Nghe thấy thế, vẻ mặt Ninh Tông Vũ trở nên nghiêm túc, mọi việc đã đi đến nước này, lớn chuyện thật rồi!
Nếu như người khác chém gió thành bão như thế, cách đại dương mênh mông mà có thể điều động người phong tỏa cả con phố trong vòng mười phút, chắc chắn Ninh Tông Vũ sẽ nghĩ rằng hắn ta đang nói đùa.
Nhưng mà bố của Park Soo Jun là Park Kim Hoon, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh, đúng là ông ấy có thể làm được như vậy.
Thậm chí có thể nói rằng, nếu như chuyện này xảy ra ở Cao Lệ, sếp Lâm mà đánh Park Soo Jun ở nước bọn họ, có thể còn chưa đến năm phút thì đặc cảnh, quân đội, xe tăng hay máy bay trực thăng gì đó của nước Cao Lệ đã vội chạy đến hiện trường, xả đạn để giết sếp Lâm rồi.
Tâp đoàn tài phiệt Thất Tinh vô địch ở nước Cao Lệ, đến tổng thống của nước Cao Lệ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt Park Kim Hoon.
Đồng thời, việc kinh doanh của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh trải rộng khắp toàn cầu, có không ít đồng minh đáng tin cậy ở thủ đô, tất thảy đều là những người đứng đầu một phương có thế lực lớn.
Trong lòng Ninh Tông Vũ cảm thấy kinh ngạc, nói không chừng lúc sếp Lâm ra tay đánh Park Soo Jun, bảo vệ của hắn ta đã len lén dùng điện thoại nhắn tin cầu cứu.
“Sếp Lâm, tập đoàn Thất Tinh có sức mạnh không nhỏ ở thủ đô, Park Soo Jun không phải chỉ hù dọa thôi đâu. Ngài có muốn tôi điều động thêm người đến đây hay không?”, Ninh Tông Vũ dè dặt cất tiếng hỏi.
Lâm Ẩn nhìn Ninh Tông Vũ rồi hờ hững nói: “Việc này không mượn ông quan tâm”.
“Vâng”, Ninh Tông Vũ gật đầu một cách cung kính, không dám làm trái ý của Lâm Ẩn.
Trong lòng Ninh Tông Vũ cảm thấy hơi lo lắng, mặc dù Đế Giang Lâu là tài sản của nhà họ Ninh, nhưng khu Đế Giang nào có phải là địa bàn của nhà họ Ninh! Khu vực này vàng thau lẫn lộn, những gia đình quyền quý ở thủ đô cũng nhúng tay vào đây.
Có điều ông ấy tin rằng sếp Lâm tự có tính toán của mình.
Dù gì sếp Lâm là người làm cho cụ Ninh phục mình sát đất, làm sao có thể làm việc không suy nghĩ được?
Tích tích, vào lúc này, điện thoại của Ninh Tông Vũ đổ chuông, ông ta xin Lâm Ẩn chỉ thị rồi mới bắt máy, sau khi nói được đôi ba câu, gương mặt ông ta lập tức trở nên kinh gnạc.
“Sếp Lâm, đội trưởng của đội bảo vệ gác cửa ban nãy gọi điện cho tôi, hắn nói là xảy ra chút vấn đề, có mấy mươi chiếc xe đang chạy về phía bên này, bao quanh Đế Giang Lâu rồi”, Ninh Tông Vũ tỏ vẻ căng thẳng.
Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh, khá là thú vị, đến đây cũng nhanh thật.
Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc là nhà nào trong thủ đô lại chịu khó liếm chân người Cao Lệ, làm chó săn cho bọn chúng một cách nhanh nhẹn như thế.
Ninh Tông Vũ thấy Lâm Ẩn vẫn điềm tĩnh, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Sếp Lâm, tôi chỉ sắp xếp đội ngũ bảo vệ bình thường ở Đế Giang Lâu mà thôi, vốn không thể cản nổi bọn họ, tôi…”
Ninh Tông Vũ cũng không tiện nói thẳng, ông ta chỉ ngầm ám chỉ, xin sếp Lâm mau chóng điều người sang bên này.
Ông ta tin rằng sếp Lâm có khả năng san bằng tập đoàn tài phiệt Thất Tinh, nhưng vấn đề là quân cứu viện của Park Soo Jun sắp sửa dẫn người đến nơi rồi, nếu bọn chúng khống chế được tình hình thì phải làm sao? Thế chẳng phải là lật thuyền trong mương ư?
Sếp Lâm là đại trưởng lão của nhà họ Ninh, nói không chừng anh vẫn còn nắm thế lực hùng mạnh khác ở trong tay, chắc chắn anh là ông lớn có thể đếm trên đầu ngón tay ở thủ đô, chuyện này không sai vào đâu được.
Nhưng mà tập đoàn tài phiệt Thất Tinh cũng nào có phải là hạng tầm thường, danh tiếng của Ninh thị trong thủ đô sẽ không thể khiến cho tập đoàn tài phiệt Thất Tinh sợ hãi!
Cứ lấy ví dụ bây giờ đi, sếp Lâm không nói hai lời đã đánh Park Soo Jun, vị thái tử của tập đoàn Thất Tinh, đánh hắn ta như một con chó chết vậy, gia thế của Park Soo Jun có to đến đâu đi chăng nữa, tập đoàn Thất Tinh có mạnh đến mức nào đi nữa thì có làm sao? Chẳng phải bọn họ cũng chỉ đành bóp mũi nén cơn giận này xuống ư?
Nếu như sếp Lâm bị người của đối thủ khống chế, thế thì sẽ chọc thủng trời mất!
Trong lòng Ninh Tông Vũ cảm thấy lo lắng, ông ta nhìn thái độ điềm tĩnh của Lâm Ẩn, cảm thấy sếp Lâm thật sự quá vững vàng, cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì cũng không biến sắc.
“Sếp Lâm, bọn họ đã đến rồi, hay là chúng ta tạm thời ra ngoài bằng cửa an toàn trước?”, Ninh Tông Vũ dè dặt hỏi dò Lâm Ẩn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Vào lúc này, ba tiếng súng đáng sợ vang lên từ bên ngoài cửa, ba vỏ đạn rơi đùng đùng trên nền đất.
“Thái tử Park? Cậu có ở trong không? Tôi được chủ tịch Park phái đến đây để tìm anh đấy!”.
“Ninh Tông Vũ, mau thả thái tử Park ra! Chứ bằng không hôm nay bọn tôi sẽ khử ông ngay trong Đế Giang Lâu! Ông mau cút ra đây cho tôi!”.
Hai tiếng quát đầy vẻ uy nghiêm vang lên từ bên ngoài cánh cửa.
Rồi sau đó, rầm rập rầm rập, những hàng bảo vệ áo đen lũ lượt kéo vào trong Đế Giang Lâu, gương mặt người nào người nấy đều lạnh lùng đến tột cùng, tay đút vào trong túi áo khoác, trông tư thế của bọn chúng hung hãn như thể có thể rút súng ra bất cứ lúc nào vậy.
Trong hàng ngũ bảo vệ hung hãn ấy, có hai người đàn ông trung niên rất có khí phách chậm rãi bước vào trong.
“Ha ha! Người của bố tao gọi đã đến đây rồi, chúng mày chờ chết đi!”, Park Soo Jun cười lạnh, trông có vẻ rất ngông cuồng và đắc ý.
Nhìn thấy cả đống quân cứu viện kéo đến đây, gương mặt Park Soo Jun toát ra vẻ đắc ý cứ như thể đã túm được cọng rơm cứu mạng vậy.
“Thái tử Park, cậu không sao chứ?”.
“Thái tử Park, chúng tôi sẽ giúp cậu xả giận!”.
Hai người đàn ông trung niên cầm đầm đỡ Park Soo Jun đang nằm rũ rượi bên dưới mặt đất lên, rồi sau đó, ông ấy nhìn Ninh Tông Vũ chăm chú với ánh mắt lạnh lùng.
“Lần này may là có hai vị đến đây, mai sau chắc chắn tập đoàn Thất Tinh sẽ nhớ đến ân nghĩa của hai người!”, Park Soo Jun nói với bọn họ, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt lạnh căm: “Thằng vô dụng chết tiệt, chẳng phải khi nãy mày rất hung hăng hả? Tao phải xem xem hôm nay mày có chết hay không, hơn một trăm tay súng ở đây, mày có mọc cánh cũng khó mà bay được!”.
Vào bây giờ, gương mặt bị đánh đến sưng vù của Park Soo Jun trở nên vặn vẹo, chỉ mong mình có thể ăn sống nuốt tươi Lâm Ẩn.
Hắn ta đã từng nhìn thấy Lâm Ẩn tùy tiện đánh bại cả đội ngũ bảo vệ của mình, nhưng mà lần này có mấy mươi xe chở hơn trăm tinh anh đến, ai nấy đều lăm lăm súng trong tay, con phố này đã bị phong tỏa, Lâm Ẩn còn trốn được đi đâu? Cho dù cậu ta có gọi người thì cũng không còn kịp nữa!
“Ninh Tông Vũ, lá gan của ông cũng lớn thật, đến thái tử của tập đoàn Thất Tinh mà ông cũng dám đánh ra nông nỗi này? Nhà họ Ninh của các ông không có ai làm chủ nên làm xằng làm bậy chứ gì?”, người đàn ông trung niên cầm đầu đanh giọng lại.
“Ninh Tông Vũ, nghe nói người ra tay là cái cậu bên cạnh ông à? Còn dám khiêu khích chủ tịch Park Kim Hoon nữa?”, một người đàn ông cầm đầu khác nói năng từ tốn: “Người bên cạnh ông là ai?”.
Ninh Tông Vũ tỏ vẻ căng thẳng, ông ta nhìn Lâm Ẩn, bọn họ kéo đến đông như thế này, ông ta không dám nói năng lung tung, nói sai một câu thôi cũng có thể mất mạng!
Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh hờ hững nói: “Bọn này từ đâu ra đây?”.
Ninh Tông Vũ kinh ngạc trước vẻ điềm tĩnh của Lâm Ẩn, sếp Lâm vững vàng quá, trong tình huống như thế này mà vẫn có thể bình chân như vại.
“Sếp Lâm, người có vóc dáng cao ráo ấy là người con thứ tư của nhà họ Từ, Từ Đàn Chu. Còn người hơi mập mạp kia là một trong ba ông trùm của vùng xám khu Đế Giang, tên là Mặc Phi, biệt danh Mặc Ngư, ông ta có thế lực rất lớn ở khu vực này”. Ninh Tông Vũ giới thiệu cho anh biết.
“Con thứ tư của nhà họ Từ à?”, Lâm Ẩn cười lạnh, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ người mà Park Soo Jun gọi đến lại là người nhà họ Từ.
Mấy ngày trước anh mới cho nổ thuyền hàng của nhà họ Từ, Từ Trường Phong bắt tay với Viêm Long đến khu Hoa Dương quậy phá những tài sản được đứng tên mình, đến bây giờ Đường Hôi vẫn còn đang xử lý Từ Trường Phong đang phá phách ở khu Hoa Dương.
Hôm nay ông tư nhà họ Từ lại đi nịnh bọt, làm sai vặt cho người Cao Lệ.
“Ninh Tông Vũ, má nó ông bị câm rồi à? Hỏi ông mà ông không nghe thấy hay sao? Coi đàn em của tôi đều là giả hết chứ gì”, Từ Đàn Chu lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Tông Vũ: “Nếu còn không quỳ xuống xin lỗi thái tử Park thì tôi sẽ khử ông luôn!”.