Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi một câu, đã làm mọi người thấy kinh hãi.
Không ngờ rằng vị đại trưởng lão Lâm nhìn trẻ tuổi này lại có tác phong làm việc hung hăng độc tài đến thế.
Ninh Tông Đạo là người quản lý nhà họ Ninh, ông ta chỉ cậy vào thân phận của mình mà không cúi mình trước Lâm Ẩn, thế mà anh đã lập tức gắt gỏng, rất ra dáng uy nghiêm.
Ninh Tông Đạo lóe lên tia sáng sắc lạnh ở trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, trong lòng đang cháy bùng lửa giận.
Tên Lâm Ẩn tự kiêu này, dám lớn lối trước mặt ông ta như vậy sao?
Cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi không có người nào dám làm càn như vậy trước mặt Ninh Tông Đạo!
"Đại trưởng lão Lâm, cậu mới đến thủ đô, còn chưa được cụ nhà xác nhận là đại trưởng lão của nhà họ Ninh, mà cậu lại ngạo mạn đến thế, hình như có hơi tự tin quá mức rồi nhỉ?"
"Tự tin? Ông thân là người quản lý nhà họ Ninh, thấy tôi mà không hành lễ là do không biết quy tắc của gia tộc đúng không? Còn chưa phục nữa?", Lâm Ẩn thờ ơ cất tiếng: "Còn nữa, ông nghĩ rằng tôi đến nhà họ Ninh là vì thân phận đại trưởng lão này à?"
Ninh Tông Đạo cố nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: "Đại trưởng lão Lâm, cho dù thân phận của cậu được cụ nhà đồng ý, thì tôi thân là chủ nhà hiện tại của nhà họ Ninh, cũng chẳng cần phải hành lễ với cậu. Rốt cuộc cậu đến vì cái gì, mời nói vào thẳng vấn đề."
Lâm Ẩn cười lạnh trong lòng, Ninh Thái Cực còn chưa chết, Ninh Tông Đạo đã dám tự xưng là chủ nhà họ Ninh?
Nhà họ Ninh này đúng là thay trời đổi đất rồi!
Lâm Ẩn nhìn về phía Ninh Tông Đạo rồi nói: "Tôi hỏi ông, bố mẹ của Ninh Khuyết bị ai giết chết?"
Nghe thế, Ninh Tông Đạo khẽ nhíu mày, không ngờ Lâm Ẩn vừa đến đã ép hỏi chuyện này?
Không phải định ra oai đấy chứ?
Chuyện của Ninh Khuyết tất nhiên ông ta có biết, bởi vì ông ta đích thân sai ám vệ đi sám sát bố mẹ Ninh Khuyết, diệt một mạch trong ba nhánh nhà họ Ninh.
Lâm Ẩn lại vì hai người ngu dốt không thức thời kia mà đến đây ra mặt sao?
"Cái chết của bố mẹ Ninh Khuyết là vì máy bay bất ngờ rơi, không phải bị ai giết cả.", Ninh Tông Đạo nói với giọng bình tĩnh.
"Ồ? Thật à?", Lâm Ẩn nói hời hợt: "Hôm nay các người ở đây có ơn không báo, thì đứng trách sau này tôi sẽ tính sổ!"
Giọng điệu bình tĩnh khiến cho mọi người ở đây cảm nhận được một mùi gió tanh mưa máu, trong lòng càng thêm áp lực to lớn.
Lúc nói chuyện, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn đều liếc qua một lượt khắp các người ở đây.
Sau khi mọi người nhận được ánh mắt của Lâm Ẩn, đều không kìm lòng được phải cúi đầu, không dám đối diện.
Bởi vì trong chốc lát nhìn thấy ánh mắt đó, bọn họ có cảm giác như bản thân đã bị nhìn thấu bí mật ở trong lòng, như rơi vào trong hầm băng, cả ngươi không rét mà run.
Cảm giác này cứ như bị một tên ác ma nhìn chằm chằm!
"Trưởng lão Lâm, cậu không nên nói năng đe dọa như thế ở đây! Đây là chuyện nội bộ nhà họ Ninh chúng tôi, tôi thân là chủ nhà, tất nhiên sẽ giải quyết thỏa đáng, không phiền trưởng lão Lâm quan tâm đâu.", Ninh Tông Đạo nói năng không chút khách khí.
Ông ta phát hiện Lâm Ẩn nói chuyện buồn cười quá thể, nghĩ mình là ai chứ? Còn chờ sau này tình sổ nữa, phải là hôm nay cậu chạy trốn kiếp nạn mới đúng!
Đúng là chết đến nơi rồi còn không biết, còn ở đó mà giả bộ là ông lớn!
Nhìn dáng vẻ kiêu căng khi nói chuyện của Lâm Ẩn, Ninh Tông Đạo đã kết luận trong lòng rằng Lâm Ẩn chẳng qua chỉ là một tên thô lỗ vô học, căn bản không đủ tư cách, hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta!
Đối thoại được dăm ba câu, trong lòng Ninh Tông Đạo đã coi thường Lâm Ẩn mấy phần.
Vẻ mặt Ninh Tông Đạo cất nhắc, rồi vỗ tay nói: "Tôi thấy, trưởng lão Lâm này, cậu đường xa đến đây, thời tiết nóng nực thế này chắc là đã khát nước rồi, người đâu, kính trà giải khát cho trưởng lão Lâm đi."
Nói xong, bên cạnh Ninh Tông Đạo có một người đàn ông trung niên mặc đồ màu xanh, trong tay nâng một tách trà, bước chậm rãi đến chỗ Lâm Ẩn.
Người này mặt trắng như ngọc, đầu đầy tóc bạc, ánh mắt sắc bén có thần, có khí chất đã thoát tục trần gian.
"Tại hạ là Giang Thành Tử, nghe danh của trưởng lão Lâm đã lâu, nay đã có dịp gặp mặt.", Giang Thành Tử ngoài cười nhưng trong không cười, bước ung dung đến, đưa hai tay dâng trà lên.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, đánh giá Giang Thành Tử một chút, người này hơi thở trầm mạnh, bước đi có lực, rõ ràng là một cao thủ có công phu thâm hậu hiếm thấy.
Mà lúc Giang Thành Tử tự giới thiệu thân phận, các quản lý cấp cao của nhà họ Ninh đang ngồi ở đây đều lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là đã nghe qua lai lịch của vị cao nhân này rồi.
"Ơ... Giang Thành Tử, chẳng lẽ là cao thủ đứng đầu ở Tây Xuyên, danh tiếng vang dội đấy à?"
"Anh hai mời Giang Thành Tử đến là có ý gì? Muốn thăm dò thử à?"
"Xem ra là muốn nghiệm chứng thân phận cùng thực lực của trưởng lão Lâm này..."
Quản lý cấp cao đang ngồi của nhà họ Ninh đều xầm xì bán tán như ruồi muỗi vo ve.
Nhưng tất cả đều lọt vào tai Lâm Ẩn, trong vòng trăm thước, bất kỳ âm thanh gió thổi cỏ lay nào cũng không thể qua mặt được anh.
"Trưởng lão Lâm, xin mời."
Giang Thành Tử mỉm cười, đưa tay dâng trà lên.
Tất nhiên Lâm Ẩn biết Giang Thành Tử đang muốn dùng cách trên giang hồ võ lâm, kính trà là cớ, thử thân thủ của mình mới là mục đích chính.
Dựa vào thực lực của anh, sao có thể thua kém một đại sư gà mờ như này chứ?
Khóe miệng Lâm Ẩn hiện lên một nụ cười khẩy, một tay chắp sau lưng, một tay miết tách trà, Giang Thành Tử bỗng nhiên trở tay, mánh khóe nhanh như chớp, trực tiếp bắt lấy cánh tay của anh.
"Bốp" một tiếng, Lâm Ẩn duỗi tay chuyển động như rồng múa, đảo ngược bắt lấy tay Giang Thành Tử rồi nắng mạnh một cái.
"Rắc", tiếng xương gãy vang lên, nhưng Giang Thành Tử không hề biến sắc, sức lực mạnh mẽ có thể đánh gãy xương kia cứ biến mất không còn dấu vết gì.
Ngay sau đó, ông ấy lập tức thay đổi thủ đoạn, vẫn so chiêu với Lâm Ẩn
Chỉ thấy hai người nhanh tay nhứ gió lốc, "Xoạt xoạt xoạt", chỉ để lại tàn ảnh, trong chớp mắt đã giao thủ mấy chục lần, đánh đến mức không khí cũng nổ vang.
Thời gian mười nhịp thở qua đi, "phịch" một tiếng, bát trà bay lên không trung, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.
Sắc mặt Giang Thành Tử lập tức thay đổi, toàn bộ cánh tay đang run bần bật như bị điện giật, ông ấy vội rút tay ra, cả người lui liên tục về sau mười mấy bước, nền đá bị ông ấy giẫm lên cũng lõm xuống một lỗ.
Sau khi kéo dài khoảng cách rồi, Giang Thành Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh nhìn dừng lại ở trên người Lâm Ẩn, trong ánh mắt tràn ngập sự e dè.
Cánh tay Giang Thành Tử đã tê rần, run bần bật, trong cổ họng khô rát có thứ gì đó đang cuộn trào, rồi chẳng thể nhịn được nữa, ông ấy hộc ra một tia máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
Người này có thể dùng ám kình điêu luyện xuất sắc như vậy ư! Chuyện này căn bản không phải là thứ một thanh niên hai mươi tuổi có thể luyện được!
"Các hạ xuất thân từ đâu?", Giang Thành Tử nói với vẻ nghiêm túc.
Giang Thành Tử cũng đã gặp qua không ít các đại sư học võ trên đời này, sau khi so chiêu một phen, ông ấy đã có thể đoán ra được, Lâm Ẩn tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ! Anh là một người có bản lĩnh thật sự!
"Ông không xứng biết được.", Lâm Ẩn nói rất Lâm Ẩn.
Tên Giang Thành Tử cũng có chút thú vị, người này có thể biến đổi xương tay tùy ý, hẳn là đã luyện nhu kình cùng nội công. Vài chiêu anh tiện tay tung ra vừa nãy, có là Hades cũng không chống đỡ nỗi, ít nhất phải phế mất một cánh tay, vậy mà Giang Thành Tử lại biến đổi xương cốt, hóa giải lực lượng kinh khủng của anh, có thể nói là võ học cao thâm.
Chỉ tiếc là Giang Thành Tử vẫn chưa tìm thấy được ngưỡng cửa kia, cho nên căn bản không ở cùng một đẳng cấp với anh.
"Nhóc con miệng còn hôi sữa, cậu ăn nói hùng hồn lắm!", Giang Thành Tử nổi giận đùng đùng.
Tuy ông ấy thừa nhận Lâm Ẩn có vài phần tài giới, nhưng vẫn chưa đến mức có thể đánh bại ông ấy.
Giang Thành Tử thân là cao thủ võ học đứng đầu tỉnh Tây Xuyên, ngay cả nhà họ Ninh ở thủ đô cũng coi ông ấy là khách quý, tất nhiên phải có thói kiêu ngọa của riêng mình chứ! Sao có thể chịu đựng được sự coi thường của Lâm Ẩn.
Giang Thành Tử đang định ra tay dạy dỗ tên nhóc vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng này, nhưng ông ấy bỗng biến sắc, trán đổ mồ hôi, nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin.
Dưới sự chứng kiến chăm chú của mọi người, Lâm Ẩn vung tay đón lấy tách trà đang rơi giữa không trung, một tay khác như có ma lực che lại tách trà như đang gẩy đàn, những giọt nước trà đang vung vãi giữa trời kia bỗng nhiên bị hút về lại trong tách, không rơi một lấy một hạt nào.
"Hả, Lăng Không Nhiếp Thủy?"
Sắc mặt Giang Thành Tử tỏ vẻ khiếp sợ.
Ông ấy chỉ thấy phương pháp này qua vài quyển sách võ học cổ, đã luyện võ hơn nửa đời người rồi, đến giờ ông ấy vẫn chưa thấy tận mắt! Cái này, quả thật còn cao siêu hơn cả phương pháp Phi Hoa Trích Diệp!
"Mời tôi một tách trà lạnh?", Lâm Ẩn khẽ vỗ tách trà, ánh mắt lạnh lẽo: "Là do thân phận đại trưởng lão Ninh thị của tôi quá thấp, hay là bậc cửa của nhà họ Ninh các người cao quá?"
"Hừ, mời cậu trà lạnh mà vẫn chưa hiểu sao? Đó là nói cho cậu biết, sư phụ cậu đã đi mười mấy năm rồi, chén trà của nhà họ Ninh đã nguội lạnh từ lâu!", Ninh Tông Đạo lạnh lùng lên tiếng, trong lời nói không hề khách khí.