Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 321: Lôi ra ngoài vả vỡ miệng




“Anh Trúc nói không sai, đồ vô dụng như cậu lại còn không biết nhục nhã mà nịnh hót cô cả nhà họ Công Tôn, lần này tới tham gia lễ kế vị nhà họ Ninh chỉ để thực hiện ý đồ này đúng chứ? Định ăn bám các cô chiêu nhà giàu quyền thế à? Nếu không thì làm chó cho phú bà nào đấy, đi theo để trải đời cái nhỉ?”, Chu Ngọc Đàm châm chọc nói, cô ta căn bản không xem trọng Lâm Ẩn.

“Tao nói này, cái loại chó má vô dụng Lâm Ẩn mày lần trước ở thành phố Thanh Vân cho vệ sĩ động chân động tay với bọn tao xong một cái là trốn tiệt đi đâu thế? Ông đây muốn đi gây chuyện với mày đấy mà mẹ nó chứ mày lại dám giở trò mất tích, mày bị ông đây doạ cho sợ mất mật rồi đúng không?”, Chu Đông lạnh lùng cười, nói.

“Không ngờ ở thủ đô mà cũng tóm được mày, lần này ông xem mày trốn đi đâu!”, đôi mắt Chu Đông lộ ra vẻ dữ tợn: “Anh Trúc, chính là tên yếu bóng vía vô dụng này đấy, phiền anh dùng quan hệ một chút cho nó biết mặt!”

Nói xong, gương mặt Chu Đông vô cùng đắc ý, bộ dạng hắn thoả mãn khi thực hiện được ý đồ.

Hắn ta theo Công Tôn Tử Trúc - cậu chủ nhà họ Công Tôn áo quần là lượt này đến tham gia lễ lớn trong đại điện nhà họ Ninh, thân phận và địa vị của hắn ta cao quý hơn Lâm Ẩn nhiều.

Chỉ dựa vào thân phận tên con rể vô dụng của Lâm Ẩn, hoàn toàn không có tư cách tham dự lễ lớn này, chắc chắn anh đã dùng cách không quang minh chính đại nào đấy.

Mà Công Tôn Tử Trúc chính là đại diện của nhà họ Công Tôn ở thủ đô, hắn đến tham dự lễ kỷ niễm lần này của nhà họ Ninh, tuỳ ý chào hỏi vài câu với nhà họ Ninh thôi cũng có thể khiến Lâm Ẩn bị đuổi khỏi đây.

Đợi chốc nữa có thêm sự giúp đỡ của Công Tôn Tử Trúc, ở trong địa phận thủ đô này, anh ta muốn dạy dỗ Lâm Ẩn thế nào thì dạy dỗ thế nấy. Lâm Ẩn chỉ là đồ bỏ đi, ở thủ đô này anh là cái thá gì chứ? Căn bản không có nổi chút năng lực phản kháng.

“Chuyện nhỏ ấy mà, cái loại rác rưởi vô liêm sỉ này, anh chỉnh nó thế nào cũng được”, Công Tôn Tử Trúc thờ ơ nói, hoàn toàn không coi tên con rể vứt đi đến từ tỉnh ngoài này ra gì.

Vẻ mặt Lâm Ẩn rất bình tĩnh nhìn Công Tôn Tử Trúc.

“Anh là người nhà họ Công Tôn?”

Anh không ngờ rằng ở lễ kỷ niệm nhà họ Ninh tổ chức lần này lại còn gặp phải hai tên ngu xuẩn nhà họ Chu ở thành phố Thanh Vân này, lại còn đi nịnh bợ cả người nhà họ Công Tôn.

Lại còn nghĩ là dựa vào tên con cháu đời sau áo quần là lượt của nhà họ Công Tôn này cũng giống như ôm được Bồ Tát?

“Hai người tưởng dựa dẫm vào nhà họ Ninh là có thể đối đầu với tôi đấy à?”, Lâm Ẩn cười ra tiếng: “Quên rồi à, lúc ở thành phố Thanh Vân bị người ta lôi ra ngoài, mất hết mặt mũi?”.

Vừa mới nhắc đến chuyện mất mặt ấy, gương mặt Chu Ngọc Đàm và Chu Đông đỏ sựng cả lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Cậu! Cái loại rác rưởi vô liêm sỉ như cậu mà cũng dám giở trò?”, Chu Ngọc Đàm bực tức nói, cô ta nghĩ đến việc bị tên rác rưởi Lâm Ẩn này châm biếm, trong lòng vô cùng căm phẫn.

“Mẹ nó chứ mày còn dám nói chuyện này à? Mày tưởng hay lắm đấy à? Mày đúng là cái thứ không biết xấu hổ! Lần trước về nhà một cái là ông đây cho người đi lật tung nửa cái thành phố Thanh Vân cũng không thấy mặt mũi mày đâu cả, mà mày còn dám nói, không phải mày bị ông đây doạ sợ đái cả ra quần à? Xong lại còn trốn mất?”, Chu Đông nổi điên lên chất vấn.

Theo hắn ta thấy, Lâm Ẩn đúng là tên rác rưởi, đứt hết dây thần kinh xấu hổ, tên rác rưởi này cũng chỉ dám “thùng rỗng kêu to” mà thôi, lúc sau hắn ta tự mình gọi người theo đi tìm anh, cũng chả biết anh trốn đi đâu rồi.

Bây giờ còn dám “kêu to” trước mặt hắn ta, là nhờ cậy nhà họ Ninh nên tưởng bở hắn ta không trị nổi anh à?

“Mày cho là tao không trị nổi mày sao?”, Chu Đông lạnh lùng nói: “Lúc ở thành phố Thanh Vân, mày không biết xấu hổ mà ăn bám nhà họ Vương, được cô chủ nhà họ Vương che chở cho một cái là bắt đầu chó cậy thế chủ”.

“Mày cũng không nhìn xem, đây là thủ đô, chỉ dựa vào cái loại nhỏ bé như mày ở thành phố Thanh Vân thì làm gì được? Mày chả động đến ai được đâu”, gương mặt Chu Đông đầy vẻ đắc ý, hắn ta tự tin nói: “Người bên cạnh tao đây này chính là Công Tôn Tử Trúc, cậu chủ của nhà họ Công Tôn ở thủ đô”.

Lâm Ẩn lắc đầu, anh cười lạnh.

“Sao nào? Nói như thế mà cậu vẫn không phục à? Đúng là loại bỏ đi chả biết cái gì cả”, Công Tôn Tử Trúc lạnh giọng quát tháo.

Cái tên con rể vô cụng ngoi lên từ tỉnh Đông Hải này gặp hắn ta, người đường đường là cậu chủ nhà họ Công Tôn ở thủ đô mà còn dám làm ra vẻ này?

Theo thân phận của anh mà nói, thì anh phải thành thật mà gọi một tiếng “cậu chủ Công Tôn”, phải biết mình là ai, thế mới đúng chứ!

“Lâm Ẩn, lúc trước không phải cậu vắt óc tìm kế nịnh bợ cô chủ Công Tôn Thu Vũ nhà họ Công Tôn sao? Thế thì cậu cũng biết đến sự tồn tại của nhà họ Công Tôn ở nhà thủ đô nhỉ”, Chu Ngọc Đàm lạnh lùng cười, nói: “Mà đứng trước mặt cậu đây chính là Công Tôn Tử Trúc, cho dù Công Tôn Thu Vũ có mặt thì cũng phải gọi anh ấy một tiếng anh họ”.

“Bây giờ, cậu đã hiểu chưa hả cái đồ chó má, đã hiểu được là mình đang nói chuyện với ông lớn nào chưa?”, Chu Ngọc Đàm tuỳ tiện châm chọc.

Bọn họ vốn xem thường tên Lâm Ẩn này nên muốn gây chuyện với Lâm Ẩn, càng không nói tới được ông lớn Công Tôn Tử Trúc chống lưng, phải gọi là vô cùng có khí thế.

Đáy mắt Công Tôn Tử Trúc loé lên tia đắc ý, hắn ta vẫn nở nụ cười thận trọng, đối với những lời nịnh hót này, trong lòng hắn ta vô cùng hưởng thụ.

“Lâm Ẩn, nghe nói lần trước cậu cho vệ sĩ đánh hai chị em Chu Đông một trận, đúng là gan chó mà! Đến bạn của ông đây mà cũng dám động vào? Bây giờ cậu mau cúi đầu xin tạ tội, sau đó ngay lập tức cút khỏi chỗ này!”, Công Tôn Tử Trúc ra lệnh đầy uy nghiêm với dáng vẻ bậc bề trên.

Lâm Ẩn đang dùng ánh mắt ra lệnh cho Hades để hắn ta đi xử lý mấy tên “ruồi nhặng” phiền phức này.

Bỗng nhiên, Ngô Dương mang theo hai người vệ sĩ đi ngang qua đây, vừa vặn nhìn thấy Lâm Ẩn và bọn người kia nên anh ta cố ý lại gần chào hỏi vài câu.

Ngô Dương thân là quản gia chính của Ninh Khuyết, sau khi Ninh Khuyết được làm người nắm giữ quyền quản lí của nhà họ Ninh, địa vị của anh ta ở nhà họ Ninh cũng vì thế mà được nâng lên theo, ở lễ kế vị lần này, anh ta cũng toàn tâm toàn lực hỗ trợ Ninh Khuyết tổ chức, chủ trì hội trường.

“Sếp Lâm, bên này cậu có chuyện gì cần giúp không? Cậu có thể phân phó mọi lúc mọi nơi”, Ngô Dương cung kính nói.

Công Tôn Tử Trúc nhíu chặt mày, vẻ mặt hắn ta rất không hài lòng, mở miệng nói với giọng phẫn nộ, đầy trách cứ: “Mẹ nó chứ mày là ai? Không thấy ông đây đang nói chuyện à mà dám ngắt lời?”

“Tôi là người phụ trách chủ trì lễ kế vị lần này của nhà họ Ninh, Ngô Dương”, Ngô Dương lạnh lùng nhìn Công Tôn Tử Trúc: “Anh câm miệng ngay, duy trì trật tự, đừng có làm phiền tôi báo cáo công việc với sếp Lâm, hiểu chưa?”

“Ý gì đấy?”, vẻ mặt Công Tôn Tử Trúc bắt đầu dấy lên nghi ngờ, hắn ta không hiểu ý lời nói này của Ngô Dương.

Trước khi tham dự lễ kế vị này của nhà họ Ninh, hắn ta cũng từng nghe nói đến người phụ trách chủ trì lễ kế vị là Ngô Dương, cũng chính là thân tín bên người của Ninh Khuyết.

Nếu đổi lại là ngày trước, địa vị thân phận và quyền thế của Ninh Khuyết còn kém hơn một phần so với hắn ta. Thư ký của Ninh Khuyết dám nói lời này thì có khác gì vả vào mặt hắn ta đâu chứ.

Nhưng bây giờ khác xưa rồi, Ninh Khuyết cũng không biết gặp vận lớn gì mà bỗng nhiên trở mình, biến thành người nắm quyền quản lí của nhà họ Ninh ở thủ đô, một bước lên trời, tài sản và quyền thế của ông ấy cũng hoàn toàn thay đổi, đến cả cậu chủ nhà họ Công Tôn là hắn cũng không dám đắc tội Ninh Khuyết.

Lâm Ẩn nhìn Ngô Dương rồi nhàn nhạt nói: “Ngô Dương, anh đến đúng lúc lắm. Lôi mấy người thối miệng này ra ngoài vả vỡ miệng”.