Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 294: Ông đây không tin Lâm Ẩn không bình




“Giúp bố mẹ ông tìm ra chân tướng sự thật?”, Ninh Hiên lắc đầu, lạnh lùng cười ra tiếng: “Ninh Khuyết, tôi thấy hình như đầu óc ông có vấn đề rồi đấy? Bị ảo tưởng à? Vụ rơi máy bay của bố mẹ ông là chuyện ngoài ý muốn, ông muốn gia tộc này điều tra gì cho ông nữa?”

“Tốt nhất là ông suy nghĩ kĩ lại đi, không được nhà họ Ninh này bảo vệ thì Ninh Khuyết ông có được gia nghiệp to lớn như này à, ông giữ được sao? Ông không sợ bị người ngoài cười vào mặt cho à? Đã không có thực lực thì đưa sản nghiệp ra đây để người làm anh như tôi giúp ông quản lí cho!”, Ninh Hiên trầm giọng nói, vô cùng uy nghiêm: “Ông nghĩ cho kĩ đi, ông đây đang giúp ông đấy, mẹ nó chứ ông còn tưởng tôi hại ông à?”

“Ha, cậu nói cũng lọt tai quá nhỉ?”, Ninh Khuyết lạnh lùng cười, đáp lại: “Vậy thì công ơn này của cậu, tôi xin ghi nhận trong lòng. Nhưng Ninh Khuyết tôi không đến lượt cậu quản lí, sản nghiệp của nhà tôi, tôi tự giữ được!”

Từ góc độ của ông mà nói, mấy lời này của Ninh Hiên hoàn toàn không đáng tin, cái chết của bố mẹ ông sao có thể là chuyện ngoài ý muốn được? Định coi ông là kẻ ngốc à?

“Được thôi, không cần tôi quản lí? Có phải Ninh Khuyết ông tìm được người chống lưng một cái là tưởng mình ‘lên hương’ luôn đấy à?”, ánh mắt Ninh Hiên trở nên lạnh lẽo.

“Nếu ông không nghe lời, cứ thích ‘ăn cứng không ăn mềm’ thì tôi đây cũng chán chả muốn nói mấy lời thừa thãi với ông nữa!”, Ninh Hiên lạnh giọng nói.

“Tôi cho ông một phút, lập tức cút khỏi công ty, ký ngay cái hợp đồng này cho tôi thì ông đây còn tha đường sống cho. Nếu không thì đừng trách tôi không niệm tình người cùng một gia tộc, ra tay ác độc!”

Ninh Hiên phát cáu lên, Ninh Khuyết cứ một mực ra điều này nọ trước mặt anh ta, cũng chả hiểu làm sao, dám đụng chạm với anh ta, Ninh Khuyết đúng là càng ngày càng “cứng”!

“Không thể được!”, Ninh Khuyết kiên quyết đáp lại.

“Tôi thấy ông đang tìm đường chết đấy!”

Ninh Hiên hét lên một tiếng, hất tay, ngay lập tức hai tên vệ sĩ khoẻ khoắn xông ra từ hai bên tóm lấy Ninh Khuyết, Ngô Dương vừa định chạy đến giúp nhưng trong nháy mắt bị đạp một cái, ngã đập vào cạnh tường cách đấy mười mấy mét, miệng nôn ra cả máu tươi.

Bịch!

Chỉ trong chốc lát, hai tên mặc bộ đồ đen có bản lĩnh bước đến, giơ tay giơ chân lên một cái đã đánh bại được Ninh Khuyết, đè người ông ấy lên bàn làm việc, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

“Ninh Khuyết, ông nói xem có phải ông rất đáng bị coi thường không? Lời ngon ngọt thì không thích nghe, cứ ép tôi phải cho người động chân động tay?”, vẻ mặt Ninh Hiên lạnh lùng nói.

Vừa nói, ‘soạt’ một tiếng, Ninh Hiên đem một bản hợp đồng để trước mặt Ninh Khuyết.

“Ký tên, nếu không bố đây cho ông chết.”

Ninh Hiên trầm giọng ra lệnh, trực tiếp rút ra khẩu IMI Desert Eagle” ấn vào đầu Ninh Khuyết, anh ta kiêu ngạo, hống hách không ai quản được.

Hai mắt Ninh Khuyết tràn đầy ý tức giận, ông ấy tức đến run cả người.

“Ninh Hiên, cậu giết tôi cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không ký tên.”, Ninh Khuyết trầm giọng, nói: “Vả lại, tôi nói cho cậu biết, cậu dám giết tôi, cậu sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Nếu đổi lại là ngày xưa, phải đương đầu với thủ đoạn ác độc như thế này của Ninh Hiên, có lẽ Ninh Khuyết không có gan để từ chối, nhưng bây giờ đã có đại trưởng lão Lâm Ẩn gật đầu, căn dặn rồi.

Ông ấy không còn gì phải sợ hãi.

Ninh Khuyết biết đại trưởng lão Lâm Ẩn là người đã nói là làm, nếu như hôm nay ông thật sự bỏ mạng trong tay Ninh Hiên.

Thì ngay sau đấy, Lâm Ẩn chắc chắn sẽ cho Ninh Hiên chết cùng mình, cũng sẽ giúp mình báo thù cho bố mẹ.

Trong lòng Ninh Khuyết hoàn toàn tin tưởng sự cao thượng của Lâm Ẩn, cho dù ông ấy có chết đi, ông ấy cũng yên tâm nhắm mắt an nghỉ!

“Ôi dào, Ninh Khuyết, ông thực sự xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai đấy à, gan cũng lớn đấy? Ông cho rằng cứ giết người là tay tôi nhũn ra à?”, Ninh Hiên lạnh lùng cười: “Ông nên biết rằng, cho dù ông không ký tên, tôi chỉ cần cho ông biến mất khỏi thế gian này là có ngay cách để ‘nuốt’ trọn sản nghiệp của nhà ông, chỉ là quy trình có hơi phiền phức tí.”

“Haha, thế thì thử đi.”, Ninh Khuyết cười lạnh lẽo, đáp lại: “Tôi đã chuẩn bị hết từ lâu rồi, dù sao cũng chỉ là một mạng người tầm thường. Vả lại, sản nghiệp của tôi cũng đã chuyển nhượng hết sang tên người khác, người ấy chính là người mà cậu không đắc tội nổi!”

“Cái gì? Ông đã chuyển nhượng hết tài sản rồi?”, gương mặt Ninh Hiên trở nên tức giận, không ngờ Ninh Khuyết này lại chơi mình như thế: “Người mà tôi không bao giờ đắc tội nổi? Ông nói vớ vẩn gì thế?”

“Mẹ nó chứ, loại vô dụng như ông mà dám nói bố đây như thế à, tôi cho ông chết!”, Ninh Hiên điên tiết, bị Ninh Khuyết chọn giận đến mức sắp mất hết lý trí!

Toàn bộ sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết, trong đó bao gồm ba căn nhà, đây là một “miếng thịt béo bở”, tổng giá trị sản nghiệp phải lên tới hàng trăm triệu, nếu khai phá sản nghiệp ấy thì có thể đạt tới ngưỡng hàn nghìn triệu! Khiến vô số người cảm thấy điên cuồng!

Vịt đã luộc chín đưa tới tận mồm rồi mà còn bay đi mất?

Ninh Hiên càng nghĩ càng cáu, càng không cam tâm, anh ta dùng đầu súng trực tiếp chặn lại mồm Ninh Khuyết, vẻ mặt dữ tợn, hung ác, định giết Ninh Khuyết để hả giận!

“Mẹ nó chứ, nếu ông muốn tìm đường chết thì đừng có trách tôi đấy nhé!”

Tít tít tít!

Đúng lúc này, điện thoại trong túi kêu lên.

Vẻ mặt dữ tợn của Ninh Hiên dịu xuống, ‘tinh’ một cái, anh ta nghe điện thoại.

“Ninh Hiên, cháu làm sao đấy? Sao không bàn bạc với chú, tạm thời đừng có động đến Ninh Khuyết, sao cháu lại dẫn người đi đến công ty của nhà Ninh Khuyết?”, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói đầy gấp gáp của Ninh Tông Bảo.

Sắc mặt Ninh Hiên vô cùng không kiên nhẫn, đáp: “Chú bảy, cháu đã nghe theo lời của chú định cho Ninh Khuyết đường sống. Cháu chỉ định qua nhận sản nghiệp ba căn nhà mà thôi, ai biết được bây giờ Ninh Khuyết tự mình muốn tìm đường chết, vậy thì cháu chỉ có thể giúp ông ta toại nguyện thôi.”

“Cái gì? Cháu còn định giết Ninh Khuyết? Không được, không thể được! Cục diện hiện tại, cháu không được động đến Ninh Khuyết đâu!”, Ninh Tông Bảo kinh sợ nói.

“Chú bảy, cháu nói thật nhé, cháu thực sự không biết chú đang sợ cái quái gì nữa, chẳng qua chỉ là tên nhà quê từ tỉnh Đông Hải ngoi lên thôi, chú làm gì mà phải sợ đến mức này?”, Ninh Hiên rất không vui, nói.

Thân làm một cậu cả của nhà họ Ninh, Ninh Hiên cho dù có đối mặt với Ninh Tông Bảo thì cũng nói chuyện theo giọng ngang bằng.

Dù sao, bố của Ninh Hiên - Ninh Tông Đạo mới là người có tiếng nói thực sự ở nội bộ nhà họ Ninh, là người có quyền lực lớn nhất trong ba người đứng đầu nhà họ Ninh.

“Ninh Hiên, cháu vẫn còn trẻ chưa có kinh nghiệm ở mấy chuyện này nên cháu không biết được cậu ta rốt cuộc là người như thế nào. Bây giờ chúng ta phải thận trọng một chút không thừa đâu.”, Ninh Tông Bảo hết lòng hết sức khuyên nhủ qua điện thoại.

“Mẹ nó chứ!”, Ninh Hiên tức giận không có chỗ nào để xả hơi: “Chú bảy, chú đừng nói nữa được không? Chú không cần phải giảng dạy lại cháu mấy chuyện phiền phức năm xưa nữa, thời đại thay đổi rồi chú biết chưa? Bây giờ là thời thế của người trẻ tuổi, chuyện cũ rích mười mấy năm trước chú vẫn chưa nói xong à?”

“Cái tên Lâm Ẩn kia nếu thực sự ‘trâu bò’ như chú nói thì hắn sẽ làm loại con rể vô dụng ở tỉnh Đông Hải mấy năm liền? Ông đây đã sớm điều tra hắn tận gốc rồi! Đúng là trò hề!”, Ninh Hiên không hề khách khí nói.

“Vả lại, chú bảy ạ, cho dù lời chú nói có là thật, thì cũng là do sư phụ của Lâm Ẩn năm ấy rất lợi hại, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, sư phụ của hắn chắc cũng ‘ngoẻo’ từ lây rồi nhỉ? Chưa ‘ngoẻo’ thì chắc cũng sắp xuống lỗ rồi, có tích sự gì đâu? Nếu không Lâm Ẩn hắn sao có thể lăn lộn ở tỉnh Đông Hải như mấy thằng ất ơ vô dụng?”

Anh ta đã không nhịn được giết Ninh Khuyết rồi mà cứ bị chú bảy Ninh Tông Bảo nói một lượt chuyện của Lâm Ẩn, nói cái gì mà cậu là truyền nhân của vị đại trưởng lão năm xưa, vô cùng bí ẩn, có thế lực.

Khiến anh ta sững sờ, phải ngay lập tức cho người điều tra gốc rễ của Lâm Ẩn ở tỉnh Đông Hải, mẹ nó chứ, hoá ra chỉ là một tên con rể chả làm được trò trống gì ở một thành phố bé tí tẹo, loại người thấp bé này mà dám cản đường phát tài của anh ta á?

Sản nghiệp ba nhánh là một khối tài sản tư vô cùng giàu có, cũng chính vì tên con rể vô dụng này mà mất trắng? Tuyệt đối không thể nào!

“Ninh Hiên, cháu đừng có mà xốc nổi nhé, chuyện ba căn nhà có thể từ từ giải quyết. Bây giờ mày quay về ngay, chú sẽ trực tiếp nói chuyện cặn kẽ cho cháu nghe.”, Ninh Tông Bảo khuyên nhủ: “Cháu không nghe lời người đi trước, cứ để ý lợi ích trước mắt thôi, bây giờ Lâm Ẩn mày không đắc tội được đâu!”

“Lâm Ẩn cậu ta là thần tiên hạ phàm à? Lại còn không đắc tội được đâu? Ông đây không tin Lâm Ẩn cậu ta không bình thường!”, Ninh Hiên gằn giọng nói: “Chú bảy, đừng có nói nữa, cúp máy đây. Cứ thế nhé, cháu mang đủ người rồi, hôm nay cháu sẽ cho Ninh Khuyết gọi tên Lâm Ẩn đây tới, ông đây xem xem cậu ta có bản lĩnh gì mà dám cản đường phát tài của ông đây, cháu chơi chết nó!”