Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 322: Đợi tôi đến nhà họ Công Tôn gọi người




“Mày đang nói cái mẹ gì đấy? Vả nát miệng tụi tao á?”, nghe Lâm Ẩn nói thế, Chu Đông lập tức quát lớn: “Cái thằng vô dụng, có phải mày nghĩ ở đây thì tao không làm được gì mày không?”

“Mày không biết mình là ai hay sao mà dám vênh váo ra vẻ ta đây trước mặt tao, mày gọi thêm lần nữa cho tao xem?”, Công Tôn Tử Trúc tỏ vẻ tức giận, hắn lạnh giọng trách móc anh.

Thật không hiểu nổi sao một thằng vô dụng chuyên ăn bám như Lâm Ẩn lại dám ăn nói phách lối như vậy.

Còn kêu người lôi bọn họ ra ngoài vả miệng nữa kia chứ? Coi mình là ai vậy?

Cũng không chịu xem xem thân phận của mình là gì! Cũng chỉ là một thằng vô dụng mà thôi!

Lâm Ẩn không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng của anh toát ra vẻ khinh thường.

Ngô Dương nghe thấy thế, anh ta nhíu mày, ngọn lửa giận bùng lên dữ dội.

Không ngờ cái đám không biết tốt xấu là gì này dám mắng chửi sếp Lâm, không biết buổi lễ kế vị của nhà họ Ninh hôm nay là chuẩn bị cho ai đúng chứ?

“Anh Ngô, anh là người chủ trì buổi lễ ngày hôm nay đúng không? Xin chào, tôi muốn nói rõ tình hình cho anh biết”, Chu Đông nhìn Ngô Dương rồi nói: “Người này tên là Lâm Ẩn, một thằng con rể vô dụng có tiếng ở tỉnh Đông Dương. Hơn nữa, nhân phẩm của nó cũng rất tồi tệ, chuyên đi dụ dỗ các cô chiêu trong những gia đình giàu có, tôi nghi ngờ nó lẻn vào đây vì mục đích khác, tôi đề nghị tốt nhất là anh nên đuổi nó ra ngoài đi! Để tránh làm rối loạn trật tự của buổi lễ.”

“Đuổi ra ngoài?”, sắc mặt Ngô Dương sa sầm.

Sếp Lâm là người đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, không có sếp Lâm thì anh ta làm gì có được địa vị như ngày hôm nay? E là bây giờ còn phải sống những ngày tháng nơm nớp bất an, không biết hôm nào mình bị quản lý cấp cao của nhà họ Ninh trừ khử.

“Đúng vậy, tôi nói là đuổi cái thằng vô dụng này ra ngoài!”, giọng nói của Chu Đông lạnh tanh.

Bốp!

Ngô Dương vung tay giáng vào mặt Chu Đông một cái tát, khiến cho hắn ta lúng túng, gương mặt toát ra vẻ ngỡ ngàng.

“Cậu là cái thá gì mà dám dạy đời tôi?”, Ngô Dương trừng mắt nhìn Chu Đông rồi lạnh lùng trách móc hắn.

Chu Đông vô cùng tức giận và tủi nhục, hắn ta rất không phục.

“Mắc gì anh đánh em tôi? Anh là người chủ trì của buổi lễ thì ghê gớm lắm sao? Anh có biết ai đã dẫn tôi vào đây không?”, Chu Ngọc Đàm gắt gỏng, trông có vẻ kiêu ngạo vô cùng.

“Chẳng phải chỉ bảo anh xử lý thằng Lâm Ẩn vô dụng này thôi sao, anh lại đi đánh em trai tôi?”, Chu Ngọc Đàm chỉ trích anh ta.

Chẳng phải chỉ xử lý sếp Lâm thôi à?

Ngô Dương vừa nghe cô ta nói như thế, trái tim anh ta đập thình thịch, ngọn lửa giận trong lòng bùng lên dữ đội.

“Bắt hai người này lại cho tôi”, Ngô Dương ra lệnh bằng giọng lạnh tanh.

Hai tên vệ sĩ tháo vác đi theo anh ta nhanh chóng ra tay tấn công, gã tung cú đá quật ngã cả hai người họ, vươn tay khống chế bọn họ ngay tại chỗ.

“Tát cho mạnh vào! Vả vỡ miệng của chúng nó ra!” Ngô Dương đanh giọng lại.

Gương mặt hai người vệ sĩ không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, họ vung tay tát thẳng vào miệng Chu Đông và Chu Ngọc Đàm, đánh thẳng bằng hết sức bình sinh, tiếng bôm bốp vang lên không ngừng.

Trong lúc nhất thời, tất cả khách quý đi ngang qua đều dừng bước vì tò mò, bọn họ vây lại nhìn ngó cảnh tượng này.

“Chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Ngô, lẽ nào còn có người dám xấc xược trong tòa nhà Ninh thị à?”

“Đánh đến mức mồm miệng sưng vù luôn rồi kìa, xem ra bọn họ đã nói lời nào không nên nói, đáng đời, ở trong buổi lễ của Ninh thị mà còn không biết điều”.

“Xem ra là loại nhãi nhép từ vùng ngoài đến nên không hiểu quy tắc”.

Cả nhóm khách quý đi ngang qua đều nhìn hai chị em Chu Đông với ánh mắt khinh bỉ, ai ấy cũng cất lời tâng bốc, hùa theo Ngô Dương.

Mặt mày Chu Dương và Chu Ngọc Đàm đều đỏ gay, bọn họ phải gánh chịu cơn nhục nhã tột cùng, mất hết cả mặt mũi.

Bọn họ nương nhờ nhà họ Công Tôn mới có thể đến được thủ đô, tham gia buổi lễ của nhà họ Ninh cũng vì muốn bám chân ông lớn, nhưng không ngờ sẽ gặp phải kết quả như vậy, bản thân lại bị đánh như một con chó, mồm miệng sưng vù, còn bị người khác cười mỉa, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cũng không biết tại sao thằng Lâm Ân vô dụng lại quen biết Ngô Dương, người chủ trì buổi lễ này, đúng là chó mượn thế chủ.

“Anh Tử Trúc, anh nói giúp bọn em với!”, Chu Đông tỏ vẻ đáng thương.

“Anh Trúc, anh là người dẫn bọn em đến đây, bọn họ làm như vậy rõ ràng không nể mặt mũi anh chút nào”, Chu Ngọc Đàm nói năng ú ớ như thể gió lùa vào miệng vậy.

Sắc mặt Công Tôn Tử Trúc xanh mét, Ngô Dương làm vậy đúng là chẳng xem hắn ra gì.

“Tổng giám đốc Ngô, tôi là Công Tôn Tử Trúc của nhà họ Công Tôn, cho dù anh không xem bọn họ ra gì thì ít nhất, anh cũng phải nể mặt tôi mà khách sáo, kiềm chế một chút chứ?”, Công Tôn Tử Trúc đanh giọng nói, gương mặt có vẻ hơi giận dữ.

Hắn là người đại diện cho nhà họ Công Tôn đến tham dự buổi lễ, lẽ nào địa vị của hắn lại thấp hơn một thằng con rể đến từ tỉnh khác như Lâm Ẩn hay sao, không ngờ anh ta lại giúp Lâm Ẩn đánh người của mình, chẳng biết cái tên Ngô Dương này đang nghĩ gì trong đầu nữa!

“Nể mặt của anh à?”, Ngô Dương nhìn lướt qua Công Tôn Tử Trúc rồi cười mỉa.

Con cháu quèn của nhà họ Công Tôn chứ gì, có thể sánh bằng sếp Lâm sao? Còn không cùng đẳng cấp để nói chuyện với nhau nữa kìa, thế mà ở đây lại tự cho mình là đúng.

“Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, tổng giám đốc Ngô, sau này tôi sẽ tìm Ninh Khuyết để nói cho ông ấy biết anh làm việc rất ngang ngược”, Công Tôn Tử Trúc đanh giọng lại, có vẻ khó chịu.

“Anh muốn giữ thể diện thì để tôi cho anh được thỏa mãn”, Ngô Dương nói năng từ tốn, anh ta quay sang nhìn hai người vệ sĩ tài ba của mình: “Kéo ba người bọn họ ra ngoài, vả vỡ miệng”.

“Cái gì? Anh, anh chỉ là tuỳ tùng của Ninh Khuyết thôi mà dám ăn nói như vậy với tôi à?”, vừa nghe thấy thế, Công Tôn Tử Trúc lập tức nổi trận lôi đình.

Bốp!

Ngô Dương lại nâng tay tát mạnh vào mặt Công Tôn Tử Trúc, rồi sau đó lại có những cái tát liên tiếp đáp lên mặt hắn, Công Tôn Tử Trúc tỏ vẻ ngạc nhiên, gần như không dám tin vào mắt mình.

Bốp bốp bốp, hai tên vệ sĩ vung tay đá chân, đánh cho đám người Công Tôn Tử Trúc ngã lăn ra đất, gương mặt bọn họ sưng vù, luôn miệng kêu la oai oái không ngừng.

“Sếp Lâm, đã quấy rầy ngài rồi, tôi sẽ xử lý ba người bọn chúng thích đáng”, Ngô Dương nhìn Lâm Ẩn, anh ta nói bằng giọng nghiêm túc.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nhìn mấy người Chu Đông rồi hờ hững bảo: “Lúc còn ở thành phố Thanh Vân, tôi có thể ném các người ra ngoài thì ở thủ đô cũng có thể!”

Rồi sau đó, Lâm Ẩn quay lưng chậm rãi bước lên phòng tổng giám đốc trên tầng ba.

“Mày, mắc gì cái thằng vô dụng như mày lại hung hăng thế…”

Mấy người Công Tôn Tử Trúc nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Lâm Ẩn, trong lòng thấy giận dữ một cách lạ lùng.

Bốp!

Bọn họ vẫn còn muốn mở miệng chửi mắng nữa, nhưng hai người vệ sĩ đã xông đến, tiếp tục vung tay tát vào mặt bọn họ.

Ngô Dương sai hai người vệ sĩ kéo bọn Ngô Dương ra khỏi buổi lễ.

Suốt dọc đường hết bị đấm đến bị đá, bọn họ đánh mạnh vô cùng, khiến cho bọn Công Tôn Tử Trúc luôn miệng kêu than rền rĩ.

Một tiếng bốp vang lên.

Ba người Công Tôn Tử Trúc bị lôi ra ngoài tòa nhà lớn, bọn họ lăn lông lốc trên bậc thềm, rồi ngã chúi đầu xuống mặt đất.

Bọn chúng bị toác đầu chảy máu, toàn thân dính đầy bùn đất, gương mặt vẫn còn hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ tươi, trông có vẻ rất nhếch nhác.

“Cái tên họ Ngô kia, không ngờ cậu lại dám đuổi tôi ra khỏi buổi lễ? Cứ chờ đấy, tôi sẽ về nhà họ Công Tôn gọi người, đến lúc đó xem xem một tên quản gia quèn như cậu, còn có thằng Lâm Ẩn vô dụng kia có thể chịu nổi lửa giận của tôi không”, Công Tôn Tử Trúc tỏ vẻ không phục.

Mặc dù Công Tôn Tử Trúc hắn không phải là người thừa kế của nhà họ Công Tôn, nhưng dù gì cũng là con cháu dòng chính, không ngờ lại bị thằng con rể vô dụng chỉ biết chó cậy thế chủ lăng nhục đến mức này!