Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 133: Thì ra anh là anh họ




Một đám cô gái liên tục bàn tán ríu ra ríu rít, Gấu Xám giữ cửa thấy mấy tên vệ sĩ cũng lấy làm lạ, gì vậy chứ, những cô chiêu nhà quyền quý này bình thường kiêu căng lắm mà, con mắt mọc ở trên trán, vừa đối mặt với anh Ẩn một chốc mà đã thành thế rồi ư?

Ầy, nếu bọn họ mà được như anh Ẩn thì tốt rồi, còn sầu lo gì nữa? Người giàu có trẻ tuổi nhất mà!

Hơn ba mươi phút sau.

Vu Tắc Thành lái xe đến núi Tử Long, Lâm Ẩn vừa xuống xe đã thấy một đống cô gái xinh đẹp theo ở phía xa xa.

"Sao lạ vậy? Anh Ẩn, mấy cô gái đó chẳng lẽ đuổi theo đến tận đây?" Vu Tắc Thành trố mắt ngoác mồm, nhận ra đây là đám cô chiêu nhà quyền quý vừa nãy đứng ở trước cửa tòa nhà Tắc Thành.

Vu Tắc Thành đưa tay lên xoa huyệt thái dương, đau đầu thật, phụ nữ một khi đã điên lên thì quả là phiền phức. Nếu đổi thành một đám đàn ông thì đã đánh thẳng tay, còn dám theo đến tận đây thì đánh đến mức ba mẹ hắn cũng không nhận ra luôn.

Đây cũng chẳng phải mấy cô gái bình thường gì, đều là cô cả cô chiêu nhà quyền quý, ít nhất cũng có xuất thân từ thế gia hàng đầu ở thủ đô, tuy mình ăn theo anh Ẩn ngày càng phất lên, nhưng cũng chẳng hiểu tại sao lại thấy tức giận muốn đuổi đám fan nữ chạy theo anh Ẩn này đi.

"Anh Ẩn, anh thấy thế nào? Có muốn tôi đuổi các cô ấy đi, cảnh cáo một phen không?" Vu Tắc Thành do dự hỏi: "Hay là để chào đón họ chu đáo? Giữ lại ăn một bữa cơm gì đấy?"

Vu Tắc Thành không dám làm bừa, cũng không đoán được anh Ẩn nghĩ gì. Lỡ như anh Ẩn xem trọng một cô chiêu nào đó mà mình lại đuổi đi, chẳng phải là đang lao vào họng súng à.

Lâm Ẩn không có biểu cảm gì đưa mắt liếc một lượt.

Lúc này mới phát hiện Công Tôn Thu Vũ đã ở trong đám người kia?

Bọn họ đến núi Tử Long làm gì?

Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, đều là cô chiêu xuất thân từ nhà quyền quý bậc nhất ở thủ đô, Công Tôn Thu Vũ cũng xuất thân từ một gia tộc lớn là nhà họ Công Tôn, cụ già trong nhà hơn phân nửa là có tư cách vào đây ở.

"Sau khi ông về thì lập tức sắp xếp cho tôi một máy bay tư nhân ngay trong đêm nay." Lâm Ẩn nghiêm nghị bảo.

Trong sản nghiệp trên danh nghĩa nhà họ Tần có một công ty hàng không.

"Vâng, anh Ẩn." Vu Tắc Thành đáp một cách nghiêm túc.

Lâm Ẩn không nói nhiều lời nữa, đi đến đường biên giới ngoài núi Tử Long.

Lúc này Công Tôn Thu Vũ bỗng nhìn thấy Lâm Ẩn, cô ấy đẩy mắt kính lên, lựa lời mà cười nói: "Này? Anh đến đây làm gì? Chẳng lẽ dụng tâm đến đây để chờ tôi, muốn tôi kiếm cho anh một công việc tốt thì phải gọi thẳng cho tôi chứ, lẽ nào anh xấu hổ nên chơi bài gặp ngẫu nhiên?"

Những lời cô ấy thốt ra khiến cho đám cô chiêu bên cạnh phải trợn mắt ngoác mồm, nhìn sang Lâm Ẩn lại.

Lâm Ẩn bật cười mà không lên tiếng, xoay người đi vào núi Tử Long.

"Sao, sao anh vào núi Tử Long được vậy?" Công Tôn Thu Vũ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn bóng lưng của Lâm Ẩn, cô ấy không hiểu sao người này lại có tư cách đi vào núi Tử Long? Bình thường anh chỉ ngồi taxi mà, quần áo thì cứ như học sinh cấp ba.

Chẳng lẽ anh cũng là con cháu của thế gia nào đó? Còn dám ngang nhiên không thèm để ý đến mình như vậy, về phải điều tra một phen mới được, phải tìm cho ra lai lịch của tên này, sau đó tạo áp lực lên người nhà của anh, bắt anh phải ngoan ngoãn đến làm thầy dạy văn hóa ngôn ngữ cổ cho mình.

Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, rất khó chịu, chuẩn bị đi vào núi Tử Long để xem Lâm Ẩn vào khu biệt thự an dưỡng nào.

"Thu Vũ, tuy đó là anh họ của cậu, nhưng cậu cũng không thể ăn nói với anh họ mình như vậy được?" Một cô gái mặc váy xanh trông rất khí chất bày tỏ bất mãn.

"Đúng vậy đấy, Thu Vũ, cho dù anh họ cậu khá nuông chiều cô đi nữa thì cũng là vì anh ấy dễ tính, cậu phải biết ơn chứ. Sao không nghĩ lại xem, anh họ cậu trong vòng một đêm đã san bằng nhà họ Văn, biết bao uy phong oai nghiêm như thế, vậy mà còn cho phép cậu ăn nói ngang hàng kiểu đó, sau này chú ý lại một chút." Lại có thêm một cô gái phụ họa vào.

Các cô tất nhiên đều là fan cuồng của nhân vật thần thoại Tề Ẩn, hoàn toàn không nhận thức được rằng Lâm Ẩn vốn cũng chẳng quen biết gì bọn họ.

"Các cậu nói gì thế? Gì mà anh họ tớ?" Công Tôn Thu Vũ cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì, hội chị em của mình bị làm sao vậy? Sao lại nói đỡ cho người xa lạ.

"Chẳng lẽ các cậu nhìn trúng tên đó? Còn điên cuồng đến vậy nữa?" Công Tôn Thu Vũ nhìn vẻ xuân phấp phới trên mặt các chị em mình, lại quay sang nhìn chằm chằm vào bóng lưng áo sơ mi trắng, trong lòng dâng lên chút xấu hổ.

"Đúng vậy, sao thế, Thu Vũ, mau đưa cách thức liên lạc với anh ấy cho bọn tớ đi."

"Tớ cũng muốn số điện thoại."

"Các cậu lên cơn rồi à, tớ cũng không có cách liên lạc." Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy họ như đang tới chọc giận, hoặc là để xem trò cười của cô ấy vậy.

"Tớ phải đi thăm ông ngoại rồi. Lát nữa các cậu tư tìm anh họ tớ mà xin số, chứ tớ chẳng biết anh ấy là ai cả. Bỗng chốc muốn xin số đàn ông con trai, các cậu rớt giá đến vậy rồi à?" Công Tôn Thu Vũ nói với vẻ bất mãn.

"Chậc chậc. Thu Vũ cậu thật là, chút chuyện vặt ấy mà cậu cũng không giúp sao?"

"Chỉ là giúp hỏi số điện thoại thôi mà cũng không chịu, thế có hơi quá đáng đấy. Thiệt cho bọn tớ quen cậu bao nhiêu năm như vậy."

"Chẳng lẽ cậu bị bệnh cuồng anh trai?" Vài cô gái xì xào bàn tán, đưa ánh mắt có chút hâm mộ lẫn ghen tị nhìn Công Tôn Thu Vũ.

Công Tôn Thu Vũ không nói gì, đi thẳng vào núi Tử Long mà không ngoảnh đầu lại.

Cô ấy quả thật không hiểu nổi, mình vừa từ nước ngoài về, không dưng hội chị em ở thủ đô ngày bé bỗng lũ lượt tìm đến mình để nhờ giới thiệu đối tượng? Làm gì chứ, ai ai cũng có sắc đẹp lẫn điều kiện, đều có xuất thân từ danh gia, muốn tìm đối tượng dễ như trở bàn tay, bên ngoài xếp hàng dài đợi đấy thôi.

Công Tôn Thu Vũ vừa đi vừa hừ lạnh, bọn họ chỉ trêu chọc thôi là cô ấy đã thấy bực trong lòng rồi.

Trong phòng an dưỡng của Tề Vấn Đỉnh.

"Ẩn Nhi, chuyện cháu san bằng nhà họ Văn bằng cách nào ông sẽ không hỏi nhiều. Tương lai cháu có dự định gì chưa?" Tề Vấn Đỉnh rất vui vẻ mà hỏi, nhâm nhi tách hồng trà.

"Cháu không ở lại thủ đô, tương lai sẽ còn đến thăm ông nội." Lâm Ẩn trả lời rất nghiêm túc.

Chuyện nhà họ Văn không đơn giản, anh cũng không nghĩ nhà họ Văn rút khỏi thủ đô là mình có thể vô tư được.

Ngược lại, trận chiến thật sự chỉ vừa bắt đầu mà thôi...

"Rời khỏi thủ đô cũng được, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt." Tề Vấn Đỉnh khẽ vuốt cằm, biết Lâm Ẩn chắc chắn có rất nhiều bí mật, nhưng đây là chuyện của người trẻ tuổi, không cần hỏi nhiều.

Người trẻ tuổi chắc chắn phải có sàn diễn cho riêng mình.

"Vâng, vậy cháu về trước nhé ông nội, đêm nay phải bay rồi." Lâm Ẩn nói rất nghiêm túc.

"Đi đi. Ra ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt." Tề Vấn Đỉnh đứng dậy bảo.

Một già một trẻ bước chầm chậm ra khỏi khu biệt thự an dưỡng.

Lâm Ẩn vẫy tay tạm biệt với Tề Vấn Đỉnh rồi ra khỏi khu biệt thự an dưỡng luôn, đúng lúc này lại vừa khéo Công Tôn Thu Vũ đi tới, cô ấy ra vẻ vô cùng ngạc nhiên và nghi hoặc nhìn Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy kỳ lạ, sao Công Tôn Thu Vũ lại đến khu biệt thự của cụ nhà? Nhưng mà anh cũng không hỏi nhiều, đi thẳng ra khỏi núi Tử Long.

"Ông ngoại, ông biết người kia ạ?" Công Tôn Thu Vũ đi tới trước mặt Tề Vấn Đỉnh, hỏi với vẻ nghi ngờ.

Tề Vấn Đỉnh cười khẽ, bảo: "Cháu không nhận ra nó sao? Nó là Tề Ẩn, anh họ cháu đấy."

"Anh họ Tề Ẩn ư?" Công Tôn Thu Vũ ra vẻ khiếp sợ, đầu kêu ong ong.

Anh chính là Tề Ẩn? Sao lại không nhìn ra!

Công Tôn Thu Vũ ôm một bụng nghi ngờ, cô ấy nghe nói Tề Ẩn san bằng nhà họ Văn, uy danh chấn động Long Quốc, được xưng là người giàu có trẻ tuổi nhất, cũng có năng lực nhất ở Long Quốc, là đối tượng được vô số con cháu trẻ tuổi ở thủ đô sùng bái, càng là đối tượng được vô số cô gái tuổi xuân theo đuổi cuồng nhiệt.

Nhưng mà nhân vật thần thoại như Tề Ẩn sao lại giống với một anh chàng tựa học sinh cấp ba vậy được?

"Không ngờ chứ gì?" Tề Vấn Đỉnh cười cười.

Công Tôn Thu Vũ bĩu môi, tự lẩm bẩm: "Thì ra anh là anh họ."

"Ông ngoại, anh họ Tề Ẩn đi đâu vậy ạ?" Công Tôn Thu Vũ hỏi, cô nhất định phải tìm đến anh Tề Ẩn để nói cho rõ,cho dù là anh đi đâu chăng nữa!

"Nó rời khỏi thủ đô rồi. Đi đâu thì ông không biết, cháu có thể hỏi Vu Tắc Thành thử đấy, hắn là người đại diện cho Ẩn Nhi ở thủ đô này." Tề Vấn Đỉnh nói.

...

Buổi tối, Lâm Ẩn ngồi trên máy bay tư nhân về tỉnh Đông Hải lại.

Anh nhắm mắt nghĩ ngơi, cũng đã nhớ ra được Công Tôn Thu Vũ hình như là cháu ngoại của cụ nhà.

Khi còn bé quả thật anh đã từng chơi thân với cô ấy. Nhưng mà ký ức khi còn ở nhà họ Tề anh đã sắp quên gần hết rồi nên không thể nhớ ra ngay tên cô ấy được.

Hành trình đến thủ đô đã kết thúc, nhưng mà sự tình lại trở nên phức tạp hơn...

Lâm Ẩn ngắm nhìn mặt đất bao la ở dưới máy bay, ánh mắt ngày càng sâu hơn.

Lúc này, thành phố Thanh Vân, biệt thự Tuyết Long sơn.

Trương Kỳ Mạt đã nghỉ ngơi chừng mấy ngày ở biệt thự rồi, đang định ra khỏi nhà đi hóng gió một chút.

Nhưng bỗng nhiên mười mấy chiếc xe xông tới, mấy chục vệ sĩ mặc vest nhảy xuống xe, vọt thẳng đến định bắt người.