Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 224: Công ty giả mạo của cô sớm ngày phá sản đi




“Ôi trời, Kỳ Mạt, con phải nghĩ cách gì đó đi chứ, lần này anh cả và anh ba muốn trở mặt làm thật đó.” Trương Tú Phong đứng bên cạnh, ông ấy nói với vẻ mặt đau khổ, trong tay còn đang cầm tờ giấy thông báo của luật sư.

Kể từ khi Ninh thị làm chủ tập đoàn đá quý Trương thị, sau vài lần đổi chủ, cuối cùng con gái của ông ta được tập đoàn Hải Dương cho mượn vốn nên mới có thể ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị này.

Không ngờ rằng lần này Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên lại rút củi đáy nồi, còn lấy di chúc của cụ hồi đấy ra để làm chứng, tranh giành thương hiệu đá quý Trương thị.

Bọn họ ra đòn quá hiểm ác, đá quý Trương thị là thương hiệu vàng nhiều năm qua, tạo được hiệu ứng quan trọng trong việc kinh doanh đá quý, nếu như xảy ra tranh chấp xung quanh quyền sử dụng thương hiệu thì nhãn hàng sẽ bị rớt giá nhiều.

Cho dù kết quả kiện cáo cuối cùng thế nào thì công ty của Kỳ Mạt cũng khó tránh khỏi thiệt hại, thủ đoạn của bọn họ thật sự quá ghê tởm!

“Mẹ nghĩ là con nên tự mình đi tìm Tiêu Huyên và Tiêu Trang đi? Không phải người ta muốn hợp tác với con à? Tiêu Trang là cổ đông trong tập đoàn Latinh, nếu như cậu ấy chịu ra mặt thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn Trương Hồng Quân khiếp vía.” Lư Nhã Huệ đề nghị.

“Bố, mẹ, cái tên Tiêu Trang đó điên cuồng lắm, hai người đừng thấy anh ta tặng tiền cho mình mà nghĩ anh ta là người tốt.” Trương Kỳ Mạt nói.

Sau khi Tiêu Huyên tặng số tiền mặt hai triệu cho bố mẹ thì họ cứ lằn nhằn bảo mình phải làm thân với nhà họ Tiêu suốt ngày, phiền chết đi được.

“Không tìm cậu Tiêu thì tìm ai? Lẽ nào con muốn trông đợi vào cái thằng Lâm Ẩn vô dụng đó à? Nhà mình đã tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với nó rồi!” Lư Nhã Huệ trách móc: “Con coi coi thằng Lâm Ẩn đó nịnh nọt hạng người thế nào? Một tên Tưởng Kỳ nằm đợi chết trong bệnh viện, vốn không phải là đối thủ của cậu Tiêu! Lần trước Lâm Ẩn đắc tội cậu Tiêu, nếu mẹ không van xin Tiêu Huyên thì người ta có tha cho tập đoàn của con gái mẹ không?”

“Mẹ à, mẹ không biết đâu, không phải là Tiêu Trang ngừng tay mà Lâm Ẩn đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong tập đoàn đó.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt.

Tối qua nghe Lâm Ẩn gọi điện báo sẽ không sao đâu, Trương Kỳ Mạt còn không tin tưởng mấy, nào ngờ tập đoàn Latinh thật sự ngừng tay, không chèn ép muốn lật đổ tập đoàn đá quý Trương thị nữa.

Mặc dù không biết sao Lâm Ẩn có thể làm được, nhưng Trương Kỳ Mạt tin tưởng rằng đây chắc chắn là công lao của anh.

Nhưng kết quả, bố và mẹ lại nói vì bọn họ xin xỏ Tiêu Huyên nên người ta mới thả cho con đường sống.

“Lâm Ẩn xử lý hả? Ôi trời, con gái của mẹ ơi, con khờ quá đi mất, con bị cái thằng Lâm Ẩn đó lừa gạt rồi!” Lư Nhã Huệ khổ sở khuyên can: “Sao con không nghĩ mà coi, cái thằng Lâm Ẩn vô dụng đó có thể làm được chuyện gì kia chứ? Vốn dĩ phiền phức này là nó gây ra, làm cho con phải khốn đốn. Khó khăn lắm bố mẹ mới thuyết phục được Tiêu Trang nhà người ta, giúp tập đoàn bình yên vượt qua ải khó khăn này.”

“Kết quả là cái tên Lâm Ẩn ấy lại dám mặt dày mày dạn nói đây là công lao của nó, nó thấy con dễ lừa mới giành công để chiếm thiện cảm của con, không ngờ con còn tin tưởng nó! Nó đúng là cái thằng vô liêm sỉ!” Lư Nhã Huệ sẵng giọng chửi bới, vừa nhắc đến Lâm Ẩn là bà ấy lại tức giận tột cùng.

“Con gái à, đây là số điện thoại mà Tiêu Huyên và Tiêu Trang đưa cho mẹ, không biết vì sao mà không gọi được nữa. Mẹ nghĩ tốt nhất là con nên chuẩn bị một món quà hậu hĩnh vào, ngày mai tự mình đến tập đoàn Latinh nhờ cậu Tiêu giúp đỡ.” Lư Nhã Huệ lên kế hoạch: “Nếu không được cậu Tiêu giúp đỡ, lỡ mà nguồn vốn bên phía tập đoàn Hải Dương bị đứt thì con có ngồi vững trên cái ghế chủ tịch này nữa không? Thêm nữa, lần này Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên tỏ ra hung hãn lắm, phải xử lý thế nào đây?”

“Giờ là lúc dầu sôi lửa bỏng, nếu con không tìm một người có địa vị cao ra mặt giùm mình thì chẳng xử lý nổi đâu. Con gái à, khó khăn lắm con mới nổi lên được một chút, lẽ nào chỉ vì Lâm Ẩn đắc tội với người khác mà làm con mất đi cả tương lai sao?”

Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ khó xử, cô không biết phải nói như thế nào.

Lúc người nhà họ Trương bắt tay nhau mở công ty mới, còn muốn kiện lên tòa để giành quyền sử dụng thương hiệu, người đầu tiên Trương Kỳ Mạt muốn nhờ vả chính là Lâm Ẩn.

Bởi thế cô mới gọi điện hỏi thăm Lâm Ẩn.

Trương Kỳ Mạt nhận ra rằng không biết kể từ lúc nào, Lâm Ẩn đã chiếm vị trí hết sức quan trọng lòng cô, và anh cũng có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô.

Cô tin rằng chắc chắn Lâm Ẩn có khả năng ứng phó với thủ đoạn của người nhà họ Trương.

“Ồ, chú năm thím năm, hai người đứng bên ngoài công ty chi vây, mau vào đây ngồi đi, hôm nay cả nhà chú thím là ‘khách quý’ của bọn tôi đấy!”

Đột nhiên có giọng nói làm người ta chán ghét vang lên.

Một thanh niên đeo kính đen, mặc áo sơ mi hoa bước xuống từ chiếc xe Porsche 91, nhìn cả nhà Trương Kỳ Mạt với vẻ mặt đắc ý.

“À phải rồi, cả Kỳ Mạt nữa, cô cũng vào công ty nhìn xem tính chuyên nghiệp khi kinh doanh đá quý là như thế nào, mau xem đội ngũ trong công ty bọn tôi!” Trương Điền Hải nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ đắc ý.

Sau khi bị Lâm Ẩn sỉ nhục ở chung cư Giang Trì, Trương Trấn Hải luôn muốn trả lại mối thù này, nhưng hắn chỉ biết trơ mắt ra nhìn cả nhà Trương Kỳ Mạt ngày càng sống tốt hơn, không ngờ bọn họ lại làm ăn phát đạt trong giới kinh doanh ở thành phố Thanh Vân! Hắn muốn báo thù nhưng không đủ sức, chỉ biết nhìn nhà của bọn họ làm ăn phát đạt với ánh mắt đỏ dần.

Nhất là suýt chút nữa là hắn đã khiến cho Trương Kỳ Mạt phải phá sản rồi, vốn là gia đình họ hàng nghèo, nhưng bọn họ càng lúc càng giàu có, còn cậy nhờ vào tập đoàn Hải Dương để ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn? Làm ăn phát đạt hơn cả nhà hắn! Má nó, thế mà nhịn được hay sao?

“Trấn Hải à, bố của cháu có thể ra mặt thương lượng chuyện này không.” Trương Tú Phong xuống nước: “Chúng ta đều là người nhà họ Trương cả, cần gì phải làm lớn chuyện đến mức kiện nhau ra tòa chứ?”

“Thôi ngưng đi! Chú năm, không phải tôi không nể mặt chú đâu, thoạt đầu tôi gặp phiền toái nhỏ, nhà chú còn bỏ đá xuống giếng muốn kiện tôi ra tòa kia mà. Bây giờ gió đổi chiều rồi chứ gì?” Trương Trấn Hải tỏ vẻ đắc ý: “Theo ý tôi ấy à, chú năm, công ty của nhà chú vốn là đồ giả mạo thương hiệu, sớm ngày phá sản đi thôi. Thế mà dám giở trò vô liêm sỉ sử dụng cái mác tập đoàn đá quý Trương thị, mấy người có thể đại diện cho nhà họ Trương à? Không biết thức thời hay sao?”

Bị Trương Trấn Hải mỉa mai như thế, sắc mặt Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ đều sa sầm, nhưng bọn họ không dám mạnh miệng chửi mắng hắn, dù gì bây giờ người nắm quyền chủ động là gia đình Trương Trấn Hải, tập đoàn đá quý Trương thị mới của bọn họ được cả nhà họ Trương từ lớn đến bé ủng hộ, còn có tấm di chúc của cụ làm chứng.

“Trấn Hải, cháu về nói với bố cháu một tiếng, chúng ta đều là người một nhà cả, có chuyện gì thì ngồi xuống thương lượng với nhau, không phải mọi người đều muốn kiếm tiền à? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách phát triển tập đoàn đá quý Trương thị sẽ tốt hơn nhiều, phải không? Cần gì phải làm lớn chuyện ra?” Lư Nhã Huệ khuyên can.

“Nói với tôi cũng không có ích lợi gì đâu.” Trương Trấn Hải tỏ vẻ thờ ơ: “Bố và bác cả của tôi đang bàn bạc chuyện quan trọng, nhà chú thím vào trong ngồi đi, đợi lát nữa bọn họ sẽ nói chuyện này với mọi người. À phải rồi, người nhà họ Trương đều có mặt đầy đủ ở đây, mọi người đều tỏ vẻ oán hận và khó chịu khi thấy nhà chú thím muốn quản lý tập đoàn đấy, tôi khuyên nhà chú thím nên lắng nghe ý kiến của mọi người thì hơn.”

Sau khi nói dứt lời, Trương Trấn Hải ung dung quay người đi vào trong tòa nhà.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt cũng sa sầm, cô chậm rãi bước vào trong phòng triển lãm của “toà nhà Trương thị”.