“Xúc phạm đoàn làm phim của mấy người à?” Lâm Ẩn nhíu mày, anh quan sát vị đạo diễn Cao này.
Nhìn thấy Dương Lệ đang tỏ vẻ vênh váo tự đắc ở đằng sau lưng ông ta, anh cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
“Sao? Bản thân cậu nói gì mà bây giờ quên hết rồi à?” Đạo diễn Cao đanh giọng lại bảo: “Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Cao Tư Thái, là người phụ trách của bộ phận sản xuất phim trong Thành Thế Giới, cũng là tổng đạo diễn của đoàn phim này.”
“Khi nãy nghe Tiểu Dương nói cậu rất ngang ngược? Con bắt Tiểu Dương phải xin lỗi cậu nữa à?” Cao Tư Thái chất vấn một cách hùng hổ.
“Đúng vậy đó, đạo diễn Cao, khi nãy Lâm Ẩn ỷ mình quen với cô Vương nên đổi trắng thay đen trước mặt cô ấy, còn ăn nói vô lễ với đoàn làm phim của mình, bắt em phải xin lỗi anh ta nữa. Em nể mặt cô Vương nên chỉ đành cúi đầu mà thôi.” Dương Lệ nói với vẻ tủi thân: “Anh ta còn đề nghị với cô Vương dẹp bỏ đoàn làm phim của mình đi, còn nói chúng ta đều là rác rưởi.”
“Lâm Ẩn, tôi từng nghe đến tên cậu, cậu chính là thằng con rể vô dụng có tiếng trong thành phố Thanh Vân chứ gì? Trong giới doanh nhân, có ai mà không biết cậu ăn bám Vương Hồng Lăng suốt ngày đâu? Thật sự nghĩ rằng mình là cao quý lắm ư?” Cao Tư Thái nói với vẻ mặt khinh thường: “Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ rằng có Vương Hồng Lăng chống lưng cho thì có thể láo xược, tôi là người trong tập đoàn Hải Dương đấy!”
Lâm Ẩn nhìn màn kịch của hai người bọn họ, anh chỉ cười cười, không nói năng gì.
Rõ ràng cái người tổng đạo diễn tên Cao Tư Thái này cũng không biết Dương Lệ âm thầm giở trò xấu xa gì, mà lại còn ra mặt giùm cô ta?
“Sao không lên tiếng đi? Khi nãy có Vương Hồng Lăng ở đây, không phải cậu hung hăng lắm hả? Bây giờ không có phụ nữ chống lưng cho thì thấy sợ rồi à?” Dương Lệ nói bằng giọng lạnh lùng, gương mặt toát lên vẻ đắc ý.
“Lâm Ẩn, cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý xem vì sao lại đánh giá đoàn làm phim của chúng tôi như thế. Nếu như giải thích không xong, bây giờ tôi sẽ gọi người tống cậu ra ngoài, đồng thời kêu gọi phóng viên quay lại video này để tung lên mạng, khiến cho cậu thân bại danh liệt!”
“Giải thích? Tôi nói cái gì thì liên quan gì đến ông?” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Sao? Lời mình nói ra mà còn không dám thừa nhận hả?” Cao Tư Thái nói bằng giọng khinh thường: “Được lắm, tôi biết cậu là người hèn nhát, ỷ vào thế lực của một người phụ nữ đểức hiếp một người phụ nữ khác. Lâm Ẩn cậu cũng chỉ được cái trò này thôi, không hổ danh là đồ vô dụng có tiếng.”
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, nhìn Cao Tư Thái với vẻ lạnh lùng: “Ông muốn nghe người khác nói đoàn làm phim của mình là rác rưởi lắm à? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông nghe, ông chính là đồ rác rưởi.”
Gương mặt Cao Tư Thái lộ ra vẻ căm phẫn, ông ta bực bội nhìn Lâm Ẩn trân trân: “Cậu hung hăng thật đấy! Thằng vô dụng, cậu thật sự không biết trời cao đất dày là gì!”
Vốn dĩ chỉ định hù dọa Lâm Ẩn mà thôi, đáng lý cái tên vô dụng này phải chủ động xuống nước, cất lời xin lỗi, nhưng nào ngờ lại dám hung hăng như thế, thật sự nghĩ rằng mình không trị nổi cậu ta sao?
“Tiểu Dương, cô đi gọi đội ngũ bảo vệ vào đây, gọi thêm cả đội quay phim nữa, tôi phải làm một chuyên mục cho cậu mới được.” Cao Tư Thái cười lạnh rồi nói: “Quay thêm một đoạn video cảnh cậu bị tống ra ngoài.”
“Ở quảng trường điện ảnh mà dám hung hăng như thế này sao? Cậu là cái thá gì? Ngày mai cậu sẽ được lên báo, Lâm Ẩn làmột kẻ cuồng dòm ngó, đột nhập vào khu vực trọng điểm về phim ảnh để chụp lén diễn viên nữ!” Cao Tư Thái cười giễu rồi nói với anh.
“Có phải ông cảm thấy mình nắm được kênh truyền thông thì đúng hay sai đều do ông quyết định hết phải không?” Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.
Đúng là ghê gớm thật, cầm máy quay lên, có truyền thông đưa tin, mọi chuyện đều do ông ta đắp nặn.
“Lẽ nào không phải ư? Rốt cuộc một thằng vô dụng ăn bám như cậu, đến khu vực trọng điểm về phim ảnh vì mục đích gì? Ai cũng có thể đoán ra được nhỉ? Chẳng phải là muốn nhìn lén đó ư? Muốn đeo bám diễn viên nữ, kiếm chén cơm ăn chứ gì?” Cao Tư Thế cười lạnh rồi nói một cách chắc nịch, ra dáng đã nắm rõ sự thật trong tay.
Trong mắt ông ta, một thằng vô dụng như Lâm Ẩn đến khu vực trọng điểm về phim ảnh, chỉ có thể xuất phát từ mục đích này mà thôi, ngoại trừ việc đó ra, cậu ta còn làm được gì nữa?
Lâm Ẩn xoa bóp huyệt thái dương, đúng là đạo diễn, sức tưởng tượng cũng cao lắm.
“Không nói nên lời rồi chứ gì? Mục đích xấu xa của anh bị đạo diễn vạch trần nênthấy xấu hổ đúng không?” Dương Lệ đứng bên cạnh, cô ta nói với vẻ mỉa mai.
“Ha ha, tôi đã lăn lộn quay phim suốt từ Nam ra Bắc, cũng không biết đã gặp bao nhiêu thể loại như thế này nữa, tự bản thân vô dụng nên muốn đến ăn chực? Cũng không chịu nhìn lại xem mình ngu ngốc thế nào.” Cao Tư Thái đắc ý cười nói.
Vào lúc này, đội ngũ bảo vệ mặc đồng phục chính thức, còn có vài người vác theo máy quay đi đến, đứng sau lưng Cao Tư Thái, nhìn cách bày binh bố trận có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Lâm Ẩn, đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, vạch trần loại vô dụng như cậu trước truyền thông tôi còn cảm thấy phí thời gian. Thế này nhé, cậu lập tức cúi đầu nhận sai với Tiểu Dương, tôi có thể tha thứ lời lẻ sỉ nhục của cậu với đoàn phim của tôi.” Cao Tư Thái phẩy tay, ra vẻ từ bi mà nói.
“Nếu như không xin lỗi, tôi chỉ có thể kêu bảo vệ đuổi cậu ra ngoài rồi quay lại cảnh này, để cư dân mạng đánh giá về chuyện dơ bẩn cậu làm, nào là xông vào khu vực trọng điểm về phim ảnh, nào là chụp lén phụ nữ.” Cao Tư Thái cười lạnh, nói với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng.
“Ồ? Không phục à? Cậu có tài cán gì mà đòi không phục?” Cao Tư Thái nói với vẻ khinh thường: “Bảo vệ đâu, mau lấy điện thoại của cậu ta lại đây, để cho tôi kiểm tra xem, cậu ta đã chụp lén cái gì rồi.”
Sau khi nói dứt lời, ông ta búng tay, vài tên bảo vệ đi đến, đanh giọng lại: “Thưa anh, xin anh mau giao điện thoại ra đây, chúng tôi muốn kiểm tra xem có phải anh đã chụp lại những nội dung không thích hợp hay không, làm thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đoàn làm phim của tôi đấy.”
“Điện thoại là thứ có thể để các người tùy tiện kiểm tra à?” Lâm Ẩn cười lạnh, rồi đáp lại bọn họ.
“Hay lắm, chột dạ rồi chứ gì? Chắc chắn trong điện thoại của cậu có thứ gì đó mờ ám!” Cao Tư Thái quả quyết: “Mau quay lại cho tôi, tên Lâm Ẩn này từ chối giao điện thoại để chứng tỏ mình trong sạch, rõ ràng cậu ta đã lén chụp hình đoàn làm phim của chúng ta! Ha ha, đúng là đồ hèn hạ.”
Vào lúc này, vài ống kính đều chĩa về phía Lâm Ẩn, tiếng tanh tách vang lên.
“Được rồi, bảo vệ, các người có thể khiêng cậu ta ra ngoài rồi. Nếu còn dám xông vào thì cứ đánh một trận cho tôi, tất cả hậu quả tôi sẽ gánh vác!” Cao Tư Thái nói một cách điên cuồng.
Nghe ông ta nói thế, hai tên bảo vệ cao ráo đi đến bắt Lâm Ẩn.
“Các người tụ tập ở đây làm gì vậy?”
Vào lúc này, một tiếng quát gắt gỏng vang lên.
Đám người Cao Tư Thái nhìn về phía phát ra âm thanh, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng nhường đường, chỉ nhìn thấy Tưởng Kỳ và Vương Hồng Lăng đi về phía bên này, gương mặt bọn họ đều lộ vẻ nghiêm túc.
“Là chủ tịch Tưởng đó!’
“Chủ tịch Tưởng, sao anh lại đến đây thế ạ?”
Vừa nhìn thấy chủ tịch Tưởng đến, gương mặt mọi người ở đây đều tỏ ra kinh ngạc.
Phải biết rằng, thân là người phụ trách bộ phận sản xuất phim của tập đoàn Hải Dương, bình thường Cao Tư Thái cũng không có tư cách gặp chủ tịch hội đồng quản trị.
Tưởng Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ông ta xanh mét.
“Chủ tịch Tưởng, chúng tôi đang giải quyết một chuyện, không ngờ cái người tên Lâm Ẩn này lại dám trà trộn vào quay lén đoàn làm phim, muốn quấy rối nữ diễn viên của chúng ta, đúng là đồ đê tiện bỉ ổi!” Cao Tư Thái nói với vẻ giận dữ.