Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 303: Nhà họ Ninh sẽ bị hủy trong tay mày mất!




Ninh Tông Đạo đứng bên dưới tầng gác bằng gỗ lim có phong cách cổ xưa, ở gần đình nghỉ trong vườn hoa có một nhóm đông đàn ông mặc đồ thời Đường, trên mặt là vẻ lạnh lùng.

Những này đều là tinh anh trong số ám vệ của nhà họ Ninh, có tới hơn trăm người, đều là tâm phúc của Ninh Tông Đạo, ông ta cố ý xếp họ đến đây bao vây mảnh sân nhà rộng lớn này, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

Chỗ này cũng là nơi Ninh Tông Đạo giam lỏng cụ nhà của mình - Ninh Thái Cực.

Ninh Tông Đạo chậm rãi bước lên tầng gác, ngồi xuống một chiếc ghế tựa lớn làm bằng gỗ hoàng hoa lên, cách một bức rèm che, có thể nhìn thấy được trên chiếc giường lớn nằm lệch ở trong phòng, có một ông lão tóc bạc phơ đang nằm nghỉ ngơi.

"Bố, người thừa kế của vị kia đã đến thủ đô rồi, cũng là Lâm Ẩn mà bố luôn chờ mong đấy.", Ninh Tông Đạo bưng một tách trà, nhìn vào trong bức rèm che rồi ung dung nói.

Hình như Ninh Thái Cực không nghe thấy, cũng có lẽ là không muốn để ý đến Ninh Tông Đạo, nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt Ninh Tông Đạo trở nên u ám, nói tiếp: "Sau khi tên Lâm Ẩn kia đến thủ đô là đã dấy nên sóng gió ở khắp nơi, mọi người trong nhà họ Ninh đều chịu thiệt trong tay cậu ta. Hôm qua cậu ta còn suýt nữa đã giết chết Hiên Nhi, đánh Hiên Nhi phải quỳ gối dập đầu. Hôm nay còn muốn đến nhà họ Ninh diễu võ dương oai, bảo tất cả quản lý cấp cao của nhà họ Ninh ra đón tiếp mình."

Nói đến đây, tia sát ý trong mắt Ninh Tông Đạo ngày càng đậm: "Người này lớn lối đến thế, con nhất định sẽ khiến cậu ta trả một cái giá đau đớn thê thảm!"

"Hiên Nhi quỳ lạy Lâm Ẩn là chuyện đương nhiên. Người từ trên xuống dưới của nhà họ Ninh đi đón tiếp Lâm Ẩn, cũng là chuyện đương nhiên!", bên trong gian phòng truyền đến giọng nói khàn khàn già nua của Ninh Thái Cực.

Ninh Tông Đạo cười khẩy, tỏ vẻ xem thường.

"Chuyện đương nhiên ạ? Hừ, cậu ta có tư cách gì? Cậu ta là một thằng rể rác rưởi đến từ tỉnh Đông Hải, nay đến thủ đô liền lắc mình biến thành đại trưởng lão của Ninh thị?", Ninh Tông Đạo cười gằn: "Con không gật đầu, thế lực nhà họ Ninh không ủng hộ cậu ta, thì cậu ta làm được gì chứ? Chỉ dựa vào một thân công phu của mình thôi à?"

Ninh Tông Đạo cảm thấy lời nói của Ninh Thái Cực rất buồn cười, đường đường là cậu cả của Ninh thị ở thủ đô lại quỳ xuống xin lỗi Lâm Ẩn, đó mà là chuyện đương nhiên?

Cụ nhà đúng là già quá nên hồ đồ rồi, đã không nhìn rõ được việc đời!

"Tông Đạo, chuyện liên quan đến Lâm Ẩn, con không thể hiểu được đâu.", Ninh Thái Cực nói.

"Con thật sự không hiểu được, bố cứ mãi cung phụng một lòng với vị đại trưởng lão kia, nhưng năm đó căn bản chẳng ai biết lai lịch người đó ra sao, mà cũng đã chẳng có tin tức gì từ lâu rồi.", Ninh Tông Đạo trầm giọng mà nói: "Bây giờ cậu ta cũng chỉ là một người thừa kế, có lẽ chỉ là một người trong thế hệ sau tùy tiện đến đây mà thôi, chẳng lẽ nhà họ Ninh chúng ta cũng phải cung phụng cậu ta như tổ tông?"

"Thói đời lẫn thời đại đều đang đổi thay. Bây giờ nhà họ Ninh chúng ta đã khác xa trong quá khứ, không còn kém cỏi như trước kia nữa. Cho dù vị đại trưởng lão năm đó có đích thân đến thủ đô thì sao chứ?", Ninh Tông Đạo nói rất tự tin.

Ông ta cũng biết sư phụ của Lâm Ẩn từng dựa vào sức một người để cứu vớt cả nhà họ Ninh vực dậy lại.

Nhưng mà cụ thể chuyện gì đã xảy ra thì ông ta cũng không biết.

"Tông Đạo, khi còn bé bố đã dạy con rồi, làm người không thể quên cội nguồn.", Ninh Thái Cực nói rất nghiêm túc: "Năm đó không có vị kia, sẽ không có nhà họ Ninh bây giờ."

"Cho dù bây giờ con không niệm phần ân tình to lớn này, thì cũng phải chú ý đến thực lực của vị kia. Nhà họ Ninh với Lâm Ẩn mà nó, cũng chỉ nhỏ bé như loài giun dế mà thôi, con hiểu chưa?"

"Bố còn chưa gặp tên Lâm Ẩn kia, sao có thể nói như thế được, một thanh niên chừng hai mươi tuổi mà có thể bóp chết nhà họ Ninh chúng ta như giun dế sao?", Ninh Tông Đạo nói với vẻ không phục.

"Ôi, Tông Đạo à, con căn bản không thể tưởng tượng được Lâm Ẩn là sự tồn tại như thế nào đâu. Lời thề độc năm đó bố vội vàng phát thệ cũng không thể nói rõ cho con được.", Ninh Thái Cực chậm rãi nói.

Ninh Tông Đạo cười nhạo một tiếng, phản bác lại: "Bố à, bố đúng là già quá rồi, không còn hơi sức đâu mà nói chuyện cùng. Nhà họ Ninh chúng ta bây giờ đã phát triển cường thịnh lắm rồi, phóng tầm mắt nhìn khắp Long Quốc, còn ai có thể lật đổ được nhà họ Ninh dễ như ăn cháo chứ?"

Ông ta tuyệt đối không tin Lâm Ẩn thực sự có thể nghiền ép nhà họ Ninh, đạp lên đầu bọn họ như hạng giun dế.

Cụ Ninh Thái Cực tuy đã uy phong hơn nửa đời người, nhưng tuổi đã lớn, đầu óc không còn minh mẫn nữa, đúng là có chút mê tín.

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nói thẳng ra thì có thể tài cán được đến đâu chứ? Còn muốn nghiền ép nhà họ Ninh?

"Bố à, bây giờ bố không tỉnh táo nữa rồi. Chuyện của nhà họ Ninh bố đừng phiền lòng nữa, dưới sự lãnh đạo của con, nhà chúng ta đang phát triển không ngừng. Vì thế con khuyên bố hãy giao thế lực nòng cốt đang lén nắm trong tay cho con đi.", Ninh Tông Đạo nghiêm túc nói.

"Đồ bất hiếu! Mày còn dám nhắc đến chuyện này! Khụ khụ..."

Vừa nhắc đến chuyện này, giọng điệu của Ninh Thái Cực trở nên vô cùng phẫn nộ, còn ho khụ khụ vài tiếng.

"Mày, mày còn nhăm nhe thế lực nòng cốt trong tay bố à? Có phải mày vẫn đang tiếp tục cái kế hoạch hại nước hại dân kia không? Mày muốn chọc bố tức chết sao?", Ninh Thái Cực phẫn nộ chất vấn.

"Bố, cái gì mà hại nước hại dân chứ?", Ninh Tông Đạo phản bác lại: "Đó là lợi ích khổng lồ, con làm chuyện kia cũng chỉ là vì muốn giúp nhà họ Ninh chúng ta ngày càng thịnh vượng, gốc gác ngày càng vững chắc. Con không biết bố tại sao lại cứ khăng khăng ngăn cản con lại? Đừng nói đến việc chuyện đó chỉ làm hại một ít người vô tội, cho dù là giết hết mọi người ở Long Quốc này thì có liên quan gì đến nhà họ Ninh chúng ta cơ chứ? Nhà họ Ninh chúng ta vẫn sẽ đứng ngạo nghễ ở trên đỉnh cao Long Quốc!"

Ninh Tông Đạo cảm thấy tư tưởng của Ninh Thái Cực quá mức cổ lỗ sĩ, cứ khăng khăng quốc gia dân tộc đại nghĩa, thế thì được ích gì chứ? Ngay cả vốn tích lũy tài sản cơ bản nhất mà cũng không biết sao?

Chỉ cần nhà họ Ninh phát triển cường thịnh thì quan tâm làm gì Long Quốc bị họa ngập đầu?

"Mày tâm thuật bất chính! Bố không thể giao thế lực nòng cốt của nhà họ Ninh cho mày được!", Ninh Thái Cực nói như chém đinh chặt sắt, vừa nói vừa ho khan dữ dội, chỉ hận luyện thép không thành sắt.

"Hừ.", Ninh Tông Đạo đưa ánh mắt lạnh lùng sang rồi nói: "Vậy cụ cứ giữ đó đi, nằm ở đây ma nghỉ dưỡng. Chắc cụ không phải đang hi vọng nhờ thằng Lâm Ẩn vắt mũi chưa sạch kia cứu sống mình đấy chứ?"

Ninh Tông Đạo đang làm một việc có lực phá hoại lẫn ảnh hướng cực lớn để giành về lợi ích thấu trời cho gia tộc, kết quả lại bị Ninh Thái Cực phát hiện, đồng thời phẫn nộ răn dạy một phen, muốn cản ông ta làm "chuyện tốt".

Thế là, ông ta quyết định nhanh chóng thay đổi cỗ máy trong gia tộc, trực tiếp giam lỏng cụ nhà Ninh Thái Cực.

Vì thế trong nhà họ Ninh xuất hiện rất nhiều ý kiến không tán thành, tất cả đều bị ông ta loại trừ sạch sẽ cả, một mình nắm giữ hết quyền lực.

Chỉ tiếc là thế lực chân chính cường đại nhất của nhà họ Ninh ở thủ đô, là át chủ bài quan trọng nhất, đều đang ở trong tay Ninh Thái Cực.

Không có Ninh Thái Cực đích thân đứng ra, những nhân vật mạnh mẽ năm xưa Ninh thị ở thủ đô đã kết giao, cùng với mạng lưới liên lạc được ngầm xây dựng thành, tất cả sẽ không dốc sức cho Ninh Tông Đạo ông ta!

Vừa nghĩ đến đó, vẻ mặt Ninh Tông Đạo lập tức sa sầm lại.

"Lúc trước cụ còn muốn cho người đến tỉnh Đông Hải mời Lâm Ẩn đến nhà họ Ninh chúng ta làm chủ tình hình, giao cơ nghiệp nhà họ Ninh cho một tên người ngoài!", ánh mắt Ninh Tông Đạo tràn ngập vẻ đố kị, ông ta nói: "Bố tình nguyện giao cả gia tộc vào tay Lâm Ẩn, chứ không chịu uỷ quyền lại cho con?"

"Con sẽ giết chết tên Lâm Ẩn kia, để xem thử, rốt cuộc cậu ta là cái thá gì!"

"Không bao lâu nữa, con sẽ cầm đầu Lâm Ẩn đến thăm bố lại. Đến lúc đó, con xem cụ có chết tâm hay không!"

"Nếu mày muốn giết Lâm Ẩn, thì sẽ khiến nhà họ Ninh gặp họa diệt môn đấy!"

"Con phải giết nó!", Ninh Tông Đạo trầm giọng nói.

"Đồ bất hiếu! Nhà họ Ninh sẽ bị hủy trong tay mày mất!"

Ninh Thái Cực ho khan một trận dữ dội, giọng nói rất kích động.

Ninh Tông Đạo khinh thường cười khẩy một tiếng, không hề quan tâm đến lời cảnh cáo của Ninh Thái Cực, ông ta đứng dậy đi ra khỏi phòng.