Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 331: Thằng cháu nhà họ Tề đang tìm cái chết




Biệt thự Đông Lăng, nhà lớn nhà họ Từ.

Bên trong nhà, trên ghế dựa lớn bằng gỗ Hoàng Hoa Lê đặt chính giữa có một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi híp mắt, tỏa ra khí chất thông minh cay nghiệt.

Đây chính là cụ nhà họ Từ ở thủ đô, Từ Cửu Linh.

Từ Cửu Linh được coi là một ông lão già khọm bậc nhất trong giới thế gia ở thủ đô, đức cao vọng trọng, đại vị hơn người, có mạng lưới liên lạc rất lớn ở các phương diện kinh doanh cùng chính phủ Long Quốc, đồ đệ ở khắp nơi.

Phía dưới Từ Cửu Linh có hai hàng ghế ngồi, toàn là nam nữ trung niên với vẻ mặt nghiêm túc, đây đều là người nắm thực quyền ở đời thứ hai của nhà họ Từ, cũng là nhân vật nòng cốt trong gia tộc, tổng cộng mười sáu người.

"Bố, ngọn nguồn chuyện này là như thế." Từ Bạch Hạc cung kính kể lại chuyện ở càng tàu lại cho cụ nhà nghe, rồi trở về ngồi vào vị trí của mình.

Sau khi nghe báo cáo xong, Từ Cửu Linh híp mắt lại, rơi vào trầm tư.

Im lặng trong phút chốc, Từ Cửu Linh lại nghiêm mặt nói: "Trường Phong, chuyện này con có muốn nói gì không?"

Từ Trường Phong run lên trong lòng, cung kính đứng dậy đi ra giữa sảnh.

"Bố, theo con thấy thì việc này rõ ràng là Tề Ẩn đã khiêu chiến quyền uy của nhà họ Từ chúng ta!" Từ Trường Phong nhắm mắt lại nói: "Tề Ẩn lớn lối như thế, con không chịu phục!"

"Không phục?" Sắc mặt Từ Cửu Linh vẫn không thay đổi, hỏi tiếp: "Tại sai lại không phục? Không phục thì định làm gì?"

Đối mặt với sự chất vấn của cụ nhà, trên trán Từ Trường Phong đổ mồ hôi hột, bảo: "Bồ à, con muốn đánh ngược lại! Nếu không để Tề Ẩn Từ Trường Phong, cậu ta vẫn sẽ nghĩ nhà họ Từ chúng ta là quả hồng mềm dễ bóp!"

"Con chỉ đập phá một khách sạn Trung Thiên mà thôi, đó chỉ là một sản nghiệp giải trí của Vu Tắc Thành - cấp dưới của Tề Ẩn. Nói toạc ra là con bảo hắn bồi thường trăm triệu để bù đắp tổn thất." Từ Trường Phong chậm rãi lên tiếng: "Nhưng Tề Ẩn lại cho nổ đoàn tàu của nhà họ Từ chúng ta, chuyện này lại tạo thành tổn thất lớn hơn gấp trăm lần!"

Từ Cửu Linh không nói gì, nhắm mắt vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, như đang cân nhắc điều gì.

"Trường Phong, con bảo nguyên nhân là vì Thanh Tùng động vào đàn em của Vu Tắc Thành là Đường Hôi. Lúc đó Thanh Tùng rốt cuộc đã xảy ra mâu thuẫn gì với Đường Hôi?" Từ Cửu Linh chậm rãi hỏi.

"Bố à! Thanh Tùng là cháu trai của bố mà, bố có biết đám người hung hăng cỡ nào không? Cũng là vì Đường Hôi không ưa Thanh Tùng nên đã đánh nó một trận, cuối cùng còn bắt Thanh Tùng quỳ xuống dập đầu với gã nữa!" Từ Trường Phong vô cùng tức giận, nói thêm mắm dặm muối vào: "Thanh Tùng có nói ra danh nhà họ Từ cũng không làm được gì, Vu Tắc Thành còn đứng ra cho nó ngay một phát súng! Nói nhà họ Từ chúng ta là cái đếch gì nữa!"

"Bố, đến tận giờ con chẳng chọc gì vào Tề Ẩn cả, chẳng qua là thấy cấp dưới của cậu ta làm việc quá đáng nên không nhịn được, xảy ra mâu thuẫn mà thôi. Thế mà cậu ta lại tự mình ra tay trả thù chúng ta ác như thế, còn chẳng đánh tiếng trước gì cả, thế bố nói xem, đây chẳng phải là chẳng coi nhà họ Từ chúng ta ra gì à?"

"Chuyện cảng tàu ở sông Đế, bây giờ khắp cả thủ đô đều đang chú ý đến. Nếu xử lý không khéo, uy nghiêm của nhà họ Từ sẽ bị tổn thất nặng nề đấy ạ, sau này sao ngẩng đầu làm người được chứ?"

Từ Cửu Linh càng nghe, sắc mặt càng khó coi.

"Hừ!" Từ Cửu Linh hừ lạnh một tiếng: "Cháu trai nhà họ Tề đúng là khinh người quá đáng!"

"Chọc giận nó một chút, đã ra tay trả đũa gấp trăm lần? Chẳng lẽ chúng ta cũng không thể động vào cấp dưới của nó?" Từ Cửu Linh nói với nét mặt lạnh lùng: "Dám cho nổ đoàn tàu của nhà họ Từ à! Thằng cháu nhà họ Tề này muốn chết rồi!"

Ảnh hưởng từ chuyện nổ tàu ở trên sông Đế đã gây ra tổn thất cho nhà họ Từ lên đến hơn hàng chục tỷ, món tiền này cũng khiến ông già trải đời lâu năm như lão cũng không chịu nổi!

"Trường Phong, bên cụ nhà họ Tề, bố sẽ tự mình đi hỏi thăm, phải dò cho ra kết quả!" Từ Cửu Linh trầm giọng lại: "Chuyện này bố sẽ chống lưng cho con, con làm cho tốt, nhất định phải lấy lại mặt mũi cho nhà họ Từ chúng ta!"

"Nhất định phải thằng cháu nhà họ Tề cúi đầu với nhà họ Từ chúng ta! Một tên con cháu đời sau như nó chẳng lẽ lại dám bắt nạt lên đầu gia tộc chúng ta? Mấy đứa đang ngồi ở đây, ai làm chuyện này ổn thỏa được, lão già này sẽ thưởng lớn cho!"

Theo lời Từ Cửu Linh nói ra, người nắm quyền nhà họ Từ đang ngồi ở đây đều lóe lên ánh sáng dị thường ở trong mắt.

Cụ nhà Từ Cửu Linh xem trọng việc này như thế, bọn họ cũng bắt đầu tính toán.

Nếu chỉ giúp Từ Trường Phong làm việc, bọn họ chẳng ai muốn cả.

Nhưng bây giờ cụ nhà đã lên tiếng, thế thì chỉ cần là ai làm cho xong chuyện này ổn thỏa, ép Tề Ẩn kia đến đây cúi đầu là có thể được cụ nhà ủng hộ hết mực.

Dựa vào phần công lao này, đã đủ để địa vị nâng lên một bậc trong nhà họ Từ, vào hàng ba người đứng đầu gia tộc!

"Được rồi, về hết đi, xử lý cho tốt chuyện này, không thể để người ngoài xem thường nhà họ Từ chúng ta được! Các con đều là nhân vật nổi tiếng ở ngoài thủ đô, lẽ nào không thể xử lý được một thằng cháu nhà họ Tề, không làm gì được một tên nhóc vắt mũi chưa sạch?" Nhân vật nổi tiếng trầm giọng nói, sắc mặt rất không vừa lòng.

"Vâng! Bố cứ yên tâm, có rất nhiều con cháu của nhà họ Từ ở đây, chắc chắn sẽ không để bố khó chịu chuyện này nữa."

"Bố, bố đã lên tiếng rồi, chúng con tất nhiên sẽ dốc toàn lực làm việc. Nhất định phải để thằng cháu nhà họ Tề này trả một cái giá đau đớn thê thảm!"

Người nhà họ Từ đang ngồi ở đây đều nghiêm nghị đứng lên, nói trăm miệng một lời.

...

Thủ đô, núi Tử Long, viện điều dưỡng.

Lâm Ẩn đến núi Tử Long một mình để thăm hỏi cụ nhà.

Hôm nay anh cũng nhận được điện thoại từ cụ nhà, bảo là phải đến nói chuyện trực tiếp về việc của nhà họ Từ.

Không ngoài dự liệu của Lâm Ẩn, anh lấy thân phận Tề Ẩn để xuống tay một đòn đau đớn cho nhà họ Từ, người nhà họ Từ không tìm được anh, chắc chắn sẽ làm phiền đến cụ nhà.

Trong vườn biệt thự nghỉ dưỡng, Tề Vấn Đỉnh đang cắt sửa hoa lá trong chậu, xem ra tháng ngày qua sống rất nhàn nhã yên tĩnh.

"Ông nội, cháu đến rồi." Lâm Ẩn lên tiếng chào hỏi, ngồi vào một bên bàn gỗ.

"Ẩn Nhi đấy à, ngồi đi." Tề Vấn Đỉnh xoay người lại, nói với vẻ hòa ái, rồi ngồi xuống đối diện Lâm Ẩn.

"Đây là trà Long Bồ Đoàn trăm năm được Thu Vũ tặng cho ông, con bé biết ông thích uống trà này nên đã lặn lội đến tỉnh Điền Nam mua về." Tề Vấn Đỉnh đưa sang một tách trà, mỉm cười mà nói như đang hàn huyên.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nhận lấy tách trà rồi nhấp thử một hớp, hương trà nồng đậm xông vào mũi anh.

"Nghe Thu Vũ nói lần trước cháu có đến tỉnh Cao Dương? Nhà họ Công Tôn giờ sao rồi?" Tề Vấn Đỉnh uống trà, chậm rãi nói.

"Chuyện nhà họ Công Tôn khá phức tạp, cháu đã chữa hết bệnh cho Công Tôn Tòng Long, còn lại không nhúng tay nhiều vào nữa." Lâm Ẩn nói.

Tề Vấn Đỉnh gật đầu: "Con làm vậy cũng đúng. Chữa bệnh cho Công Tôn Tòng Long cũng coi như đã hết lòng giúp đỡ rồi, còn bên cảng tàu sông Đế của nhà họ Từ xảy ra chuyện lớn, đoàn tàu bị nổ hết, tổn thất nặng nề. Chuyện này là do cháu làm à?"

Lâm Ẩn gật đầu, nói: "Là cháu làm."