"Tập đoàn Latinh?" Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày, từ sau khi cô thăng chức thành chủ tịch thì cũng thường xuyên giao thiệp với giới thượng lưu doanh nhân, cũng để ý đến tình hình chung, nên có nghe nói đến xí nghiệp từ hải ngoại đang lên như diều gặp gió ở thành phố Thanh Vân gần đây, tập đoàn Latinh.
"Không cần đâu, tập đoàn đá quý Trương thị chúng ta có đủ tài chính, không cần hợp tác với tập đoàn nước ngoài đâu." Trương Kỳ Mạt dứt khoát từ chối.
Đừng nói đến việc cô vừa nhận về cho tập đoàn đá quý Trương thị hai tỷ tiền vốn từ tập đoàn Hải Dương, cho dù muốn tìm người đầu tư hợp tác thì cũng không để cho Trương Hồng Hiên giới thiệu, ai biết trong lòng ông ta tính toán gì ở trong lòng."
"Này? Chủ tịch Trương không xem xét lại thử sao? Tập đoàn Latinh bây giờ là đầu tàu giới kinh doanh ở thành phố Thanh Vân này đấy, nếu cô từ chối dứt khoát như vậy thì e là tương lai tập đoàn sẽ chịu thiệt rất nhiều trên con đường phát triển."
"Không cần xem xét." Trương Kỳ Mạt nói rất kiên quyết, không để ý đến hai người kia nữa, xoay người đi thẳng đến xe, Ngũ Chính mở cửa, cô bước vào ngồi ghế sau.
Xe khởi động, chẳng mấy chốc đã đi ra đường phố sầm uất, không cho hai người Trương Hồng Hiên khoảng trống nào để nói xen vào.
"Đúng là ngang ngược mà! Hoàn toàn không để hai trưởng bối chúng ta vào mắt!" Trương Hồng Quân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mặt lộ vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm bóng xe đang chạy xa.
Quả thật tình thế đã đảo ngược, bây giờ một Trương Kỳ Mạt nhỏ nhoi đã có thể lên mặt với bọn họ rồi ư?
Cũng chẳng biết Trương Kỳ Mạt móc nối được quan hệ từ đâu mà mời về được chủ tịch Tưởng Ký của tập đoàn Hải Dương, người được mệnh danh là cực giàu có ở Đông Hải đứng ra giúp đỡ, đả thông hết tất cả cổ đông cũ của Trương thị, còn đầu tư cho Trương Kỳ Mạt thu mua lại tập đoàn đá quý Trương thị nữa.
Lại khiến cho địa vị hai người bọn họ tuột dốc không phanh trong hội đồng quản trị, gia sản tổn thất nặng nề.
"Đúng là điếc không sợ súng, cho rằng Tưởng Kỳ đến đây là có thể muốn làm gì thì làm sao." Mặt Trương Hồng Hiên tràn ngập vẻ đố kị, ánh mắt lạnh lùng: "Không biết Vương Tử Văn ra sao rồi mà không liên lạc được, hai ngày trước em đến thăm nhà họ Vương mà họ từ chối gặp khách."
"Ầy, thôi đừng nói nữa, người của nhà họ Vương vốn chẳng nhờ được gì, họ chỉ đùa bỡn qua loa thôi." Trương Hồng Quân thở dài.
"Gần đây cũng không biết nhà họ Vương đã xảy ra chuyện gì, thu hẹp lại chuyện làm ăn, người của nhà họ Vương cũng không lộ diện trong giới thế gia nữa, anh có hỏi mấy người trong nhà họ, nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói bố con Vương Tử Văn đã bị đá ra khỏi nhà họ Vương rồi... Chỗ dựa họ Vương này không còn trông cậy gì vào được rồi."
Hai người Trương Hồng Quân đưa mặt nhìn nhau, đều tràn ngập vẻ cay đắng.
Cứ ngỡ ôm được đùi Vương Tử Văn, đá Ngô Dương ra khỏi công ty, đoạt lại quyền điều hành tập đoàn đá quý Trương thị vào tay là có thể từ từ trả thù cả nhà Trương Kỳ Mạt, khiến bọn họ phải cúi đầu xin lỗi.
Nhưng không hề ngờ rằng nửa đường lại lòi ra một tên Tưởng Kỳ, tình thế đảo ngược, Trương Kỳ Mạt lại cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ mà làm mưa làm gió. Ý nghĩ muốn trả thù nhà Trương Kỳ Mạt lúc trước cũng tan thành mây khói.
"Nhà họ Vương không trông cậy được rồi, nhưng gần đây lại có tập đoàn Latinh hùng hậu, em sẽ móc nối quan hệ." Trương Hồng Hiên nghiêm túc nói: "Em nghe đồn là tập đoàn Latinh đang làm ăn qua lại với vợ em bên nhà họ Chu, hơn nữa lại mở rộng kinh doanh sang các lĩnh vực ngành nghề khác, giới đá quý này càng là ngành quan trọng bậc nhất."
"Nhất là tập đoàn Latinh vừa đến thành phố Thanh Vân mà đã đánh một đòn lên tập đoàn Hải Dương rồi, vì thế chúng ta có thể tìm cơ hội dựa hơi để đối phó với Trương Kỳ Mạt." Trương Hồng Hiên phân tích cặn kẽ nghe rất có lý.
"Tin này anh cũng nghe Tôn Hằng nói rồi, thế lực đằng sau tập đoàn này rất lớn, là tài phiệt xếp hạng thứ ba ở Mỹ Latinh, cho dù là Tưởng Kỳ cũng không có tiền bằng đánh ngã Latinh kia được." Trương Hồng Quân nghiêm túc bảo: "Sớm muộn gì Tưởng Kỳ cũng bị tập đoàn Latinh đánh gục thôi, đến lúc đó Trương Kỳ Mạt mất đi chỗ dựa, xem thử nó còn ngang ngược thế nào."
"Hừ!" Trương Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, cả khuôn mặt lộ vẻ oán hận: "Đúng vậy, lần này quản lý cấp cao bên tập đoàn Latinh chủ động mời Trương Kỳ Mạt, cô ta lại không biết điều mà từ chối, chúng ta dựa vào chuyện này mà làm một tập văn kiện, hai ngày nữa lại chủ động liên lạc với bên đó, hẹn gặp ông Hapy ăn bữa cơm. Chỉ cần ông Hapy đồng ý giúp đỡ, phối hợp liên thủ với chúng ta trong bóng tối là có thể cướp lại tập đoàn đá quý Trương thị ngay lập tức."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười âm hiểm, như thể nắm chắc được phần thắng và thấy được bộ dáng uy phong của mình khi đoạt lại được tập đoàn đá quý Trương thị vậy.
Tập đoàn đá quý Trương thị là cơ nghiệp mà cu nhà để lại, hai người bọn họ mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, một đứa thế hệ sau không biết điều như Trương Kỳ Mạt dựa vào đâu mà khiến bọn họ phải nuốt giận vào bụng làm việc dưới quyền?
"Xin hỏi là ông Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân đúng không?"
Ngay lúc này, một người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng đi đến, cách đó không xa có một chiếc Bentley cũng màu đen đang đậu, hình như người ngồi trong xe có lai lịch không hề nhỏ.
"Cậu là ai? Sao cậu lại biết chúng tôi?" Trương Hồng Hiên nhìn người đàn ông mặc áo đen kia với vẻ vô cùng cảnh giác.
Hai người bọn họ nghe ra được giọng nói của gã mặc áo đen này là người vùng ngoài, rõ ràng không phải là người tỉnh Đông Hải, nhất là còn biết hai người bọn họ nữa chứ, có hơi kỳ lạ.
"Chuyện này các ông đừng nghĩ nhiều làm gì. Ông chủ bọn tôi muốn tìm các ông để thương lượng, mời đi theo tôi." Người đàn ông mặc áo đen đeo khuôn mặt không cảm xúc mà nói, cứ như đang ra lệnh, việc này khiến hai người Trương Hồng Hiên vô cùng khó chịu.
"Ông chủ nhà cậu là ai mà kiêu căng như vậy?" Trương Hồng Hiên cười khẩy rồi nói: "Phái một tên nhỏ nhoi cậu đến đây giả vờ giả vịt? Coi thường chúng tôi à?"
Đúng là, vừa bị Trương Kỳ Mạt lên mặt, còn đang bực mình là đã có người xông đến giả vờ giả vịt?
"Dựa vào thân phận hai người các ông, ông chủ xem thường cũng là chuyện bình thường thôi." Người đàn ông mặc áo đen như đang nói chuyện gì đó vô cùng hiển nhiên, thái độ vô cùng cao ngạo.
"Tôi hỏi các ông, các ông biết Lâm Ẩn đúng không? Còn có thù oán với vợ chồng Lâm Ẩn nữa?" Người đàn ông mặc áo đen nói rất nghiêm túc.
Vừa nghe thấy lời này, hai người Trương Hồng Quân vốn đang định bùng lửa giận thì phải nhịn xuống, đưa hai mặt nhìn nhau, cảm thấy chuyện này không đơn giản, tên ngoại tình này đến tìm Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn ư?
"Thế thì liên quan gì đến các cậu?" Trương Hồng Quân trầm giọng hỏi: "Đừng có thừa nước đục thả câu với chúng tôi, rốt cuộc tìm chúng tôi làm gì?"
"Chuyện các ông nên biết, ông chủ sẽ nói cho các ông biết, cứ đi theo tôi là được?" Người đàn ông mặc áo đen lạnh giọng bảo: "Hai người các ông không có tư cách biết quá nhiều chuyện đâu."
"Cậu! Dám lớn lối như thế..." Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nổi giận đùng đùng, đang định chửi mắng thì sắc mặt bỗng trắng bệch lại, nhìn người đàn ông kia với vẻ không dám tin.
Một ống sắt được bọc giấy đen đã chĩa thẳng vào mặt họ.
"Ông chủ có chuyện phân phó hai người làm, nếu cãi lời, các người sẽ không sống khỏi đêm nay." Người đàn ông mặc áo đen nói chậm rãi, sau đó đưa tay tóm chặt hai người kia, dứt khoát giải đi.