Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 330: Nhà họ Từ tức giận




Nửa tiếng đồng hồ sau.

Một chiếc xe đi đến bến cảng sông Đế, vô số bảo vệ mặc vest vội vàng xuống xe, đứng ngay ngắn thành hàng, một người đàn ông phong độ xuất chúng đi xuống xe, chậm rãi đến bên bờ sông.

Người có địa vị trong nhà họ Từ đã đích thân đến đây, cảng biển bị phong tỏa lại.

Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi nhìn xác của những con tàu trôi nổi trên dòng nước, ông ta hít một hơi khí lạnh, gương mặt trở nên xanh mét.

“Hừ! Hừ! Rốt cuộc là ai dám ra tay tàn nhẫn với nhà họ Từ của chúng ta như thế!”, giọng nói của người đàn ông ấy lạnh tanh, gương mặt toát ra vẻ uy nghiêm, ánh mắt hằn lên nét sợ hãi.

Chặn con đường làm ăn cũng giống hệt như giết bố mẹ của một người, huống chi còn phá hủy hơn một trăm con tàu chở hàng, làm thế cũng đồng nghĩa với việc không đối chọi đến chết với nhà họ Từ thì quyết không ngừng!

Người để lại vết tích này, gây ra chuyện tày đình như vậy đúng là tự tìm cái chết!

Trừ phi có người muốn đối kháng với thực lực của nhà họ Từ!

“Anh cả, mặc dù nhà họ Từ của chúng ta có kẻ thù, có đối thủ, nhưng cũng chỉ đấu với nhau trên thương trường mà thôi. Em không hiểu nổi rốt cuộc là ai mà ác đến thế, ra tay một cái là hủy hoại hết đường kiếm tiền của nhà họ Từ chúng ta”, một người đàn ông trung niên có khí thế hơn người lên tiếng, gương mặt ông ta rất đỗi nghiêm túc.

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, những người đàn ông trung niên bên cạnh đều im lặng không dám hó hé tiếng nào, gương mặt bọn họ hằn lên nét sợ hãi, ai nấy đều sững sờ nhìn mảnh vỡ của những con tàu chở hàng trôi nổi trên sông.

Những người mặt ở đây đều là người nắm quyền nhà họ Từ trong thế hệ thứ hai, vừa biết được tin này là bọn họ đã bỏ hết mọi công việc đang làm xuống, lập tức chạy đến đây.

Từ Trường Phong cũng không phải là ngoại lệ, ông ta nhìn cảnh tượng tan hoang với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng chợt dậy lên một dự cảm bất an.

Từ Trường Phong đã có suy đoán trong lòng, ông ta vừa định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, Từ Bạch Hạc, anh trai của ông ta, đồng thời cũng là người đứng đầu nhà họ Từ đang đứng ở đây thì không đến lượt ông ta lên tiếng.

“Tạm thời phong tỏa hết mọi tin tức lại, các người không được nhiều lời với người ngoài! Cứ thông báo rằng các con thuyền chở hàng của chúng ta có sai sót về mặt thao tác nên kho dầu bị nổ, việc kinh doanh trên biển của nhà họ Từ chúng ta vẫn tiến hành như thường”, Từ Bạch Hạc bình tĩnh trở lại, ông đanh giọng mà nói.

“Vâng”.

Những người có mặt ở đây đều đồng loạt gật đầu, không có bất kỳ ai dị nghị.

Vào thời khắc mấu chốt, thân là người đứng đầu trong nhà họ Từ, Từ Bạch Hạc có uy nghiêm và quyền quyết định tuyệt đối.

“Chuyện này đã làm kinh động đến cụ nhà, khiến cụ nhà nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh phải tìm cho được người này để băm thây hắn ra vạn đoạn! Nghiền xương thành tro bụi!”, Từ Bạch Hạc đanh giọng lại.

Sau khi nói dứt lời, Từ Bạch Hạc đảo mắt nhìn quanh những người có mặt ở đây bằng ánh mắt lạnh lùng, ông nói: “Các người nghĩ lại xem, gần đây có đắc tội với người quyền cao chức trọng cực kỳ ghê gớm nào không?”

Gương mặt của những người nắm quyền trong nhà họ Từ đều mang cảm xúc khác nhau, bọn họ trầm ngâm suy nghĩ.

Những người đã leo lên đến vị trí của bọn họ làm sao có thể không có kẻ thù chứ? Chỉ có điều bọn họ thật sự không nghĩ ra ai mà hung ác như thế!

Hơn nữa, lần này nhà họ Từ bị tổn thất nghiêm trọng như thế, những con tàu đáng giá hơn mười tỷ bị nổ tan tành, nguồn hàng của sản nghiệp mất sạch, ảnh hưởng cực kỳ lớn! Đến cụ nhà cũng nổi cơn thịnh nộ, không ai dám chủ động đứng ra rước họa vào thân, bằng không chẳng gánh nổi hậu quả.

“Thưa ông chủ, tôi, tôi tìm thấy cái này trong phòng làm việc của tập đoàn chỉ huy tàu chở hàng”, trong lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, một gã bảo vệ mặc vest đi đến, gã ta dâng lên một mảnh giấy, gương mặt hết sức căng thẳng.

“Ông chủ, còn có, còn có những người tôi sắp xếp ở lại đóng giữ cảng biển đều, đều chết rồi…”, gã bảo vệ mặc vest báo cáo với ông, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán gã ta.

Từ Bạch Hạc nhíu mày thật chặt, ông cầm mảnh giấy lên, đồng tử lập tức co rút lại.

“Có thù báo thù, nợ máu trả máu! Đụng đến một li một tí của tôi thì phải trả lại gấp trăm lần!”.

Ký tên, Tề Ẩn.

Những con chữ sắc bén trên tờ giấy tựa như thanh dao có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào, Từ Bạch Hạc nhìn thấy mà tim ông đập thình thịch.

“Tề Ẩn? Cậu ta là là Tề Ẩn của nhà họ Tề, vừa về đến thủ đô đã tàn sát hết nhà họ Văn đấy à?”, gương mặt Từ Bạch Hạc trở nên nghiêm túc, ông tự lẩm bẩm một mình như thể đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi nói dứt lời, Từ Bạch Hạc đột ngột nhìn sang những người nắm quyền trong nhà họ Từ bằng ánh mắt lạnh căm, ông lạnh giọng mà nói: “Trong số các người, ai là kẻ đã đụng đến Tề Ẩn?”.

Ông vừa nói dứt lời, sắc mặt Từ Trường Phong lập tức trở nên trắng bệch.

Không ngờ, không ngờ lại là Tề Ẩn làm?

Mới có bao lâu cơ chứ? Ông ta và Viêm Long mới đi đập phá khách sạn Trung Thiên của Đường Hôi hồi tối hôm qua, hôm nay đã ra tay báo thù rồi sao?

Chẳng phải chỉ xử lý Vu Tắc Thành và Đường Hôi, đàn em của Tề Ẩn thôi ư? Sao lại gây chuyện lớn đến nhường này?

Từ Trường Phong chợt nhận ra mình đã đánh thấp cái tên Tề Ẩn hung ác này!

Chỉ mới đụng đến đàn em của Tề Ẩn thôi, thế mà cậu ta còn chẳng buồn đàm phán hay thông báo! Vừa ra tay đã làm nguồn sống, cái cây hái ra tiền của nhà họ Tề nổ tung! Cậu ta hành xử ngông cuồng quá rồi đấy?

“Là, là em, anh cả, tối qua em đã cử người đi đập khách sạn Trung Thiên”, giọng nói của Từ Trường Phong run rẩy.

Những người nắm quyền trong nhà họ Từ đều có thế lực mạnh hơn ông ta, có muốn giấu thì cũng không thể giấu giếm nổi chuyện này, thôi thì cứ thật thà khai báo cho rồi.

Từ Trường Phong vừa nói như thế, nhất thời tất thảy người nhà họ Từ đều nhìn ông ta chăm chú, khiến cho Từ Trường Phong cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng.

“Cậu đi đập khách sạn Trung Thiên à?”, gương mặt Từ Bạch Hạc trở nên nghiêm túc: “Khách sạn Trung Thiên là tài sản của Vu Tắc Thành, vì sao cậu lại đụng đến tài sản của hắn?”.

Từ Bạch Hạc cũng cảm thấy ngờ vực, ông biết Vu Tắc Thành là người đại diện cho Tề Ẩn ở thủ đô, Tề Ẩn tương đối thần bí, trước giờ chưa từng ra mặt.

Nếu như chỉ vì đụng đến khách sạn Trung Thiên, một trong những khu giải trí của Vu Tắc Thành mà Tề Ẩn lại báo thù nhà họ Từ một cách điên cuồng như thế, còn không thèm nói tiếng nào? Cậu ta hung ác và điên cuồng quá rồi!

“Lần trước Từ Thanh Tùng con trai của em có mâu thuẫn với Đường Hôi, đàn em của Vu Tắc Thành, hình như nó đụng đến đàn em của Đường Hôi nên Vu Tắc Thành lấy súng bắn Thanh Tùng ngay. Anh cả, em, em không nhịn được cơn tức này nên mới nhờ Viêm Long đi xử lý”, Từ Trường Long thật thà kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, không dám giấu giếm một chút nào.

Từ Bạch Hạc trầm ngâm suy nghĩ, sắc mặt ông thay đổi liên tục.

“Từ Trường Phong, chuyện này là mối họa ngút trời mà cậu đã gây ra! Cậu có lá gan đụng đến Tề Ẩn thì phải có lá gan gánh vác toàn bộ trách nhiệm!”, Từ Bạch Hạch đanh giọng lại: “Mọi người sẽ không sử dụng thế lực của mình để giúp cậu xử lý chuyện này đâu, cậu tự tìm cách giải quyết đi!”.

“Ngoài ra, câu cũng tự đi mà giải thích với cụ nhà!”.

“Anh cả, em…”, gương mặt Từ Trường Phong xám ngoét, trong lòng ông ta cũng biết mình đã gây ra họa lớn rồi.

Không ai có thể ngờ rằng Tề Ẩn lại nhẫn tâm như thế, hoàn toàn không tấn công theo lẽ thường.

Từ Trường Phong thấu tỏ bản thân mình đã bị thua trắng trong lần đầu tiên giao chiến với Tề Ẩn.

Ngón đòn của bọn họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, Tề Ẩn nặng tay đến mức nào kia chứ?

Cậu ta đang ra uy với cả nhà họ Từ, làm gia tăng thêm áp lực cho bọn họ, cảnh cáo bọn họ gay gắt hơn.

Nếu như mình không chống chọi nổi, biết đâu chừng nhà họ Từ sẽ vứt bỏ Từ Trường Phong, ông ta sẽ trở thành một thành viên bị gia tộc bỏ rơi…

“Anh cả, anh giúp em với! Chuyện này là do Tề Ẩn việc bé xé ra to mà thôi!”, gương mặt Từ Trường Phong toát ra vẻ sợ hãi, ông ta van nài một cách thành khẩn: “Tề Ẩn cho nổ hết những con thuyền chở hàng háo của nhà họ Từ, cậu ta hành xử ngang ngược như thế, lẽ nào nhà họ Từ chúng ta lại cho qua, để cho cậu ta mặc sức ức hiếp như vậy sao?”.

Những người nắm quyền trong nhà họ Từ đều nhìn Từ Trường Phong bằng ánh mắt sắc lẹm.

Nếu như chỉ một mình Từ Trường Phong gây ra chuyện lớn như thế này trong nhà họ Từ, đương nhiên bọn họ sẽ không muốn gánh vác chung với ông ta. Dù gì thì trong nội bộ gia tộc vẫn có tranh chấp, giành quyền đoạt lợi lẫn nhau.

“Tề Ẩn ngang ngược như thế, đương nhiên nhà họ Từ chúng ta sẽ không cho qua”, gương mặt Từ Bạch Hạc sa sầm, ông nói tiếp: “Nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, tôi cũng không dám tự mình quyết định. Cứ về biệt thự Đông Lăng để bẩm báo lại với cụ nhà, mở cuộc họp quản lý cấp cao của gia tộc xem ý của cụ nhà thế nào”.