Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 257: Quỳ lâu không đứng lên nổi




Lâm Ẩn lắc đầu, rõ ràng là Từ Thanh Tùng vẫn rất là tự tin, cảm thấy bản thân mạnh mẽ, nắm giữ sức mạnh tuyệt đối.

Lâm Ẩn buông lỏng tay, hất Từ Thanh Tùng ngã xuống đất một cái "bịch", sau đó anh phủi tay.

"Hừ, cuối cùng mày cũng biết sợ à?" Vẻ mặt Từ Thanh Tùng sa sầm xuống: "Thả tao ra cũng chẳng ích gì, mau quỳ xuống. Làm ông vui thì ông tha cho một mạng."

Lâm Ẩn bật cười, nhìn sang Hades rồi nói: "Làm nó câm miệng lại."

Hades đi tới, thân thể cao lớn khiến Từ Thanh Tùng thấy vô cùng áp lực, hắn ta ra vẻ cả kinh hỏi: "Mày định làm gì?"

"Câm miệng!"

Hades tát một cái bốp lên mặt Từ Thanh Tùng, rồi lại bóp mạnh cổ hắn ta, nhấc cả người hắn ta lên lơ lửng, Từ Thanh Tùng run lẩy bẩy không thôi.

"Tao... Tao, đừng có làm loạn, tao, tao là cậu hai nhà họ Từ đấy!" Từ Thanh Tùng nói với vẻ hoảng hốt, cổ đã bị bóp đến mức gần như không hít thở nổi.

Hắn ta có thể cảm nhận được, gã nước ngoài tên Hades này là một cỗ máy không cảm xúc, ra tay nặng quá mức, cuống họng của hắn ta sắp bị bóp đứt rồi.

Từ Thanh Tùng sợ bị tên Hades không biết điều này bất cẩn vặn gãy cổ mình, chết ngay tại chỗ.

"Tao không biết mày là ai, tao chỉ biết trước mặt mình, mày chỉ là một con chó có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào." Hades ra vẻ cay nghiệt mà nói, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.

Hắn ta căn bản chẳng quan tâm cậu hai nhà họ Từ Từ Thanh Tùng này là cái gì, chỉ biết rằng tên này là một con chó ngu dốt.

Dám buông lời ngả ngớn thẳng mặt cô Lâm, còn hoạnh họe uy hiếp sếp Lâm, đúng là chán sống mà.

Vẻ mặt Từ Thanh Tùng vừa giận vừa sợ, còn định nói gì đấy thì Hades đã đưa tay lên tát vào miệng hắn ta một cái, khiến nó sưng vù lên như chân giò.

Ngay sau đó, Hades đấm móc lên quai hàm của Từ Thanh Tùng, vài tiếng "răng rắc" vang vọng, miệng mồm hắn ta đầy máu, phun ra mấy chiếc răng nhuốm đỏ, chỉ một cú đấm đã làm hắn ta rụng vài chiếc răng rồi.

Vẻ mặt Từ Thanh Tùng vô cùng đau khổ, muốn giãy dụa để kêu gào, nhưng lại bị Hades bóp chặt cổ, có muốn hét cũng không hét được, ngột ngạt không thể thở nổi.

Sau một trận hành hung, Hades lại tung chân đá Từ Thanh Tùng bay xa mười mấy mét, rồi ngã rầm xuống đất. Trên mặt hắn ta ngập tràn vẻ đau khổ, khóe miệng ứa máu tưới, nằm trên đất thở hồng hộc y một con chó.

Người ở chỗ này đều bị cảnh vừa rồi dọa sợ đến mực hít ngược vào hơi khí lạnh, cảm thấy như mình đã gặp phải chuyện không thể tin nổi.

Chấn động quá đi mất, vậy mà lại có người dám đánh Từ Thanh Tùng chết đi sống lại ở khu Viêm Hoàng thủ đô ư?

Xưa nay toàn thấy Từ Thanh Tùng đánh người ta chết đi sống lại thôi!

Tên nhà quê tỉnh lẻ Lâm Ẩn này chẳng lẽ không sợ nhà họ Từ ở thủ đô? Hay là do cậu ta không biết gì cả, tưởng mình quen được vài người ở thủ đô là ngon lắm?

"Trời ạ! Xảy ra chuyện lớn rồi! Trương Kỳ Mạt, cô có biết thằng chống rác rưởi của mình vừa làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào không?" Chu Phương thét lên đầy hoảng sợ.

"Anh hai, cậu không sao chứ? Tên rác rưởi này dám động vào cậu, nó sớm muộn gì cũng phải hối hận!" Từ Hà vội vàng đi tới đỡ Từ Thanh Tùng, ra bộ quan tâm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

Anh ta nghĩ, tên Lâm Ẩn rác rưởi này đúng là điên rồi, lần này đánh Từ Thanh Tùng thê thảm thành ra thế, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao ư, chờ sau này Từ Thanh Tùng vận dụng thế lực trả thù Lâm Ẩn, chắc chắn sẽ khiến anh ta phải sống mà không bằng chết.

Kết quả như thế cũng là thứ Từ Hà muốn xem.

Ầm!

Từ Hà vừa dứt lời, Hades bỗng xông lên nâng chân đá vào cằm anh ta.

"Á á!" Từ Hà hét lên một tiếng đầy đau đớn, bị đá rớt mấy cái răng ngay tại chỗ, sắc mặt trắng bệch lại.

"Các người ai còn dám nói xấu một câu trước mặt sếp Lâm, tôi sẽ tiễn kẻ đó lên thiên đường ngay." Hades nói với bộ mặt lạnh lùng, để lộ ra một luồng sát khí mạnh mẽ.

Từ Hà đau đến mức thở dốc, nhưng không dám nói thêm nửa câu nào. Những người còn lại ở đây cũng lũ lượt ngậm miệng lại, không dám hó hé bàn tán thêm lời nào.

Lâm Ẩn không để ý đến mấy người Từ Thanh Tùng nữa, anh chắp hai tay sau lưng quay người lại nhìn Lưu Bảo đang quỳ trên mặt đất, nói với giọng hờ hững: "Ông Lưu, ông còn quỳ làm gì nữa? Mau đứng lên đi, thương lượng tiếp những vấn đề hợp tác còn lại nào."

"Chuyện này... Cậu Lâm à..." Lưu Bảo tỏ vẻ lúng túng, như thể không muốn liên quan gì đến Lâm Ẩn nữa, ông ấy sợ bị Từ Thanh Tùng giận chó đánh mèo, sau này bị trả thù cả đám thì phiền lắm.

"Cậu Lâm, chuyện hợp tác tạm thời chúng ta đừng bàn nữa, lần này tôi không hợp tác với cậu được rồi." Lưu Bảo cúi đầu nói.

Trong mắt ông ấy, mặc dù Lâm Ẩn là bạn bè được Vu Tắc Thành giới thiệu, có lẽ ở tỉnh ngoài anh có chút thế lực, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ không sánh được với cậu ấm nhà họ Từ, sao có thể đấu lại được nhà họ Từ ở thủ đô sau lưng Từ Thanh Tùng chứ?

Lâm Ẩn đã đắc tội nặng với Từ Thanh Tùng như vậy, hoàn toàn dẫm đạp lên lòng tự trọng của hắn ta, sau này chẳng biết anh sẽ gặp phải sự trả thù khủng bố đến mức nào, ông ấy không muốn liên quan gì nhiều đến Lâm Ẩn, miễn bị Từ Thanh Tùng hiểu lầm, không dưng lại rước vào người một đống phiền phức.

"Không hợp tác nữa?" Lâm Ẩn nhìn thẳng vào Lưu Bảo, sau đó dời mắt đi.

Lâm Ẩn thầm lắc đầu, kiểu người như Lưu Bảo, đúng là quỳ lâu nên không đứng lên nổi.

Từ Thanh Tùng đã bị mình đánh đến mức nằm gục xuống đất như chó, vậy mà Lưu Bảo vẫn xem hắn ta như là ông nội của mình, bảo quỳ là quỳ ngay. Bảo ông ấy không được hợp tác với mình, vậy là ông ấy liền nghe lời không hợp tác nữa?

Lòng người, khó dò.

Lưu Bảo đã quyết tâm quỳ đến cùng rồi, cho dù như thế nào đi nữa ông ấy cũng không thể đắc tội Từ Thanh Tùng, và giúp đỡ chuyện kinh doanh của Lâm Ẩn.

Nhưng mà ông ấy sẽ vĩnh viễn không ngờ rằng, đây là quyết định thất bại nhất trong cuộc đời mình, một ý nghĩ sai lầm trong giờ khắc này đã khiến tương lai ông ấy xoay chuyển. Sau này Lưu Bảo hối hận vô cùng, rõ ràng ông ấy đã có thể bước trên con đường tương lai thành công rực rỡ, theo Lâm Ẩn một bước lên mây, nhưng ông ấy lại chọn cách quỳ xuống...

"Kỳ Mạt, chúng ta đi thôi. Hội đá quý đẳng cấp hàng đầu của Long Quốc, chỉ đến thế này thôi? Không thương lượng nữa cũng được." Lâm Ẩn nói năng chậm rãi, xoay người định đi.

Trương Kỳ Mạt lộ vẻ do dự, ánh mắt cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi theo sau Lâm Ẩn.

Cứ thế, Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, bước ra khỏi tòa nhà Viêm Hoàng một cách chậm rãi ung dung, Trương Kỳ Mạt đi theo bên cạnh, Hades thì đi trước đến bãi đậu lấy xe.

Đợi đến khi Lâm Ẩn đi rồi, mới có hai người dám đi đến nâng Từ Thanh Tùng nằm co ro trên đất dậy.

"Anh Từ à, anh không sao chứ?" Chu Phương đi đến nịnh nọt.

"Cút cút cút! Các người cút hết cho ông!" Từ Thanh Tùng nổi trận lôi đình, liên tục hét lên đầy giận dữ, còn tát Chu Phương đang nịnh bợ ở bên hai cái bạt tai thật mạnh.

Vừa nãy hắn ta không thể bắt được Lâm Ẩn, bây giờ lại bắt đầu gào thét trong sự bất lực.