Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 271: Nhờ đại trưởng lão giúp đỡ đòi lại công bằng




Sông Phẩm Sơn, trong phòng trà.

Lâm Ẩn rất hào sảng ngồi trên ghế lớn, cầm ấm trà Hương Minh, nhấp một ngụm nhỏ thưởng thức.

“Sếp Lâm, thật ngại quá, tên Triệu Kiến Ninh đó và tôi có chút ân oán riêng, vậy mà hôm nay lại đụng phải cậu ta, để ngài phải chê cười rồi.” Ninh Khuyết hối lỗi nói, vẻ mặt rất ngại ngùng.

“Sếp Lâm, lâu rồi không gặp, dạo này ngài có khỏe không?” Ngô Dương cười hỏi thăm, ánh mắt có chút sợ hãi.

Chủ động mời sếp Lâm, vậy mà lại xảy ra chuyện đáng ghét như vậy trong phòng đặt trước, trong lòng hai người họ đều có chút lo lắng, không biết sếp Lâm có trách móc gì không.

Lâm Ẩn cười, nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để tâm.”

“Vâng.” Ninh Khuyết cười, gật đầu.

“Nhưng mà, sếp Lâm, có cần tôi sắp xếp lại chỗ khác để nói chuyện không?” Ninh Khuyết dè dặt nói: “Ngài đã cho vệ sĩ đánh Triệu Kiến Ninh ở đây, tôi rất hiểu tính cách của Triệu Kiến Ninh, cậu ta nhất định sẽ quay lại báo thù, không chịu để yên đâu, chắc bây giờ đang gọi người đến đòi lại thể diện rồi.”

Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, nhìn cái bộ dạng ngang ngược vô pháp vô thiên của Triếu Kiến Ninh, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này.

Thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì, Ninh Khuyết dừng lại một chút, nói tiếp: “Sếp Lâm, không phải tôi lo ngài không xử lý được hắn, nhưng tên Triệu Kiến Ninh đấy cũng có thể coi là người có thế lực ở khu Thần Nông này, gọi người đến đây để làm loạn, tôi sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nhã hứng của ngài.”

“Cứ nói chuyện ở đây đi, không cần để ý đến tên họ Triệu đó.” Lâm Ẩn thờ ơ nói: “Nếu cậu ta còn dám đến đây thì xử lý luôn là được.”

Ninh Khuyết Gật đầu, cũng không dám phản đối ý của Lâm Ẩn.

Với thế lực của Lâm Ẩn ở đây, chỉ dựa vào Triệu Kiến Ninh, một tên con rể nhà họ Ninh mà muốn động đến đại trưởng lão nhà họ Ninh, vậy chẳng phải vô lý sao?

“Sao nhìn hai người tiều tụy thế? Là vì khó khăn ông nói sao?” Lâm Ẩn nghiêm túc nói.

Thật ra, Lâm Ẩn nhìn bộ dạng chán nản của Ninh Khuyết và Ngô Dương, trong lòng cũng có chút xúc động.

Lúc đầu khi ở thành phố Thanh Vân, hai người này hăng hái đến nhường nào.

Vậy mà mới về thủ đô có mấy tháng mà dường như đã biến thành con người khác, đúng là tiến vào sâu trong vòng tròn lợi ích này có thể hủy hoại chí khí của một người.

Ninh Khuyết được quan tâm mà ngạc nhiên nói: “Cảm ơn sếp Lâm đã quan tâm. Thời gian gần đây tình hình nội bộ nhà họ Ninh gay gắt quá, mấy ngày nay tôi nghĩ đến bạc cả đầu rồi mà vẫn không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, vậy nên mới to gan nhờ ngài ra mặt.”

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nói: “Nói đi, tình hình nhà họ Ninh bây giờ như thế nào? Cụ Ninh Thái Cực thì sao?”

Ninh Khuyết suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt nói: “Là thế này, đáng lẽ tôi vẫn có thể đứng vững trong nhà họ Ninh ở thủ đô, nhưng mà tháng trước, khi cha tôi đi nước M để giải quyết công việc của tập đoàn thì đột nhiên bị mất tích, máy bay riêng cũng không tìm thấy, có lẽ đã bị người khác hãm hại rồi...”

Nói đến đây, giọng Ninh Khuyết có chút nghẹn ngào, vì dường như có thể đoán được, bố ông đã không còn nữa rồi.

“Vì chuyện này tôi đã muốn phái người đi nước M để điều tra, nhưng đột nhiên lại bị những người cấp cao của tập đoàn thông báo, tất cả những tài sản của tôi ở thủ đô đều bị đóng băng, những nhân viên dưới quyền của bố tôi cũng đều bị điều đi hết, đến cả những người tôi tin tưởng có thể giao nhiệm vụ cũng không còn ai.” Ninh Khuyết chầm chậm nói.

“Sau đó, tôi muốn đến biệt thự Thái Cực để tìm ông cụ, nhưng kết quả lại bị ngăn lại, nói là sức khỏe của ông cụ vô cùng nghiêm trọng, không gặp bất cứ ai.”

“Mấy hôm nay, cậu cả nhà họ Ninh - Ninh Hiên lại càng hay ra mặt, ép tôi phải kí vào hợp đồng, bắt tôi giao toàn bộ sản nghiệp của bố tôi và tôi cho hội trưởng lão cấp cao nhà họ Ninh để tiến hành phân chia lại.” Ninh Khuyết trầm giọng, nói: “Mà đương nhiên tôi đã từ chối, sau khi từ chối, tôi ngay lập tức phải đối mặt với sự uy hiếp của Ninh Hiên...”

Lâm Ẩn khẽ cau mày, nghe những chi tiết mà Ninh Khuyết nói, chuyện này chắc chắn không hề đơn giản, rõ ràng là nội bộ nhà họ Ninh cố ý nhắm vào bố con Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết không được coi là người xuất chúng ở nhà họ Ninh, nhưng bố ông ấy là một người có thực lực và có quyền thế ở nhà họ Ninh, là người đại diện cho 3 đời nhà họ Ninh, có không ít thế lực ở thủ đô.

Nhưng đến bố của ông ấy cũng bị người khác ngầm tính kế, mất tích ở nước M.

Có thể thấy, người đứng sau làm chuyện này là một người rất thâm hiểm, đồng thời có thế lực không hề nhỏ.

“Vậy Ninh Tông Bảo thì sao? Không phải tôi đã nói qua với ông ta rồi sao?” Lâm Ẩn hỏi.

“Ninh Tông Bảo, tôi có tìm ông ta.” Ninh Khuyết mặt mày nặng nề nói: “Bây giờ tôi là một người đã ra rìa ở nhà họ Ninh, mấy nhân vật cấp cao tôi đều không gặp được, Ninh Tông Bảo cũng né tránh tôi. Hơn nữa tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến ông ta.”

Lâm Ẩn nhếch môi, quả là có chuyện hay ho.

Ninh Tông Bảo là một trong những người quản lý của nhà họ Ninh, biết rõ thân phận đại trưởng lão nhà họ Ninh, anh cũng từng đích thân liên hệ với Ninh Tông Bảo nói Ninh Khuyết là người của mình.

Vậy mà ông ta dám không để tâm? Ông ta không coi lời nói của anh ra gì sao?

Ninh Khuyết nhìn Lâm Ẩn không biểu cảm, nói: “Sếp Lâm, tình hình là như vậy đó.”

Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Muốn tôi giúp ông thế nào?”

“Tôi...” Ninh Khuyết do dự một chút, nhắm mắt nghĩ hồi lâu, sắc mặt nặng nề, nói: “Sếp Lâm, tôi chỉ mong ngài giúp tôi điều tra tung tích của bố tôi, tôi chỉ muốn báo thù cho bố!”

“Ngài là đại trưởng lão nhà họ Ninh, chuyện của bố mẹ tôi không khỏi có liên quan đến nhân vật cấp cao nhà họ Ninh, tôi chỉ mong đại trưởng lão ngài có thể giúp tôi đòi lại công bằng! Ninh Khuyết tôi, đời này không có gì để báo đáp, kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được!” Ninh Khuyết cúi đầu nói, ánh mắt rất thành khẩn, đồng thời cũng tràn đầy mong chờ.

“Hơn nữa những tài sản dưới tên tôi, tài sản bố tôi để lại và tất cả tài sản 3 đời nhà họ Ninh đều sẽ chuyển hết cho đại trưởng lão!” Ninh Khuyết quả quyết nói.

Là một đệ tử tinh anh được đào tạo từ nhỏ trong nhà họ Ninh ở thủ đô, lại tạo nên Ninh thị ở tỉnh Đông Hải, đã trải qua vô số những cục diện nguy cấp, tất nhiên Ninh Khuyết không phải loại ngu ngốc gì, không thể mong được Lâm Ẩn giúp không công.

Vậy nên ông ấy chỉ xin Lâm Ẩn có thể giúp báo thù, bởi vì chuyện này đơn giản nhất, còn tất cả những tài sản lợi ích có liên quan đến nhà họ Ninh đều không có yêu cầu gì quá đáng, bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, dù Lâm Ẩn có thân phận là đại trưởng lão, những trưởng lão cấp cao cũng không chắc sẽ nhận.

Tình thế hiện nay Ninh Khuyết rất hiểu, ông ấy không còn sức lực để bảo vệ số sản nghiệp lớn mà bố ông để lại, thậm chí đến chính mình còn khó mà tự bảo vệ.

Đặc biệt là việc bố ông mất tích có rất nhiều uẩn khúc, rõ ràng là một âm mưu có sự can thiệp của người khác.

Ninh Khuyết chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là có thể báo thù cho bố, đòi lại công bằng, còn lại tiền hay tài sản, chỉ là phù du mà thôi.

Lâm Ẩn nói: “Tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông.”

“Còn về tài sản mà ông nói, tôi không cần.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói.

Anh đã sớm nói với người nhà họ Ninh, Ninh Khuyết là người của mình, bọn họ còn dám xuống tay, vậy là muốn đánh vào mặt anh sao?

Nhất là còn định đuổi cùng giết tận, trước hết trừ khử bố mẹ Ninh Khuyết, rồi nuốt trọn toàn bộ sản nghiệp, hoàn toàn không để chút mặt mũi nào cho vị trưởng lão nhà họ Ninh là anh.

Nhà họ Ninh ở thủ đô này còn muốn làm loạn đến thế nào nữa, anh nhất định phải tự mình đi một chuyến!