tay ra lệnh.

“Xông lên cho tao!”, Từ Đàn Chu thấy Lâm Ẩn vẫn thản nhiên, hắn ta cũng phất tay ra lệnh, gương mặt sa sầm xuống.

Tình hình hết sức nguy cấp.

Xem ra cái thằng họ Lâm kia không phải là hạng tầm thường, không ngờ đàn em của cậu ta lại hùng dũng như vậy, đến hơn một trăm tên đàn em tinh anh của Mặc Phi mà cũng không thể cản lại nổi.

Nhân lúc vẫn còn khống chế được hình tình trong phòng ăn, nhất định phải quật ngã thằng oắt họ Lâm này, chứ bằng không, sớm muộn gì cũng sẽ đêm dài lắm mộng.

Sau khi Từ Đàn Chu ra mệnh lệnh đanh thép.

Hơn ba mươi gã bảo vệ mặc áo đen còn lại trong phòng ăn, ánh mắt đều toát ra vẻ kiên quyết.

Những người này đều là lính đánh thuê đã kinh qua nhiều trận chiến, biết được tình hình không ổn, muốn ra tay trước đến lấy thế, tương đối quả đoán!

Bốp bốp bốp, mười mấy gã bảo vệ áo đen cầm dao găm xông lên, mười mấy người khác lại lăm lăm súng trong tay nhìn Lâm Ẩn trân trân.

Chỉ cần Lâm Ẩn dám phản kháng, bọn họ sẽ lập tức nổ súng phế đi chân của anh trước rồi có gì tính ssau.

Một tiếng đoàng vang lên!

Lâm Ẩn bất thình lình xông lên, giống như một mũi tên xé gió, nhanh đến mức khiến cho mọi người khó lòng tin tưởng được.

Trong chớp mắt.

Tiếng gió rít lên, cơ thể của Lâm Ẩn xuyên vào giữa đám người như quỷ hồn, anh phất tay đánh bay một gã bảo vệ mặc áo đen, dùng tay không để cướp lấy con dao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Rồi sau đó, chỉ nhìn thấy những ánh dao lần lượt xẹt ngang, nhanh như sấm chớp, khiến cho mọi người nhìn thấy mà mặt mày choáng váng.

Bốp!

Bốp!

Những tiếng thét thê thảm

Những bóng dao sáng lóa điên cuồng quét sang, mỗi một đường dao hạ xuống đều có máu tươi nóng hôi hổi văng tung tóe, khiến cho mọi người nhìn mà thấy rùng mình!

Còn chưa đến một một phút, hơn hai mươi tên bảo vệ áo đen cầm dao nằm gục trên mặt đất, máu tươi chảy lênh láng, cơ thể co giật.

Anh cầm dao trong tay, người hay quỷ đều không tha!

Lâm Ẩn cầm thanh dao rỏ máu, ánh mắt lạnh lùng của anh chỉ toát ra vẻ lạnh lẽo khiến cho mọi người tuyệt vọng.

Vào giây phút này, khí chất của anh thay đổi nhiều đến kinh ngạc, giống như ma quỷ để lộ ra gương mặt vặn vẹo, khiến cho lông tơ của mọi người dựng đứng, ai nấy đều sởn tóc gáy!

“Gì gì gì!”.

Từ Đàn Chu sợ đến nỗi vội vàng lùi về sau, gương mặt trắng bệch.

“Mau nổ, nổ súng, đánh, đánh phế nó!”, giọng nói của Từ Đàn Chu run run rẩy rẩy, hắn ta sợ Lâm Ẩn đến mất hết hồn vía!

Cái người họ Lâm này đúng là không phải người!

Ghê gớm quá đi mất, giết người mà cứ như thể giết heo giết chó, đúng là thế như chẻ tre, không ai cản nổi!

Bốp!

Vào giây phút đó, Lâm Ẩn xông về phía những gã bảo vệ đang cầm súng, cổ tay anh chuyển động, ánh dao sáng loát bổ xuống, những nơi dao lướt qua đều tuôn trào máu như hoa hồng nở rộ!

Cơ thể của anh nhanh như sấm, vung dao như gió cuốn mưa rền, mỗi một dao hạ xuống đều phân ra nhiều thành bóng dao, hoàn toàn không thể nhìn kỹ được động tác của anh.

“Á! Tay của tôi!”.

“Xin anh tha cho tôi!”.

Xoẹt xoẹt xoẹt, Lâm Ẩn xông lại gần những tay súng đang chuẩn bị bấm cò, cánh tay cầm súng của bọn chúng đều bị Lâm Ẩn chém đứt, vũ khí lần lượt rơi xuống đất, máu tươi tuôn trào xối xả, đau đến nỗi khiến cho bọn họ kêu gào thảm thiết, nằm rũ rượi trên mặt đất co giật không ngừng.

Ánh mắt của tất thảy những người ở đây đều toát ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Chém nhanh quá… Chém ác quá!

Sự chấn động về mặt thị giác còn khủng khiếp hơn cả kỹ xảo của phim điện ảnh.

Còn chưa đến ba phút.

Đội ngũ bảo vệ áo đen mà Từ Đàn Chu đưa đến để khống chế phòng ăn đều nằm rạp trên mặt đất, ai nấy đều máu me đầy người, đau đớn kêu khóc ầm ĩ!

Mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kinh ngạc!

Khó bề mà tưởng tượng ra nổi, sau khi Lâm Ản cầm dao, anh mạnh mẽ đến mức không giống một con người, mà cứ như tử thần cầm lưỡi liềm cướp đi linh hồn!

“Không ngờ anh ấy lại mạnh mẽ đến mức này…”, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi toát ra vẻ kinh ngạc, cô ả nhìn Lâm Ẩn trân trân.

Vào lúc này, rốt cuộc cô ả cũng đã hiểu Lâm Ẩn kêu cô ả dẫn người đi không phải là làm bộ làm tịch.

Mà là một mình Lâm Ẩn có thể xử lý tốt mọi chuyện! Anh vốn không cần sự giúp đỡ của cô ả!

Mấy mươi tay súng dưới trướng Từ Đàn Chu có thể rất mạnh trong mắt người thường, nhưng mà trước mặt Lâm Ẩn thì bọn chúng chỉ giống như một đám thùng rỗng kêu to, không chịu nổi một đòn!

Buồn cười thật, thế mà mình lại nghĩ rằng Lâm Ẩn chỉ cố ý tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như mình rất tài năng mà thôi.

Lòng Triệu Linh Nhi kích động dạt dào, cô ả cảm thấy đây mới là người đàn ông lọt vào mắt xanh của mình, anh mạnh mẽ đến mức khó mà dùng lời nói để hình dung ra nổi!

Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt!

Cùng lúc đó, bố con Ninh Tông Vũ và Ninh Phong Nguyệt nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt cung kính như thể nhìn thấy thần linh.

Hai người đều đã thấu suốt tỉnh ngộ, hiểu được nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của cụ Ninh Thái Cực lúc lui về ở ẩn nghĩa là sao! Tại sao một người có địa vị cao tột bậc ở Long Quốc như cụ nhà mà lại nói ra một câu, “đại trưởng lão Lâm ở đây, có thể bảo vệ sản nghiệp của nhà họ Ninh trong vòng năm mươi năm!”.

Mắt nhìn người của cụ nhà chính xác quá đi mất!

Có Lâm Ẩn, một người giống như nhân vật trong các câu chuyện thần thoại ở đây, nhà họ Ninh cứ như là đi theo chân rồng, có thể kê cao gối mà ngủ, không cần phải lo lắng gì cả!

Mà Trương Kỳ Mạt lại nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kích động. Đúng thật là, chỉ cần có Lâm Ẩn ở bên cạnh mình, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về những nguy hiểm bất ngờ nữa.

Lâm Ẩn giống như một người trong giấc mộng, anh đưa cô vào thế giới giống hệt cơn mơ!

Lâm Ẩn vẫn tỏ ra thản nhiên, anh cầm ngọn dao dính máu tươi, chậm rãi đi về phía đám người Từ Đàn Chu và Park Soo Jun.

“Đừng! Đừng sang đây!”.

Park Soo Jun nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ẩn mà như thể nhìn thấy ác ma, đôi mắt hắn ta trừng to, một tiếng bốp vang lên, hắn ta quỳ rạp xuống đất, cơ thể run rẩy không ngừng.

Đáng sợ quá! Áp lực mà Lâm Ẩn đem đến cho Park Soo Jun đã khiến cho hắn ta không còn chịu nổi nữa, tinh thần của hắn ta gần như đã tan vỡ!

“Tha mạng cho tôi đi! Sếp Lâm!”.

Từ Đàn Chu và Mặc Phi đều sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khắp người, bọn họ quỳ sụp xuống đất dập đầu xin tha, sợ vỡ gan vỡ mật.

Sức chiến đấu kinh người mà Lâm Ẩn đã thể hiện giống hệt như kẻ hủy diệt hình người! Lạnh lùng vô tình, nói phật lòng anh thì anh sẽ vung dao giết bọn họ ngay.

Từ Đàn Chu quỳ rạp trên mặt đất, hắn ta cúi gằm đầu xuống, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã giúp đỡ cho thái tử Park Soo Jun giữ gìn mặt mũi. Lần này không biết đã đụng chạm đến nhân vật thần thánh nào đây!