Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 236: Không cần tôi ra tay




Công Tôn Tàng Phong cười khẩy, trông có vẻ rất tự tin.

Dựa vào kiến thức của ông ấy, quả thật không xem Lâm Ẩn cao thủ cỏn con ở thành phố Thanh Vân này là cái đinh gì.

Trong mắt Công Tôn Tàng Phong, Lâm Ẩn có thể tránh được ám sát của ông ấy, cũng có thể coi là một cao thủ không màng thế sự, nhưng vẫn còn kém rất xa với người xuất thân từ thế lực lành đời như ông ấy.

"Nếu đã nói vậy, thế thì trước hết phải bắt cậu lại đã." Trong mắt Công Tôn Tàng Phong lộ ra sát cơ, nói: "Mặc kệ cậu có lai lịch thế nào, lần trước cậu đến tỉnh Cao Dương dám chọc vào ông hai, thì đúng là điếc không sợ súng. Cậu căn bản không biết được vũng nước nhà họ Công Tôn sâu nhường nào đâu, dù sau lưng cậu có là ai đi nữa cũng không thể bảo vệ nổi cậu."

"Ồ?" Lâm Ẩn thấy khá hứng thú: "Trái lại tôi đúng là cũng khá tò mò về lai lịch của ông đấy."

Lâm Ẩn hoàn toàn có thể đoán được, vì chuyện lần trước ở nhà họ Công Tôn, nên bác hai của Công Tôn Thu Vũ đã phái Công Tôn Tàng Phong này đến tỉnh Đông Hải để truy sát mình.

Anh vốn không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của nhà họ Công Tôn, cũng không biết thế lực nào đang giở trò ở sau lưng, nhưng họ lại lôi mình vào, vậy thì anh phải tham gia thôi.

"Lai lịch của tôi? À." Công Tôn Tàng Phong cười lạnh: "Nếu cậu biết thế lực sau lưng tôi là ai, e là tối ngủ cũng chẳng yên."

Công Tôn Tàng Phong không nói mạnh miệng, với vị trí bây giờ của ông ấy, thế lực sau lưng chắc chắn sẽ rất kinh thế hãi tục, hẳn sẽ xếp vào mười vị trí đầu của các thế lực lánh đời ở khắp Long Quốc này.

Phải biết thế lực sau lưng ông ấy dám ném đá giấu tay với nhà họ Công Tôn ở thủ đô, muốn hợp tác với Công Tôn Phi Thiên để nuốt chửng thế gia đẳng cấp hàng đầu Long Quốc này.

"Các người phái bao nhiêu kẻ đến thành phố Thanh Vân tìm tôi?" Lâm Ẩn nói rất thản nhiên.

Công Tôn Tàng Phong vẫn ngạo nghễ: "Một người tôi là đủ rồi. Ra tay đi, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cậu có bản lĩnh lớn thế nào."

Lâm Ẩn cười mà không nói, anh lên tiếng lạnh lùng: "Với ông thì không cần tôi ra tay."

Dứt lời, Lâm Ẩn dùng ánh mắt ra hiệu cho Hades.

Sau khi thu phục được tay đấm mạnh mẽ Hades này, có rất nhiều lúc anh không cần phải phiền bản thân anh ra tay nữa.

Với Công Tôn Tàng Phong, Lâm Ẩn phán định thân thủ của ông ấy có mạnh hơn một chút so với Hades lúc trước.

Nhưng từ sau khi Hades theo mình, anh đã truyền vài tuyệt học của Long phủ cho hắn ta, sức chiến đấu giờ đã tăng vọt, bắt Công Tôn Tàng Phong không phải là vấn đề gì to tát.

"Vâng, thưa sếp Lâm."

Hades cung kính nói một câu, bước ra từ phía sau, nhìn Công Tôn Tàng Phong với lãnh khốc ác nghiệt.

Sau khi bị Lâm Ẩn ra tay đánh bại, đi theo anh học được vài chiêu võ tài năng như thần đã bị thất truyền ở Long Quốc, Hades đã phục sát đất Lâm Ẩn.

Chẳng biết là tên điếc không sợ súng từ đâu đến, muốn khiêu chiến với sếp Lâm?

Có Hades hắn ta ở đây, người này căn bản không có tư cách để sếp Lâm tự mình ra tay.

"Ha ha, để một tên vệ sĩ người nước ngoài ra tay? Cậu đúng là làm càn." Công Tôn Tàng Phong tỏ vẻ khinh thường nhìn Hades, rồi lắc lắc đầu.

Tên vệ sĩ người nước ngoài coi bộ cũng có chút tài, nhưng cùng lắm cũng chỉ ở đẳng cấp vua sát thủ hải ngoại thôi, sao có thể ngang hàng với người luyện võ cổ chính thống như ông ấy chứ?

Vù!

Trong tích tắc này, thân hình cao lớn của Hades lao đến như tia chớp, nhanh đến mức khiến người ta không tin nổi.

Công Tôn Tàng Phong bỗng biến sắc, cảm nhận được áp lực cực lớn, ông ấy vung tay lên tung hai cú đấm ra, tiếng nắm đấm xé gió vang lên, Hades cũng giơ tay tung hai quyền đến, hai tiếng "bốp bốp" vang vọng, tựa như hai chiếc xe tải lớn va vào nhau, âm thanh trầm đục nổ lên không dứt.

Hai người đánh nhau, thân hình nhanh đến mức gần như để lại tàn ảnh, mắt thường không thể thấy, thậm chí cũng không thấy rõ động tác của bọn họ, bôm bốp, đánh đến mức bụi đất bay tứ tung.

Gần như mỗi lần hai người giao đấu thì đạp ra một cái hố nhỏ trên mặt đường xi măng, sức mạnh của cả hai lớn đến mức đáng sợ, hoàn toàn giống như hai cỗ máy chiến đấu hình người đang chém giết lẫn nhau.

Ba, bốn phút trôi qua, cũng chẳng biết đã đánh bao nhiêu hiệp, sức chiến của cả hai ngang nhau, đánh một hồi lâu nữa, cả hai bỗng kéo dài ra một khoảng cách.

Chỉ thấy Công Tôn Tàng Phong vung tay rút một con dao ra từ trong tay áo, thủ đoạn rất thành thục, đâm thẳng vào lồng ngực Hades, giống y như một con rắn độc đã thủ thế từ lâu chờ đến lúc lao ra cắn người, tốc độ nhanh như chớp.

Hades làm mặt lạnh đưa tay ra, động tác nhìn chậm rãi nhưng lại mạnh như sấm rền, chỉ một phát đã bắt được lưỡi dao, một tiếng "keng" vang lên, hắn ta đã bé gãy lưỡi dao rời khỏi chuôi, lại thuận thế mở rộng năm ngón tay lao đến bóp lấy cổ họng của đối phương, phản ứng của Công Tôn Tàng Phong cũng khá nhanh nhạy, dao vừa bị bẻ gãy đã lập tức lui về phía sau, nhấc chân lên đá vào xương bánh chè của Hades, mạnh đến mức vang lên âm thanh trong không khí.

Một chiêu này của Công Tôn Tàng Phong biến hóa khá là quỷ dị, lực vừa mạnh vừa dày, dưới có đá có thể đạp móp cả xe hơi này, e là người bình thường có khi đã bị đạp chết.

Khóe miệng Hades hiện lên nụ cười nhạt, như thế đã đoán trước được động tác của Công Tôn Tàng Phong, hắn ta nắm bắt thời cơ, dồn lực vào lưng rồi lên gối một cách mạnh mẽ, húc vào cổ chân của Công Tôn Tàng Phong.

Một âm thanh "răng rắc" giòn tan vang vọng, xương cẳng chân của Công Tôn Tàng Phong trong chớp mắt đã bị vỡ nát, sắc mặt ông ấy kinh hãi, cả người bị một luồng lực chấn động cực mạnh hất bay ra ngoài mười mấy mét, sau đó té xuống đất một cách chật vật.

"Á!"

Công Tôn Tàng Phong phun một ngụm máu tươi ra, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hades, cả khuôn mặt hiện lên vẻ không dám tin, như thể đang nhìn quái vật.

"Sao lại thế... Cao thủ đẳng cấp này lại cam tâm làm vệ sĩ của người khác ư? Cậu, rốt cuộc có lai lịch gì?" Công Tôn Tàng Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, trong ánh mắt là ngập tràn vẻ sợ sệt.

Giờ khắc này ở trong mắt ông ấy, Lâm Ẩn quả thực cao thâm khó dò.

Người đàn ông này rốt cuộc có thủ đoạn gì mà có thể khiến cao thủ đẳng cấp như Hades lại cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho?

Sau một phen giao thủ, trong lòng Công Tôn Tàng Phong đã vô cùng chấn động, thân thủ của gã người nước ngoài này mạnh vượt sức tưởng tượng, cho dù là sức mạnh hay tốc độ, gần như đều đã chạm đến cực hạn của người bình thường, cũng không phải là một vệ sĩ mà tổ chức bình thường có thể huấn luyện ra, hắn ta mạnh hơn rất nhiều so với các quân nhân hay đặc công hải ngoại!

Kinh khủng nhất là tên nước ngoài này có thể phá giả chiêu thức của ông ấy, phải biết rằng ở nước ngoài có rất ít người tập võ cổ, điều này nói rõ rất có thể là Lâm Ẩn đã truyền lại vài ngón trò cho vệ sĩ của mình.

Bởi vậy có thể thấy được, chênh lệch thực lực giữa mình và Lâm Ẩn lớn đến mức nào!

"Lâm Ẩn, rốt cuộc cậu là người xuất thân từ phái nào? Tại sao trước đây tôi chưa từng nghe nói qua?" Công Tôn Tàng Phong nghiêm mặt lại hỏi.

Lúc trước còn nghĩ mình tất nhiên có thể giải quyết được Lâm Ẩn, nhưng hôm nay xem ra hình như sự việc không đơn giản như vậy. Ngay cả vệ sĩ của Lâm Ẩn, ông ấy còn không bắt được!

Người mạnh mẽ như Lâm Ẩn, sao lại yên lặng lánh đời ở trong Long Quốc này? Ông ấy hoàn toàn chưa từng nghe nói đến một người như vậy?

Khóe miệng Công Tôn Tàng Phong thấy đắc chát, ông ấy tập võ cả đời, gần như chưa bao giờ gặp địch thủ, trong giới võ thuật, ông ấy cũng luôn là cao thủ đứng trên tất cả, nếu không đã chẳng được coi là át chủ bài đòn sát thủ của ông hai nhà họ Công Tôn, nhưng hôm nay gặp phải hai người trước mắt này, ai nấy cũng đều là quái vật!