Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 278: Bạn thời đại học của Trương Kỳ Mạt




Trong mắt Ninh Tông Thịnh, nếu Lâm Ẩn là người thừa kế của người ấy, có lẽ sẽ có chút bản lĩnh.

Nhưng muốn toàn bộ quản lý cấp cao của nhà họ Ninh đi nghênh đón cậu ta, vậy thì chưa đủ tư cách đâu.

Chỉ cần Lâm Ẩn không thừa kế lại thế lực năm đó của người kia, thì cho dù có học được chút tài cán thì được ích gì chứ?

Hơn nữa Lâm Ẩn còn trẻ tuổi như thế, cho dù vị đại trưởng lão kia có lòng giao hết thế lực ra cho cậu ta, thì cậu ta làm sao mà điều động được?

"Anh sáu, không thể xem thường tên Lâm Ẩn này được đâu." Ninh Tông Bảo nói với vẻ thận trọng: "Tuy chúng ta cũng không biết chính xác được thân phận của vị đại trưởng lão năm đó là gì, nắm được thế lực ra sao, nhưng ngay cả cụ nhà cũng phải đối xử dè dặt như thế, chúng ta nên cẩn thận thì hơn."

Dừng lại một chút, Ninh Tông Bảo nói tiếp: "Nhất là chúng ta cũng không rõ được quan hệ giữa cụ nhà và vị đại trưởng lão năm đó là thế nào, nếu như lần này Lâm Ẩn đến nhà họ Ninh nhất quyết đòi gặp cụ nhà thì chúng ta phải làm sao?"

"Tìm cụ nhà à?" Sắc mặt Ninh Tông Thịnh cũng đông cứng lại.

Cụ Ninh Thái Cực, năm đó đã nói với ông ta một câu như thế này: Đại trưởng lão của Ninh thị là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc.

Bởi vì chuyện rất hệ trọng, nên chỉ có thể chờ cụ ấy đi rồi, nhường lại chức chủ nhà thì mới chuyển giao được mạng lưới quan hệ này, nói cho đời tiếp theo quan hệ thật sự giữa họ và đại trưởng lão Ninh thị là gì, để lại một lá át chủ bài.

"Đúng là phiền thật, trước mắt không thể động vào cụ nhà, cũng không thể để Lâm Ẩn kia gặp mặt cụ nhà, nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch lớn của chúng ta mất." Vẻ mặt Ninh Tông Thịnh rất nghiêm túc.

"Đúng vậy đấy, lần này Lâm Ẩn xuất hiện, em chỉ lo phía cụ nhà bên kia có chuyện gì thôi." Ninh Tông Bảo cũng nói với giọng nghiêm nghị.

Ninh Tông Thịnh trầm tư một hồi lâu, như thể đã tìm ra biện pháp, ánh mắt sáng rực lên.

"Phía bên cụ nhà chúng ta chưa xử lý xong thì tuyệt đối không thể để Lâm Ẩn gặp được, tránh cho cậu ta nhìn ra được sơ hở gì, làm hỏng chuyện lớn của chúng ta." Ninh Tông Thịnh nói: "Còn Lâm Ẩn rốt cuộc ghê gớm đến nhường nào thì đến đó chúng ta cứ thăm dò một phen, xem thử cậu ta là người thế nào."

"Thăm dò một phen?" Ánh mắt Ninh Tông Bảo lộ vẻ kinh ngạc: "Đúng là ý hay, nhưng chúng ta nhờ ai thăm dò đây?"

"Chuyện này để anh sắp xếp." Ninh Tông Thịnh nói: "Anh sẽ mời hai cao thủ xuống núi, xem thử người thừa kế kia học được bao nhiêu tài lẻ, có năng lực gì."

"Nếu như chỉ là một tên đồ đệ học được chút da lông, vậy thì cứ cho ít tiền rồi đuổi đi." Ninh Tông Thịnh nói với vẻ thản nhiên: "Nếu quả thật có bản lĩnh lớn thì nhận về nhà họ Ninh chúng ta làm một tay đấm."

"Cậu ta không có thế lực khủng bố như sư phụ mình mà muốn ngồi lên ghế đại trưởng lão của nhà họ Ninh ư? Còn dám bảo tất cả quản lý cấp cao của nhà họ Ninh ra tiếp đón? Ha ha, đúng là nằm mơ mà." Ninh Tông Thịnh cười lạnh, đã có kế sách hoàn hảo để đối phó với Lâm Ẩn.

"Cũng được, chúng ta phải tra ra gốc gác của Lâm Ẩn, nếu chỉ là một bình hoa thì cũng chẳng cần khách sáo làm gì." Ninh Tông Bảo cũng gật đầu, tán thành ý kiến này.

Thậm chí trong lòng ông còn đang mưu tính, nếu Lâm Ẩn quả thật chỉ học được chút món trò vặt vãnh, là một con cọp giấy điển hình, thế thì ông muốn tìm cơ hội diệt trừ Lâm Ẩn, giúp con rể Triệu Kiến Ninh rửa sạch nhục nhã!

"Được rồi, Tông Bảo, em không cần phải lo nữa đâu, anh sẽ xử lý hết tất cả chuyện này, chỉ là một tên tôm tép thôi mà." Ninh Tông Thịnh nói với giọng điệu hời hợt.

...

Thủ đô, quán cà phê Francis.

Quán cà phê này nằm ở quảng trường thương mại Long Đằng trong khu trung tâm phồn hoa, là một quán cà phê rất nổi tiếng, được một tập đoàn xuyên quốc gia xây dựng, là nhãn hiệu nổi tiếng được rất nhiều người trẻ tuổi ở thủ đô yêu thích.

Trương Kỳ Mạt lái xe đến quảng trường thương mại Long Đằng.

Sau khi xuống xe, cô lấy điện thoại gọi một cuộc.

Cô cũng có bạn bè ở thủ đô, là các bạn cùng đại học năm xưa, lần này đến thủ đô cũng được rất nhiều bạn bè mời gặp mặt, định ôn lại chuyện thời sinh viên.

Lúc trước Trương Kỳ Mạt tốt nghiệp học viện thiết kế ở đại học thủ đô, là một sinh viên có tài.

Nhưng do sau khi tốt nghiệp, Trương Kỳ Mạt trở về quê là thành phố Thanh Vân, được ông nội xếp vào sản nghiệp của gia tộc là tập đoàn đá quý Trương thị để làm việc.

Năm đó cụ nhà họ Trương quả thật rất cưng chiều Trương Kỳ Mạt, có lòng muốn bồi dưỡng cô, để cô từ từ nắm quyền quản lý tập đoàn, dù sao cũng tốt nghiệp từ đại học thủ đô, năng lực chuyên ngành chắc chắn được đảm bảo.

Nhưng đáng tiếc là Trương Kỳ Mạt vừa vào làm việc không lâu, Trương Định Đỉnh đã qua đời.

Từ đó Trương Kỳ Mạt không tài nào phất lên được trong tập đoàn Trương thị, cũng không có cơ hội trở về thủ đô, thế là không còn liên lạc gì nhiều với bạn thời đại học nữa.

Mãi đến tận hôm nay, cô cùng Lâm Ẩn đến tham gia ngày hội đá quý ở thủ đô, mới có dịp được ôn chuyện lại cùng bạn bè thời xưa.

Xuống xe, Trương Kỳ Mạt nhìn cách bài trí xa hoa, người đến người đi trong quảng trường thương mại Long Đằng, ánh mắt dừng lại ở một quán cà phê được trang trí theo phong cách châu Âu.

"Chớp mắt đã tốt nghiệp được mấy năm rồi." Ánh mắt Trương Kỳ Mạt lấp lánh, có chút bùi ngùi.

Đại học thủ đô ở gần quảng trường thương mại Long Đằng, lúc trước khi cô lên đại học, thường đi ngang qua con phố kinh doanh này, ngày thường muốn mua gì đều đến đây tìm cả.

Mà quán cà phê là nơi cô thích đến để đọc sách thư giãn vào chủ nhật nhất, đã từng có một ký ức rất đẹp.

Vì thế vừa nhìn quán cà phê này, cô lập tức nhớ lại chuyện xưa.

"Ôi, Kỳ Mạt! Tốt nghiệp hai ba năm rồi mà cậu chẳng có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp như ngày nào."

Đúng lúc này, vài cô cậu trẻ tuổi đi đến, có một cậu thanh niên mặc đồ thể thao cười nói.

"Thì đúng thôi, dù sao Kỳ Mạt cũng là hoa khôi của trường chúng ta mà!"

"Được rồi, các cậu quá khen." Trương Kỳ Mạt nói.

"Đi thôi, Kỳ Mạt, mấy bạn khác đã đến quán cà phê chờ rồi đấy, cũng bao phòng riêng luôn rồi, qua uống một tách nào."

Nói xong, Trương Kỳ Mạt cùng một nhóm người đi vào quán cà phê Francis.

Cách trang trí trong quán cà phê khá là cách điệu, trông như thể một tòa thành nhỏ thời Trung Cổ, ngay cả người phục vụ trong đấy cũng trang điểm theo phong cách punk.

Nhóm người Trương Kỳ Mạt vào trong một phòng riêng tên là trang viên Flange.

Trên bàn đã có chừng mười người.

Trước mặt mỗi người đều bày một mâm mâm thức ăn, đều là các món phương Tây kinh điển.

"Kỳ Mạt, chào mừng. Chúng ta đã mấy năm không gặp rồi, sao cậu không về thủ đô thế." Một cô gái cười hớn hở hỏi, sau đó đến ngồi cạnh Trương Kỳ Mạt.

"Đúng vậy đấy, sau khi tốt nghiệp chưa từng nghe tin tức của cậu luôn, ở quê nhà thế nào rồi?"

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sau khi tốt nghiệp tớ làm việc ở công ty của gia đình, vì thế ít đến thủ đô." Trương Kỳ Mạt nói năng rất khách sáo.

"Ồ, làm việc ở công ty gia đình là sao? Kỳ Mạt, không bằng cậu đến thủ đô đi, tớ sắp xếp cho cậu một công việc tốt." Một cô gái ăn mặc thời thượng, nói rất hùng hồn.

"Ha ha, Kỳ Mạt, ngay cả Ninh Tiểu Thanh cũng đã nói sẽ giúp cậu tìm việc rồi, thế thì còn chần chờ gì nữa, dựa vào gia thế của Tiểu Thanh, chỉ cần tùy tiện là đã có thể xếp cậu vào một vị trí quản lý cao cấp trong tập đoàn lớn ở thủ đô đấy." Một cậu thanh niên trẻ tuổi nói với vẻ nịnh nọt.

"Tiểu Thanh, bây giờ công việc của tớ cũng ôn định rồi, lòng tốt của cậu tớ cảm ơn nhé." Trương Kỳ Mạt khách sáo đáp lời.

Ninh Tiểu Thanh là bạn cùng phòng thời đại học của Trương Kỳ Mạt, quan hệ trước đây rất tốt, lúc học đại học cũng đã nghe nói gia thế của Ninh Tiểu Thanh rất đồ sộ.

"Ồ? Thật sao? Công việc ổn định lắm à?" Ninh Tiểu Thanh cười: "Kỳ Mạt, sao tớ lại không thấy như thế nhỉ? Cậu nhìn đi, bạn bè đến họp lớp chỉ có cậu là đi taxi đến, tớ cảm thấy mất mặt quá. Có gì khó khăn không thể nói với tớ sao?"