Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 196: Mày mà cũng là con người?




"Tiêu thị?" Lâm Ẩn cười lạnh: "Tiêu thị dạy anh thành ra như thế à? Thành một tên súc sinh thấy đàn bà là nổi lòng tham?"

"Mẹ nó mày đang nói cái gì đấy?" Tiêu Trang tức giận quát lên, duỗi tay chỉ vào Lâm Ẩn: "Đúng là con ếch ngồi đáy giếng, mày nghĩ rằng tao không có cách trị mày à? Tao chỉ cần nói một câu là có thể phá hủy cuộc đời lẫn tương lai của mày đấy!"

"Ha ha, anh Tiêu, anh nói nhiều với tên rác rưởi bám váy đàn bà này làm gì chứ? Anh ta ăn bám mà cũng lắm tự tin nhỉ." Tất Tâm Vũ ra vẻ xem thường mà nói, nở nụ cười quyến rũ ngã lên vai Tiêu Trang: "Anh Tiêu, dựa vào bản lĩnh của anh, muốn đoạt lấy cô vợ Trương Kỳ Mạt của anh ta chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"

Tiêu Trang cười đắc ý, nhìn Lâm Ẩn rồi đáp: "Tất nhiên rồi. Mày lấy gì mà đấu với tôi chứ? Tao muốn giết mày cũng dễ như bóp chết một con kiến mà thôi."

Đúng là không hiểu nổi mà, tên vô dụng như Lâm Ẩn sao lại cưới được một cô gái có khí chất tuyệt trần như Trương Kỳ Mạt cơ chứ, anh ta lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, ngôi sao màn bạc phong tình quốc gia nào cũng đã nếm thử, nhưng vẫn chưa từng gặp cô gái nào khí chất tuyệt trần như vậy.

Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.

Lâm Ẩn lắc đầu, đúng là vật họp theo lòi, toàn chó mèo tụ chung một chỗ với nhau. Tất Tâm Vũ lại còn là một nữ ngôi sao rất nổi tiếng nữa, phẩm chất thế này mà còn đóng phim cho người dân coi? Đúng là chẳng bằng mấy cô đi giật chồng người ta.

"Lâm Ẩn, tao đã cho mày cơ hội rồi, là do mày không biết quý trọng thôi. Vậy cũng tốt, mày cứ chờ đấy, tao sẽ ôm vợ mày và khiến cậu phải quỳ xuống khóc lóc van xin tao!" Tiêu Trang nói năng vô cùng hung hãn.

Trong mắt Tiêu Trang, dựa vào thế lực và của cải của anh ta, có muốn quét ngang toàn bộ tỉnh Đông Hải này cũng chỉ là việc rất nhỏ, nhân vật ở dưới đáy xã hội như này căn bản không tưởng tượng được sức mạnh tư bản mạnh mẽ đến mức nào. Thân là cậu chủ của tập đoàn Tiêu thị nước M, anh ta vô cùng biết cách dùng sức mạnh tư bản để chơi đùa với người bình thường, chỉ cần tùy tiện ra tay thôi cũng có thể khiến cho Lâm Ẩn sống không bằng chết!

Ánh mắt của Lâm Ẩn lạnh lẽo đến cực điểm, cười lạnh, bảo: "Tiêu thị không dạy mày cách thoát khỏi kiếp súc sinh, vậy để tao dạy anh cho."

"Ha ha, dạy tao làm người à? Mày ăn nói nghe ngon đấy!" Tiêu Trang cười nhạo, ung dung nói tiếp: "Mà tao cũng muốn xem thử, thằng rể vô dụng như mày thì làm gì được tao? Tao nói cho mày biết nhé, tao chưa từng xem mày là người, bởi vì thứ hạ đẳng như mày chẳng khác gì là chó lợn ở trong mắt tao cả, tao muốn giết thì giết, muốn chơi vợ mày thì chơi thôi, hiểu không?"

Đùng!

Tiêu Trang vừa dứt lời, Lâm Ẩn đã đứng dậy tát một bạt tai thật mạnh lên mặt anh ta!

Cái tát này khiến Tiêu Trang bật ngửa khỏi ghế ngồi, trên mặt hằn rõ năm dấu tay, anh ta vừa giận vừa sợ, để lộ ánh mắt không dám tin.

"Mày! Mày dám đánh tao à?" Tiêu Trang bụm mặt lại, lửa giận bốc lên đầu: "Mày chết chắc rồi! Tao phải giết mày!"

Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì đi tới, vung chân đá ngay ngực Tiêu Trang, đạp anh ta bay xa mười mấy mét, khiến anh ta nện vào vách tường rồi ngã chổng vó xuống đất, hộc máu ngay tại chỗ.

"Hả? Anh, anh dám động vào anh Tiêu?" Tất Tâm Vũ sợ tái mặt, đứng một bên nhìn Lâm Ẩn với vẻ bàng hoàng.

Hoàn toàn không ngờ được, chưa nói xong một câu Lâm Ẩn đã hất bàn ngay tại chỗ, tay đấm chân đá khiến anh Tiêu hộc máu, tàn nhẫn quá đi mất? Anh ta không biết anh Tiêu có thân phận thế nào sao?

Tình hình xảy ra quá đột ngột, quá khiến người ta chấn động, Tất Tâm Vũ căn bản chẳng nghĩ được gì, một thằng rể bám váy đàn bà mà mạnh mẽ đến thế sao? Sao lại như vậy được, không phải anh ta là một tên bạc nhược sao?

"Thằng bám váy đàn bà kia, còn không mau quỳ xuống xin lỗi anh Tiêu đi! Nếu không cả nhà anh sẽ phải chôn cùng anh đấy, biết chưa? Anh Tiêu là cậu chủ cao quý xuất thân từ đất nước M, anh ấy là người mà tên dân đen như anh có thể động vào sao?" Tất Tâm Vũ nói với vẻ phẫn nộ.

Trong mắt cô ta, Tiêu Trang là một cậu chủ lớn, đây chính là con lai của nước M và Bắc u, chẳng những có tiền có thế, dòng máu cũng vô cùng cao quý! Tên dân đen rác rưởi như Lâm Ẩn chỉ cần mắng anh Tiêu thôi đã là một tội lỗi tày trời rồi, sao anh ta có thể ra tay đánh anh Tiêu tôn quý được chứ?

"Dân đen?" Lâm Ẩn liếc Tất Tâm Vũ một cách lạnh lùng, tay anh khẽ nhấc lên đã nhanh như chớp bắt lấy cốc trà ở trên bàn rồi ném về phía cô ta.

Một tiếng bốp vang lên, cốc trà bay thẳng vào bụng Tất Tâm Vũ, một luồng lực mạnh mẽ hất cô ta ngã lăn xuống đất, vẻ mặt vặn vẹo đau đớn, lại nôn ọc ra khắp người mình món canh vừa ăn, trông nhếch nhác vô cùng.

"Anh! Anh!" Tất Tâm Vũ còn định mở mồm nhục mạ Lâm Ẩn, nhưng lại phát hiện trong bụng mình sôi òng ọc, ruột quặn thắt đau đớn, liên tiếp nôn mửa, muốn mắng người nhưng chẳng có sức lực nào.

"Bình thường tôi không ra tay với phụ nữ, thế nhưng cô không phải là con người trong mắt tôi." Lâm Ẩn nói chậm rãi.

Một người xem những tên xuất thân từ nước ngoài là cao quý, nghĩ người Long Quốc là dân đen, đó là thứ gì vậy chứ?

Khuôn mặt Tất Tâm Vũ đúng thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn vô cùng, thiệt cho cô ta luôn là siêu sao nổi tiếng khắp chốn, đóng mấy vai tinh anh cống hiến cho xã hội nữa? Đúng là thói đời bạc bẽo!

"Ôi! Tên rác rưởi này đúng là không biết trời cao đất rộng, phế nó cho tôi!" Tiêu Trang rít lên một cách điên loạn, nói một tràn tiếng nước ngoài.

Một tiếng "rầm" vang lên, mười mấy vệ sĩ người nước ngoài cao to gác ở cửa đồng loạt xông vào, từng tên đều trừng mắt nhìn Lâm Ẩn như hung thần ác sát.

Răng rắc, mười mấy tên vệ sĩ làm nóng người, khởi động cánh tay trông rất có lực, nhìn tư thế là biết ai nấy đều là vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản.

Bọn họ xông tới, gần như là ra tay cùng lúc, nắm đấm ai nấy đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhắm thẳng về phía Lâm Ẩn.

Với đám vệ sĩ này, Lâm Ẩn gần như là xem thường. Bọn họ cùng lắm chỉ có năng lực ngang với bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, đối phó với người bình thường thì còn chút hữu dụng.

Lâm Ẩn nghiêng người lách đi, ra tay nhanh như chớp, chẳng ai thấy rõ động tác của anh thì cơ thể anh đã nhào đến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng Từng cú đấm thấu thịt vang lên trong đại sảnh, tất cả vệ sĩ người nước ngoài to con phải cao đến một mét chín đều giống như giầy manh trước nắm đấm của Lâm Ẩn, chỉ một đấm đã ngã xuống, nằm trên đất kêu la nức nở, xương cốt đã gãy nát.

Một trận hành hung kéo dài ba phút, vệ sĩ tùy thân của Tiêu Trang đã bị giải quyết hết.

Lâm Ẩn xoay người, đi đến chỗ Tiêu Trang một cách rất thản nhiên.

"Sao như thế được, sao tên rác rưởi mày lại ghê gớm đến vậy?" Tiêu Trang khiếp sợ la hét, hoàn toàn không ngờ tên rác rưởi Lâm Ẩn này biết đánh nhau đến vậy.

Mười mấy vệ sĩ này dù chỉ là tiện tay thuê về, nhưng dù gì cũng là bộ đội xuất ngũ từ quân đội nước M, năng lực đánh đấm chuyên môn rất mạnh mẽ, tố chất thân thể cũng vô cùng tốt, sao có thể bị một tên Lâm Ẩn gầy yếu đấm một cú là đã ngã lăng?

Vẻ mặt Tiêu Trang đanh lại, đánh giá Lâm Ẩn lại từ trên xuống dưới, nội tâm bắt đầu hối hận vô cùng.

Cứ nghĩ chỉ đến để đây hù dọa một tên dân đen bám váy đàn bà người Long Quốc, thứ nhu nhược kiểu này chỉ cần nói ra thân phận là đã có thể hù cho Lâm Ẩn xin tha. Ai ngờ tình hình lại thành như thế này, trực tiếp hất bàn ra tay đánh người.

Sớm biết như thế đã dẫn theo đám hung hãn của tập đoàn Latinh đến, hoặc là cầm theo mấy cây súng thì đã chẳng thảm thành vậy!

Tiêu Trang hối hận đến xanh ruột, cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Ẩn.

"Rốt cuộc mày muốn gì?" Tiêu Trang chất vấn một cách hung tợn, vô cùng không phục: "Ban ngày ban mặt thế này, mày dám giết tao không? Nếu không dám thì sớm muộn gì mày cũng phải quỳ gối trước mặt tao! Hôm nay mày động tao, tập đoàn Tiêu thị sẽ truy sát mày cả đời!”