Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 343: Thái tử của tập đoàn Thất Tinh?




Rầm, ngay lập tức, mười mấy tên bảo vệ mặc đồ vest với vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc xông lên bao vây lấy bàn tiệc của Lâm Ẩn.

Đám bảo vệ này lia đôi mắt lạnh lùng sang trừng Lâm Ẩn, bô bô nói một tràng tiếng Cao Lệ khó hiểu.

"Này, Lâm Ẩn...", sắc mặt Trương Kỳ Mạt hơi khó coi, cô tỏ ra lo lắng nhìn Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn thản nhiên gắp một miếng cá nướng vào trong bát Kỳ Mạt.

"Không có chuyện gì đâu Kỳ Mạt, em nếm thử miếng cá này đi, vị cũng được lắm đấy", Lâm Ẩn nói dửng dưng như không.

Trương Kỳ Mạt nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Lâm Ẩn, trong lòng có thêm cảm giác an toàn, cũng bình tĩnh lại, ăn miếng cá ở trong bát kia.

Trên mặt Park Ji Jang tỏ vẻ khó chịu, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn rồi khinh thường hừ lạnh một tiếng.

"Người đâu, ném tên oắt này ra ngoài cho tôi! Ngứa mắt quá đi mất", Park Ji Jang nói tiếng Long Quốc sứt sẹo, đưa tay chỉ vào chỗ Lâm Ẩn đang ngồi.

"Anh Park, anh đừng làm loạn nữa! Hai người này là quý khách rất quan trọng của nhà họ Ninh chúng tôi!", Phong Nguyệt vội vàng nói, cô ta đứng trước người Lâm Ẩn, ra sức ngăn cản đám bảo vệ Cao Lệ đang định đi đến.

Phong Nguyệt hiểu rất rõ ông lớn đến từ Cao Lệ này, tính tình của hắn rất ngang ngược.

Một khi chọc giận đại trưởng lão của Ninh thị là Lâm Ẩn đây, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

"Mẹ nó, khác quý nhà họ Ninh? Là cái thá gì? Địa vị có cao quý như ông đây không?", Park Ji Jang gào lên, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

Nói xong, ánh mắt của Park Ji Jang ánh lên tia tà ác nhìn Ninh Phong Nguyệt, nói: "Cô Ninh này, cô đang xem thường tập đoàn Thất Tinh của chúng tôi sao? Lần trước ông bảo cô uống rượu chung mà không chịu, còn hôm nay thì ăn mặc lẳng lơ, chủ động bưng trà rót nước cho người này, muốn quyến rũ nó à? Cô chủ động hiến thân đúng không, nó là ai mà ghê gớm thế?".

Ninh Phong Nguyệt bị Park Ji Jang nói đến mức đỏ cả mặt, cô ta muốn chủ động hiến thân cho Lâm Ẩn, nhưng lại bị anh kiên quyết từ chối.

"Anh Park, xin anh ăn nói cho đàng hoàng. Tôi thấy anh uống say rồi, cứ làm loạn như thế thì anh cũng không có lợi lộc gì", Ninh Phong Nguyệt nghiêm nghị lên tiếng.

"Đúng là nhùng nhằng mà, tôi thấy chuyện làm ăn giữa bố cô với tập đoàn Thất Tinh, giờ khỏi cần phải thương lượng nữa! Đây là thái độ tiếp đãi kiểu gì thế!", Park Ji Jang cứ bô bô hét toáng lên, trên mặt đầy vè hống hách.

Nói xong, khuôn mặt lợn nái của Park Ji Jang lộ ra nụ cười rồi híp mắt nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, hắn đưa tay ra định sờ mặt cô.

"Chào người đẹp, anh tên là Park Ji Jang, đến từ Cao Lệ, là cậu chủ của tập đoàn Thất Tinh, làm quen chút nhé?".

Park Ji Jang có khuôn mặt đầy mỡ điển hình của người Cao Lệ, khỏi phải nói buồn nôn và khiến người ta sợ biết bao nhiêu.

Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày, dựa vào gần Lâm Ẩn rồi nói: "Thưa anh, tôi không biết anh, mong anh tự trọng một chút".

"Bảo tôi tự trọng hút à? Tôi đây nhìn chúng ngữ tiện tì Long Quốc nhà cô đã là vận may tám đời của cô rồi. Phụ nữ Long Quốc các người đều đê tiện thế này à, lúc nào cũng giả bộ ngây thơ trong trắng không chịu lên giường, đến khi thấy được của cải thế lực của ông đây xong là lại ngona ngoãn nằm ngửa ra. Tôi thấy hạng gái như cô cũng thế thôi nhỉ?", Park Ji Jang thấy rất khó chịu mà nói, trong mắt tràn ngập sự giận dữ.

"Này thì thứ đàn bà giả bộ thanh cao! Phải khiến cô ngoan ngoãn khuất phục tôi!", trong mắt Park Ji Jang tràn đầy sự giận dữ, giơ tay định tát vào mặt Trương Kỳ Mạt.

Bốp!

Lâm Ẩn đột nhiên đứng dậy, anh cầm một bát cơm ở trên bàn lên ném thẳng vào đầu Park Ji Jang.

Rầm, Park Ji Jang ngã chổng vó xuống đất như chó chết, mặt mày trong chật vật vô cùng.

Cái bát cơm ném vào mặt hắn, khiến đầy đầu hắn nhỏ máu tươi, trên mặt nóng ran đỏ phừng, dính đầy hạt cơm trên đầu, trông bộ rất nực cười.

Park Ji Jang đau đến mức la hét oang oang, rồi lại bô bô nói một tràng tiếng chim.

"Dám đánh tao à! Bọn bây mau giết chết cái thằng ngu xuẩn kia đi!".

Hai tên bảo vệ Cao Lệ thân thủ nhanh nhẹn xông lên định bắt Lâm Ẩn, Lâm Ẩn khẽ vung tay đã chụp được bả vai của hai tên kia, "răng rắc", tiếng xương gãy vang lên giòn tan.

Chỉ trong một giây, coi như đã phế bỏ cánh tay của cả hai, khiến bọn chúng đau đến mức rít gào thê thảm, xụi lơ trên mặt đất.

"Này!".

Lần này đã dọa sợ đám bảo vệ Cao Lệ Park Ji Jang dẫn đến, chúng tỏ vẻ kiêng dè nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.

Loạt soạt, cả đám đồng loạt đút tay vào trong túi, ra vẻ chuẩn bị rút súng.

Bốp bốp bốp bốp!

Chúng còn chưa kịp rút súng ra, cơ thể của Lâm Ẩn khẽ động, đã xông lên trước, từng tiếng đấm vang lên tựa gió rít, gần như cú nào cũng thấu thịt, trong chớp mắt đã đánh ngã toàn bộ bảo vệ Cao Lệ ở đây.

"Ối! Á!".

"Ôi!".

Từng tên bảo vệ ngã khuỵu xuống đất, phát ra từng tiếng kêu la như heo bị chọc tiết.

Trong mắt mỗi người bọn họ đều tràn ngập sự sợ hãi.

Thanh niên người Long Quốc này thật sự quá mạnh mẽ, vốn dĩ chưa kịp thấy rõ động tác của anh, mà trong nháy mắt, những bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh như bọn họ đã bị đánh gục sạch, từng người như thể vừa bị va vào ô tô, toàn thân đau nhức gân cốt như muốn vỡ tung.

"Á! Mày là ai!", Park Ji Jang bị dọa đến mức la thất thanh, nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin.

Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh lùng, phủi tro bụi ở trên người.

Một bữa tiệc đang yên lành đã bị đám lợn nái từ đâu mọc ra này phá hoại hết cả không khí.

"Vẫn chưa tỉnh à? Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám động tay vào?", Lâm Ẩn nhìn Park Ji Jang với vẻ lạnh lùng, anh nâng một bình trà nóng trong tay lên.

"Mày, mày là ai? Tao nói cho mày biết, tao là thái tử của tập đoàn Thất Tinh, mày nghe qua tên tập đoàn này chưa?", Park Ji Jang không cam lòng mà nói.

"Dám đánh cả tao, bây giờ mày nên quỳ xuống xin lỗi đi! Nếu không trở về tao nói với anh tao, mày chắc chắn sẽ phải chết!", Park Ji Jang cứ kêu la oang oang, vẫn là bộ dạng ngông cuồng tự cao kia.

"Thái tử tập đoàn Thất Tinh à?", khóe môi Lâm Ẩn nhếch lên thành nụ cười khẩy.

Lâm Ẩn đưa tay ra tóm chặt lấy Park Ji Jang, nhấn cái đầu đầy mỡ như heo của hắn xuống mặt bàn.

Ngay sau đó, Lâm Ẩn lại lật tay, bình trà nóng anh đang cầm nghiêng qua đổ lên tay hắn, nước trà nóng hổi cứ tuôn ra không ngừng!

"Ố á á!!!".

Park Ji Jang kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, bàn tay bị nước sôi đổ lên đã lập tức sưng rộp đỏ ửng, hắn điên cuồng run rẩy muốn rút tay về, nhưng lại bị Lâm Ẩn nhấn chặt lại tại chỗ.

Vẻ mặt hắn nhăn nhó, cả người run lẩy bẩy, đau đớn gần như mất đi nhận thức.

"Tao chẳng cần biết mày là ai, nhớ cho kỹ, có vài thứ mày không động vào được đâu!", giọng điệu của Lâm Ẩn vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong tiếng nói lại là sát ý lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

"Tao, tao..."

Miệng Park Ji Jang co giật, giọng điệu nói chuyện cũng nơm nớp lo sợ.

Bình trà đổ hết nước ra, toàn bộ bàn tay hắn đã sưng đỏ thành móng heo, nổi cả bóng nước lên, trông vô cùng thê thảm.

Đồng thời, ngay khi nước trà được đổ ra hết, sắc mặt của Park Ji Jang dần trắng lại, trở về với vẻ thường, hắn đã tỉnh rượu rồi.

"Á á á! Mày dám làm bỏng tay tao, tao, tao muốn giết mày!", Park Ji Jang tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt đầy lửa giận, cuồng loạn gào thét lên.

"Tao là thái tử của tập đoàn Thất Tinh ở Cao Lệ! Dám động đến tao thì mày xong đời rồi!".

Bốp!

Lâm Ẩn trở tay tát một cái lên mặt Park Ji Jang, khiến hắn phụt máu tươi, miệng phải há ra, lập tức có hai cái răng rơi xuống.

"Dám nói nữa, chết!", Lâm Ẩn lạnh lùng nhả ra vài chữ, dọa Park Ji Jang vội ngậm miệng lại, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi.

Tập đoàn Thất Tinh gì đó, Lâm Ẩn nghe cũng chẳng thấy làm sao.

Tên tuổi của tập đoàn Thất Tinh rất lớn, là một trong ba nhà tài phiệt lớn nhất ở nước Cao Lệ, cũng là một trong các tập đoàn có thể khống chế hết các cơ quan ban ngành từ chính trị, tư pháp, kinh doanh, vùng xám của nước Cao Lệ vào trong lòng bàn tay.

Tập đoàn Thất Tinh nổi tiếng nhất là nghiên cứu ra các dòng điện thoại, có lượng tiêu thụ cùng độ nổi tiếng vô cùng lớn ở toàn thế giới.

Nhưng Lâm Ẩn chẳng để ý đến bối cảnh của tập đoàn này ra sao.

Tên người Cao Lệ này có ý đồ táy máy tay chân với Kỳ Mạt, đó chính là tìm chết!

"Sếp Lâm, chuyện, chuyện gì đã xảy ra vậy?".

Lúc này, Ninh Tông Vũ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Park Ji Jang nên vội vàng chạy đến, thấy cảnh này mà mặt mày sốt sắng cả lên.