Nhưng còn không đợi thánh tử La Trường Thắng lên tiếng, Lâm Ẩn đã đạp xuống một cước, thẳng thừng giẫm nát thần tướng giáp bạc. Bụp một tiếng, máu thịt và xương cốt đều nổ tung, dưới đất là tinh quang sáng rực, xương cốt, máu thịt phát ra ánh sáng màu bạc. Nội tạng chậm rãi tan biến đi tựa như ánh sao lấp lánh.
“Đúng là to gan!”
La Trường Thắng chậm rãi tiến lên một bước: “Không ngờ ngươi lại dám giết chết thần tướng của Vô Cực Tông ta, ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào đây? Đắc tội với Vô Cực Tông ta, ở khắp tinh hải này đều không có chỗ cho ngươi dung thân đâu, Triều Thiên cung phía sau ngươi cũng nên chết đi!”
La Trường Thắng lạnh lùng nói.
Tuy hắn nói rất nhỏ.
Nhưng mọi người nghe mà thấy lạnh lẽo.
“Ta chẳng những dám giết thần tướng, còn dám giết cả ngươi nữa!”
Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Sau đó, người anh rung lên, biến thành một tia sáng trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, xông thẳng về phía La Trường Thắng.
“Bảo vệ thánh tử!”
Dù trong lòng rất kiêng dè Lâm Ẩn, nhưng ba thần tướng và mười mấy Chân Thần còn lại vẫn liều mạng xông về phía Lâm Ẩn.
“Ầm!”
Chỉ mới vừa đối mặt.
Bên phía Vô Cực Tông đã có ba Chân Thần chết dưới một đòn của Lâm Ẩn.
“Kết trận pháp, xé hắn thành phấn vụn!”, một thần tướng tức muốn hộc máu kêu gào.
Nhưng Lâm Ẩn biến thành tia sáng thật sự quá nhanh, người của Vô Cực Tông hoàn toàn không thể giữ chân anh, mỗi một lần tia sáng xuất hiện, Lâm Ẩn sẽ mang đi một hai vị Chân Thần.
Sau khi một vị thần tướng bị mang đi, cuối cùng La Trường Thắng cũng không nhịn được nữa, hung hãn ra tay.
“Ầm ầm!”
Hư không đều bị một đòn đáng sợ đến mức khiến tinh hà chấn động của hắn lay động, vô số tinh quang hải triều như sóng biển lan tràn ra bốn phương tám hướng, thậm chí còn phá hủy một hòn đảo nhỏ cách xa mấy chục dặm.
La Trường Thắng đứng trên hư không tựa như một chiến thần vô địch, không chút kiêng dè để hơi thở ngất trời của mình lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Mà lúc này, hắn ta còn tựa như trung tâm của thế giới, tựa như một vị thần nắm mọi thứ trong tay!
Lúc này La Trường Thắng mới thể hiện ra sự đáng sợ của thánh tử Vô Cực Tông, để những người bình thường này nhìn thấy sức mạnh của hắn ta, dù khí thế trên người La Trường Thắng không phải nhằm vào đám người Cố Thanh Ca, nhưng mấy người Cố Thanh Ca cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch của mình và La Trường Thắng. Bọn họ tựa như một chiếc thuyền con trên đại dương mênh mông vậy, có thể bị lật úp bất cứ lúc nào.
“Đây là thực lực của thánh tử đại giáo tinh hải đó ư?”, Tống Hải sợ hãi nói.
Ông ta có thể cảm nhận được La Trường Thắng chỉ là đỉnh cao Chân Thần, nhưng ông ta vẫn thấy không thể đứng vững dưới khí thế của La Trường Thắng.
Tình trạng của Tống Hải còn tạm ổn, chứ những người có cảnh giới thấp như Lộ Uyên đã rơi xuống từ trên không trung, ngã ở dưới đất rồi, bây giờ chỉ còn một vài người gồm Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường có thể đứng thẳng trong hư không thôi.
“Giết!”
Chỉ có mỗi Lâm Ẩn không bị ảnh hưởng, đánh một quyền về phía La Trường Thắng.
La Trường Thắng chắp tay đứng thẳng trong hư không, hơi thở cuồn cuộn không chút kiêng dè bắn về bốn phương tám hướng, từng tia chớp màu vàng đan chéo quanh người, vô số lưu quang lấy hắn lắm trung tâm, tựa như một cái lỗ đen hấp dẫn sức mạnh vô tận.
Đối mặt với một quyền sáng rực của Lâm Ẩn, La Trường Thắng chỉ hờ hững đánh ra một chưởng, mấy trăm nghìn lưu quang di chuyển trong không trung, biến thành một cái cá Âm Dương Thái Cực màu vàng, muốn bắt lấy Lâm Ẩn.
“Rắc!”
Trong hư không.
Ánh sáng nổ tung, năng lượng bắn nhanh, quyền quang và cá Âm Dương bỗng chạm vào nhau, tạo thành chùm sáng năng lượng rực rỡ, như pháo hoa nở rộ trong hư không.
Hư không xung quanh bị đòn tấn công của hai làm cho hỗn độn, một lúc lâu vẫn không thể phục hồi như cũ.
Ngay cả Trung Hải cách đó nghìn dặm cũng có thể nhìn thấy trận chiến kịch liệt diễn ra ở nơi này, ai cũng căng thẳng theo dõi.
Người bình thường không thể nhìn rõ tình hình chiến đấu cụ thể, nhưng các tu sĩ ở Đông Hải vẫn có thể thấy rõ trận chiến này.
“Ranh con, ngươi cũng có chút năng lực đấy, không ngờ có thể tu luyện ra thể phách mạnh mẽ như thế ở cái hành tinh cằn cỗi này. Bản điện hạ thích người tài, cũng không muốn giết ngươi nữa. Nếu ngươi chịu bái ta làm thầy, trở thành thần tướng đi theo ta, bản điện hạ có thể nói giúp ngươi trước mặt chưởng giáo, tha tội chết cho người!”, La Trường Thắng từ tốn nói.
Hắn ta đứng trong hư không.
Vô số tia sáng dưới chân biến thành hai màu trắng đen, tựa như cá Âm Dương chuyển động phía sau hắn ta vậy.
Dù La Trường Thắng vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, nhưng vượt xa tất cả các đỉnh cao Chân Thần mà Lâm Ẩn từng gặp lúc trước, dù một vài cao thủ đỉnh cao Chân Thần nhìn thấy ở Thiên Hoang giới cũng còn thua xa La Trường Thắng.
Lúc này, La Trường Thắng đã hoàn toàn thể hiện ra thực lực của thánh tử Vô Cực Tông, dù là thần thông, pháp lực hay tu vi đều là hàng đầu, dù là cao thủ Thiên Thần bình thường cũng chỉ có thể chịu thua La Trường Thắng.
“Giết!”
Vẻ mặt Lâm Ẩn không có chút cảm xúc, trong mắt anh bắn ra ánh bạc dài cả trượng, từng luồng uy thế vô hình phát ra từ trên người anh, khiến đất trời cũng phải run rẩy.
“Vì sao cứ tự tìm đường chết thế?”
La Trường Thắng than khẽ, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại chẳng có chút thương hại nào, cực kỳ hờ hững, giống như một vị thần linh thiên ở trên chín tầng mây vậy.
“Oành!”
La Trường Thắng lại biến ra cá Âm Dương một lần nữa, va chạm với nắm đấm của Lâm Ẩn.
Cá Âm Dương kia chính là một trong những thần thông mạnh nhất của Vô Cực Tông, nghe nói khi có thể biến hai khí Âm Dương này thành hỗn độn, để Thái Cực thành Vô Cực, chính là đã tu luyện thần thông này đến mức cao nhất. Đến lúc đó, một đòn đánh ra có thể biến mấy nghìn dặm xung quanh trở thành bụi phấn.
Xoẹt xoẹt.
Quan người Lâm Ẩn đều bị tia chớp màu bạc bao trùm, mỗi khi anh đánh ra một quyền đều có thể đánh nát đỉnh núi cao nghìn trượng, nhưng thần quyền vô song này đánh lên cá Âm Dương như đánh vào nước vậy, cá Âm Dương trong nhu có cương, cực kỳ kiên cố, khí thế vô song của Lâm Ẩn muốn chém đứt nước.
Nhưng mãi vẫn không thể chém cá Âm Dương thành hai nửa, ngược lại hai khí trắng đen còn biến thành xích thần, dần lan lên trên dọc theo nắm đấm của anh, muốn cuốn Lâm Ẩn vào trong cá Âm Dương thay đổi khó lường này.
“Đây là thần thông vô thượng của Vô Cực Tông ta, một người đến từ hành tinh thấp kém như ngươi hoàn toàn không thể ngăn cản được, dù người tu luyện Thiên Thần bị Vô Cực đồ của ta cuốn lấy cũng sẽ chết chắc”, La Trường Thắng hờ hững nói.
Hắn ta vô cùng ung dung.
Nhưng Vô Cực đồ lại mang theo khí thế che trời lấp đất bao vây lấy cả người Lâm Ẩn, biến thành một quả cầu trắng đen rất lớn, trước đó còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người của Lâm Ẩn, còn bây giờ thì chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh bạc ở bên trong quả cầu đen thôi.
Cuối cùng thậm chí ngay cả ánh bạc cũng không nhìn thấy, Lâm Ẩn hoàn toàn bị nhốt vào bên trong.
“Hừ!”
Ông lão mặc đồ thần tướng còn lại vuốt râu cười: “Chiêu Vô Cực đồ của Tam thánh tử quá lời hại, e rằng đã đủ để tranh đấu với hai vị thánh tử khác rồi”.
Hai vị thánh tử khác của Vô Cực Tông cũng là người có danh tiếng lẫy lừng trong tinh hải, vốn cho rằng Tam thánh tử yếu hơn bọn họ một bậc, bây giờ xem ra Tam thánh tử vẫn còn che giấu thực lực, dùng một chiêu khiến những người bình thường này phải khiếp sợ.
“Lâm thiên quân sơ ý quá, La Trường Thắng là thánh tử của Vô Cực Tông, người của thiên vực Tiểu Đông chúng ta hoàn toàn không thể chống lại, chúng ta liên thủ còn có thể chống lại, chứ bây giờ thì phiền phức rồi!”, Tống Hải cười khổ.
Sắc mặt những người khác cũng rất khó coi, lúc này mạng sống của bọn họ nối liền với Lâm Ẩn, Lâm Ẩn xảy ra chuyện, bọn họ cũng không sống nổi.