Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 317: Khống chế tình hình chung cho ông




“Ninh Khuyết?”

“Ninh Khuyết, không phải ông ấy sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Ninh rồi hay sao? Đến gia nghiệp cũng bị thu hồi rồi…”

“Sao đại trưởng lão lại gọi ông ấy tới?”

Sau khi Lâm Ẩn gọi tên Ninh Khuyết, những người nhà họ Ninh có mặt ở đây đều tỏ vẻ nghi ngờ.

Chỉ có sắc mặt những quản lý cấp cao tham gia đón tiếp Lâm Ẩn mới sa sầm, bởi vì bọn họ biết Lâm Ẩn đến nhà họ Lâm là vì mục đích gì.

Nhóm quản lý cấp cao này không khỏi hồi tưởng lại.

Lâm Ẩn vừa vào đến nhà họ Ninh đã hỏi thẳng mặt Ninh Tông Đạo về cái chết của bố mẹ Ninh Khuyết.

Thực chất trong lòng bọn họ đều biết rất rõ sự thật đằng sau cái chết của bố mẹ Ninh Khuyết.

Nhất là khi nãy Lâm Ẩn còn cảnh cáo bọn họ, nếu như người nào biết mà không báo cáo thì sau này sẽ tính sổ đủ với người đó!

Lúc Lâm Ẩn nói câu này, bọn họ chỉ xem như là trò đùa, không ngờ bọn họ còn ngu dốt đến độ mở miệng giễu cợt Lâm Ẩn.

Ai mà biết chưa đầy ba tiếng đồng hồ sau, Lâm Ẩn nghiễm nhiên trờ thành người nắm quyền trong nhà họ Ninh, có được sự ủng hộ tuyệt đối của cụ nhà, cụ Ninh Thái Cực còn đích thân ra mặt xin chuyển giao tất cả tài sản của nhà họ Ninh cho anh.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng một số quản lý cao cấp trong nhà họ Ninh đều cảm thấy hốt hoảng.

Lâm Ẩn đã giết Ninh Tông Đạo, có sự ủng hộ to lớn của cụ nhà, nắm được thế lực mạnh mẽ trong tay, đây chính là thứ gọi là thống trị nhà họ Ninh, không có ai dám không phục!

Nếu Lâm Ẩn thật sự tính sổ cho đến cùng thì ai mà chịu nổi?

“Đại, đại trưởng lão!”

Lúc này, Ninh Khuyết đi từ ngoài sân vào trong đại điện của nhà họ Ninh, ông ấy nhìn Lâm Ẩn với vẻ kính phục, giọng nói đầy vẻ kích động.

Sau khi Ninh Thái Cực xin Lâm Ẩn nắm quyền chính trong nhà họ Ninh, đồng thời còn long trọng tuyên bố sẽ chuyển giao tài sản của nhà họ Ninh cho anh, trong lòng Ninh Khuyết lập tức trở nên kích động.

Ông ấy đã bái đúng Phật rồi!

Đại trưởng lão Lâm Ẩn còn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng của ông ấy! Đến cả cụ Ninh Thái Cực mà còn tỏ ra cung kính với đại trưởng lão!

Còn Ninh Tông Đạo, người có quyền lực cao ngất ngưởng trong nội bộ nhà họ Ninh, cũng bị đại trưởng lão Lâm trừ khử, thậm chí đến cụ nhà cũng tỏ ra tán đồng với hành động của anh!

Nhiêu đây đã đủ để chứng minh đại trưởng lão Lâm Ẩn có sức mạnh khủng khiếp nhường nào!

Sau này trưởng lão Lâm sẽ nắm quyền sinh sát trong nhà họ Ninh!

Ninh Khuyết ông là người đầu tiên trong nhà họ Ninh nương nhờ vào đại trưởng lão, thế chẳng phải là ông ấy cũng được nhờ hay sao? Cũng có thể trả được mối thù của bố mẹ rồi ư?

“Ninh Khuyết xin bái kiến đại trưởng lão Lâm!”, Ninh Khuyết khom lưng chào một cách thành khẩn, gương mặt ông ấy rất nghiêm túc: “Không biết đại trưởng lão gọi tôi đến là muốn dặn dò điều gì?”

Lâm Ẩn hờ hững nói: “Ninh Khuyết, hai anh em Ninh Tông Thịnh và Ninh Tông Bảo có tham gia vào kế hoạch giết chết bố mẹ của ông, tôi giao tính mạng của hai người này lại cho ông, tùy ông xử lý.”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn lạnh lùng liếc nhìn hai anh em Ninh Tông Thịnh đang quỳ trên mặt đất, trong lòng bọn họ thấy lạnh lẽo, da đầu tê rần.

“Hai người các ông mau khai cho rõ ngọn ngành chuyện của bố mẹ Ninh Khuyết!”

Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Ẩn khiến cho hai anh em Ninh Tông Bảo hoảng hốt vô cùng, áp lực cực lớn đang đè nặng trong lòng bọn họ.

Sắc mặt hai người bọn họ đều xám ngoét.

“Ninh Tông Đạo là kẻ chủ mưu lên kế hoạch giết chết bố mẹ Ninh Khuyết, tôi, tôi và Ninh Tông Thịnh từng cùng tham gia trù tính…”, Ninh Tông Bảo lên tiếng trả lời, vẻ mặt ông hằn nét đau khổ.

“Ninh Khuyết à! Chuyện này là do một mình Ninh Tông Đạo làm, hai bác cũng chỉ biết tình hình mà thôi! Cháu nể tình chúng ta là bác cháu mà nương tay với các bác nhé! Cho hai bác cơ hội sửa đổi sai lầm, làm lại từ đầu đi!”, Ninh Tông Thình quỳ trên mặt đất khẩn cầu, ông ta hoàn toàn mất đi uy nghiêm trong nhà họ Ninh hồi trước.

“Cái gì? Ban đầu bố mẹ Ninh Khuyết bị hãm hại à…”

“Hai, hai người bọn họ ra tay ác thật, đến cả anh em ruột của mình mà còn không chịu tha…”

Có vài con cháu trong nhà họ Ninh mới ra đời chưa bao lâu buông lời cảm thán, bọn họ đều thấy kinh ngạc vô cùng.

Những người đã có tuổi trong nhà họ Ninh đều giữ im lặng.

Đại đa số mọi người đều biết cái chết của bố mẹ Ninh Khuyết không đơn giản, bọn họ bị người khác ngấm ngầm hãm hại, chỉ có điều không biết hung thủ đứng sau chỉ thị là ai mà thôi.

Cùng lúc đó, người nào người nấy đều cảm thấy sợ hãi trước uy nghiêm của Lâm Ẩn.

Không ngờ đến anh em Ninh Tông Bảo, hai trong ba người người đứng đầu Ninh thị ở thủ đô, mà cũng tỏ vẻ khúm núm khi đối mặt với Lâm Ẩn, đến tính mạng của mình mà bọn họ cũng không làm chủ được, chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó vậy.

Thế thì bọn họ biết chống đối Lâm Ẩn như thế nào đây?

Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà rồi lạnh giọng bảo: “Ninh Khuyết, ông muốn bọn họ sống hay chết thì cứ to gan mà nói ra, hôm nay tôi sẽ thay ông khống chế tình hình chung, không có ai dám dị nghị nửa chữ đâu!”

Câu nói của Lâm Ẩn đã dập tắt ý định xin tha cho hai anh em Ninh Tông Bảo của mọi người có mặt ở đây.

Bọn họ đều giữ im lặng, ngậm miệng không hó hé tiếng nào.

Không có ai dám chống lại sự uy nghiêm của Lâm Ẩn!

“Cảm ơn đại trưởng lão đã minh oan cho tôi!”

Ninh Khuyết tỏ ra kích động, gương mặt rất đỗi thành khẩn, ông ấy dập đầu bái lạy Lâm Ẩn một cách nghiêm túc và trang trọng.

Rồi sau đó, Ninh Khuyết đứng dậy, nhìn hai anh em Ninh Tông Bảo trân trân, gương mặt ông ấy xanh mét, hai nắm tay run rẩy.

Thù giết bố mẹ không đội trời chung, cho dù hai anh em Ninh Tông Bảo không phải là chủ mưu thì họ cũng là tòng phạm!

Bây giờ, ông ấy chỉ mong có thể đâm hai tên chó chết này!

“Ninh Khuyết, trước kia bố mẹ cháu và bác cũng khá thân nhau, cháu đừng đuổi cùng giết tận chứ!”, Ninh Tông Thịnh luôn miệng van nài xin tha.

“Ninh Khuyết, về cái chết của bố mẹ cháu, hai bác cũng từng muốn ngăn cản Ninh Tông Đạo, nhưng mà làm gì có cách nào chứ! Cháu cũng biết hồi trước thế lực trong gia tộc của Ninh Tông Đạo to đến mức nào mà, hai bác có lòng nhưng sức không đủ!”, Ninh Tông Bảo khổ sở van xin, ông nói ngon nói ngọt với Ninh Khuyết.

Trong lúc nói chuyện, hai anh em Ninh Tông Bảo đều cảm thấy khó chịu giống như có thanh dao đang cứa thật mạnh vào lòng mình vậy.

Vốn dĩ bọn họ là một trong số những người đứng đầu trong nhà họ Ninh, hạng con cháu như Ninh Khuyết chỉ có thể cung cung kính kính khi gặp bọn họ, thậm chí bọn họ còn rất khinh thường Ninh Khuyết nữa kia.

Nhưng bây giờ bọn họ lại đánh mất hết tất cả tôn nghiêm, phải quỳ xuống đất van xin Ninh Khuyết, cháu trai của mình, tha cho mình một con đường sống trước mặt rất nhiều người trong gia tộc!

Đến tính mạng của bọn họ cũng bị quyết định bởi một câu nói của người khác, cảm giác ấy khiến cho bọn họ đớn đau vô cùng!

Mà nguyên nhân dẫn đến tất thảy mọi chuyện đều là do đã đánh giá thấp năng lực của Lâm Ẩn!

Nếu như biết Lâm Ẩn có khả năng đánh bại nhà họ Ninh một cách dễ dàng, thế thì sao bọn họ dám đắc tội bậc thánh thần như anh kia chứ!

Nhưng tiếc là ngàn vàng cũng không mua được thuốc hối hận!

Gương mặt Ninh Khuyết lạnh như băng, ông ấy nhìn hai anh em Ninh Tông Thịnh với ánh mắt lạnh lùng, nắm đấm run run rẩy rẩy, dường như ông ấy đang quyết định xem phải xử lý hai người này như thế nào.

Lâm Ẩn thưởng thức tách trà, anh nhìn Ninh Khuyết bằng ánh mắt sâu thẳm.

Xét về ý nghĩa nào đó, đây cũng là một cuộc kiểm tra anh dành cho Ninh Khuyết.

Anh đã giúp Ninh Khuyết báo thù, cũng đã cho Ninh Khuyết cơ hội.

Phải xem xem Ninh Khuyết sẽ xử lý ra sao khi đối mặt với tình cảnh như thế này.

Từ đó, anh cũng có thể quyết định xem nên sắp xếp vị trí nào trong nhà họ Ninh cho Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết ngập ngừng, trong lòng ông ấy cũng biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất để mở miệng mà thôi.

Nhưng mà Ninh Tông Đạo mới là kẻ chủ mưu thật sự, đại trưởng lão đã giúp mình báo thù rồi, còn hai anh em Ninh Tông Thịnh cũng được xem như bác ruột của ông ấy, thật sự phải giết chết bọn họ sao?

Lâm Ẩn nói: “Ninh Khuyết, ông đã biết mình nên xử lý thế nào chưa?”

“Tất cả đều nghe theo sự quyết định của đại trưởng lão.”, mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán Ninh Khuyết.

Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh nhấc tay chỉ một tay tùy tùng áo đen đứng bên cửa.

“Lấy dao qua đây.”