Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 128: Tiêu diệt họ Văn các người chỉ một mình tao là đủ




Đế Dương Vũ Thành nằm ở khu Hoa Dương phồn hoa nhất của thủ đô.

Đế Dương Vũ Thành được thắp sáng rực rỡ, tất cả đều được trang trí bằng ánh đèn và kiến trúc hàng đầu thế giới.

Nơi này được trang trí vô cùng xa hoa, tường được dát vàng đính ngọc. Những người qua lại nơi này không phải là giới người cực giàu có của thủ đô thì cũng là dòng dõi những nhân vật nổi tiếng, đây là nơi tụ họp, là hộp đêm của giới ăn chơi giàu có.

Bấy giờ thủ đô đang lan truyền một câu nói: Chỉ cần đã bước chân vào Đế Dương Vũ Thành thì sẽ không có ai dám động đến bạn!

Nơi này có thể được so sánh với khách sạn Hòa Bình thế kỷ trước.

Nơi này, cũng chính là cơ ngơi chính của nhà họ Văn tại thủ đô.

Một chiếc Bentley màu nâu dừng lại gần Đế Dương Thành, Vu Tắc Thành kéo cửa xe ra, Lâm Ẩn xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quan sát thành phố giải trí đầy xa hoa này.

“Anh Ẩn, anh thực sự muốn vào đó một mình sao?” Vu Tắc Thành có chút lo lắng nói.

“Ông dẫn người của mình chặn ở các lối ra vào Đế Dương Thành là được, không được cho bất cứ người nào của nhà họ Văn ra khỏi đây, đã nghe rõ chưa?” Lâm Ẩn thản nhiên nói.

“Rõ rồi!” Vu Tắc Thành nghiêm túc nói.

Lâm Ẩn châm điếu thuốc lên rồi đi vào Đế Dương Thành rộng lớn.

Vẻ mặt của Vu Tắc Thành rất phức tạp, nhìn theo bóng lưng với chiếc áo gió màu đen, ngửi thấy mùi tanh nồng của cả biển máu.

Mặc dù tung hoành trong thế giới ngầm tại thủ đô đã nhiều năm, trở thành ông trùm lớn một vùng, nhưng bây giờ vẫn bị khí thế của Lâm Ẩn áp đảo.

Anh dám đơn phương độc mã xông vào sào huyệt của nhà họ Văn ở thủ đô này!

Bởi vì cần phải hiểu rằng nhà họ Văn ở thủ đô không phải là một gia tộc bình thường, không biết có bao nhiêu cao thủ dưới trướng của họ giỏi đấm đá hơn cả hắn, họ có trong tay tất cả các thể loại súng ống có thể mua được ở chợ đen nước ngoài.

Vu Tắc Thành tự hiểu rằng, có cho hắn một trăm lá gan, cho dù có kêu gọi hết tất cả các tay chân thân cận nòng cốt đến, cộng thêm toàn bộ hoả lực, cũng không dám liều mình xông vào Đế Dương Thành, vì đó chẳng khác nào đang tự tìm cái chết.

Đế Dương Thành là sào huyệt của nhà họ Văn ở thủ đô, thủ hạ và vũ khí chắc chắn rất đầy đủ, hơn nữa còn bố trí vô số các cao thủ.

Vu Tắc Thành chắc mẩm rằng cho dù dùng toàn bộ súng đạncủa một doanh trại xông vào Đế Dương Thành, cũng chưa chắc đã có thể công phá được.

Ở trong đó không chỉ có những cao thủ võ thuật, mà các thể loại nhân vật máu mặt khác cũng không thiếu!

Thế nhưng Lâm Ẩn lại cứ tỉnh bơ như không, giống như uống nước ăn cơm, cứ thế đi thẳng vào Đế Dương Thành, đến để xử lý hai anh em làm chủ nhà họ Văn ở thủ đô là Văn Thiên Giao và Văn Thiên Phượng.

Anh Ẩn giao hẹn rằng toàn bộ người của mình chỉ cần đợi ở bên ngoài vây giết là được, để tránh bứt dây động rừng.

Nghĩ rồi, Vu Tắc Thành khoát khoát tay ra hiệu, đám người dưới trướng đã nguỵ trang ở trong các cửa hàng trên đường phố, chờ thời cơ hành động, lúc nào cũng sẵn sàng xông lên bắt người.

Lâm Ẩn đi vào Đế Dương Thành, vô số các toà nhà cao lớn trong thành phố trông thật lộng lẫy hoành tráng. Ánh mắt của anh dán chặt vào một tháp chuông đặc trưng mang đậm phong cách của thế kỷ trước, tháp chuông có mười tám tầng.

Đây là toà tháp của nhà họ Văn, cũng là địa điểm hẹn sẵn với Văn Thiên Phượng và Văn Thiên Giao.

Sau khi Lâm Ẩn nhận được báo cáo của Ninh Khuyết thì vô cùng nóng lòng, muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện ở thủ đô để trở về tỉnh Đông Hải.

Vậy nên, anh đã tự mình xuống tầng hầm, đánh đập tra hỏi Văn Cửu một trận dã man, khiến hắn phải dùng wechat được mã hoá chủ động khai ra căn cứ mật của nhà họ Văn, liên hệ với Văn Thiên Giao, nói rằng sự việc đã ổn thoả, đêm nay gặp nhau ở tầng mười của toà nhà họ Văn để giao nộp tình báo.

Lúc này, tại toà nhà họ Văn, ở tầng mười, trong một phòng khách xa hoa tráng lệ trải thảm đỏ mang đậm phong cách phương tây.

Hàng chục người đàn ông mặc đồ đen với vẻ mặt lạnh lùng đứng thành một hàng ở cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đỏ, chải tóc hất ngược ra sau, ngồi trên ghế sô pha bằng da, miệng ngậm điếu xì gà. Ông ta cầm ấm trà với vẻ mặt đắc ý, đang rót trà nói chuyện với hai người đàn ông giàu có.

Người đàn ông có khí chất ngời ngời này chính là Văn Thiên Giao nhà họ Văn ở thủ đô. Uy danh của ông ta trong khoảng thời gian này tại thủ đô phải nói là có một không hai, chiếm trọn ánh đèn sân khấu, là một ông lớn tuyệt đối ở thủ đô này với khối tài sản kếch sù trong tay, không chỉ dừng lại ở con số trăm tỷ.

“Chú Hai, chú Ba này, chú Cửu nói với anh rằng mọi việc đã ổn thoả, các chú đoán thử xem, cái thằng giang hồ Vu Tắc Thành không biết điều kia đang làm việc cho nhà nào?” Văn Thiên Giao nói với vẻ nghiền ngẫm, ông ta hút một điếu xì gà, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương đen to đùng.

“Anh Giao à, em không đoán ra.” Văn Tam cung kính nói:: “Em chỉ biết, cho dù là nhà nào đang âm thầm điều tra nhà họ Văn chúng ta thì đều đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết!”

“Không sai! Anh Giao, theo như em thấy, kẻ dám đều tra hành trình của gia chủ Phượng chẳng khác nào đang khiêu khích nhà họ Văn chúng ta, cho dù hắn là người của nhà họ Ninh hay họ Công Tôn, hoặc là nhà họ Từ chó đ* kia.” Văn Nhị nói một cách hung hăng và kiêu ngạo:: “Chúng ta đều có thể dễ dàng bóp chết bọn chúng! Ngay cả nhà họ Tề ở thủ đô này cũng đều bị chúng ta giết không sót mống nào, mấy cái đám nhà quyền quý kia lại dám đến dây vào ổ kiến lửa sao? Tự tìm đường chết chắc?”

“Không đúng, không đúng.” Văn Thiên Giao cười một cách bí hiểm: “Đừng có quá coi thường mấy đám nhà giàu ở thủ đô. Chúng ta có thể tiêu diệt nhà họ Tề là bởi vì có nhiều các yếu tố khác nhau…”

“Có điều, không cần biết là bè phái nào, chỉ cần dám xông tới làm càn với nhà họ Văn ta thì đều phải chết!” Văn Thiên Giao cao hứng nói: “Đợi chú Cửu dẫn người về đây, anh mày phải tra tấn cái tên đưa tin đó một phen ra trò mới được, nghe nói nó vẫn không chịu mở miệng? Hay nó cậy mình là một gã thanh niên trai tráng cứng đầu cứng cổ? Hơ, thật đúng là hết sức liều lĩnh.”

“Phải rồi!” Văn Thiên Giao đột nhiên sực nhớ ra điều gì, nghiêm túc nói: “Anh nhận được tin, nghe nói Tề Vấn Đỉnh ở núi Tử Long đột nhiên tỉnh rồi? Tới đây hai chú đi thu xếp cho anh, chuẩn bị làm thịt Tề Vấn Đỉnh, chỉ cần lão rời khỏi núi Tử Long, lập tức giết chết!”

“Cái lão già này không đơn giản đâu, đừng có để lão quay lại cắn mình, phải diệt cỏ tận gốc!” Văn Thiên Giao nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Anh Giao xin yên tâm, chúng em trở về sẽ đi xử lý ngay cái lão sống dai đó.” Văn Nhị kích động nói.

Là một sát thủ chuyên nghiệp, nếu hắn ta có thể tự mình lập kế hoạch ám sát Tề Vấn Đỉnh, người từng là một nhân vật tầm cỡ địa vị tối cao của Long Quốc, thì đó sẽ thực sự là một chiến tích hiển hách và là cơ hội để trở nên nổi tiếng trong giới sát thủ!

“Không bao lâu nữa, nhà họ Văn chúng ta sẽ thống trị thủ đô, đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp Long Quốc, ha ha ha ha!”

Văn Thiên Giao cười điên dại, Văn Nhị và Văn Tam cũng điên cuồng cười theo.

Hiện tại tình hình ở nhà họ Văn rất tốt, tuyệt đối mang khí thế lớn của một thế gia hàng đầu ở Long Quốc.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, đèn chùm trên trần nhà đột nhiên vỡ tan, trong phút chốc, toàn bộ toà nhà họ Văn chìm trong bóng tối, tất cả các đèn đều đen sì, bỗng dưngbị cắt điện sao?

“Có chuyện gì thế? Không phải là có máy phát điện sao? Tại sao lại ngắt điện?” Văn Thiên Giao giật mình nháo nhác nhìn bốn phía xung quanh.

Cùng lúc đó, tại phòng cung cấp điện lớn ở dưới tầng hầm nhà họ Văn.

Lâm Ẩn đóng sập cửa lại, giẫm lên xác những người đàn ông mặc đồ đen rồi lao lên cầu thang nhanh như gió.

Mười giây sau.

Lâm Ẩn xuất hiện ở tầng mười tối đen không một ánh đèn. Trên hành lang dài trăm mét, có vô số các gian phòng và hơn ba mươi sát thủ mật đang tuần tra canh gác.

“Là ai? Ở đó làm gì? Nơi này là địa bàn của nhà họ Văn!”

Đột nhiên, một tên vệ sĩ mặc đồ đen bật đèn pin lên, soi vào một người đàn ông trẻ khoác trên mình một chiếc áo gió màu đen.

Trong tích tắc, mấy chục tên vệ sĩ mặc đồ đen đều nhanh chóng ào ào rút ra từ trong túi áo khoác những khẩu súng lục, lần lượt chuẩn bị nã đạn vào người đàn ông bí ẩn đột nhập.

Rầm!

Thoáng chốc, người đàn ông mặc đồ đen chợt biến mất, và chiếc đèn pin là nguồn sáng duy nhất đột nhiên bị ai giẫm nát thành từng mảnh.

Trên hành lang dài vắng vẻ vọng đến tiếng nổ lách tách đến nghẹt thở.

Trong bóng tối, những vệ sĩ mặc áo đen với kỹ năng phi thường từng người một bay ra, rồi nặng nề tông vào tường, họ như thể đang nổi điên. căn bản không thể tìm thấy kẻ ra tay.

Trong vòng mười giây, toàn bộ các ám vệ của nhà họ Văn đều bị đánh bất tỉnh nằm dưới đất, gân cốt nát tan.

Lâm Ẩn đá mở cánh cổng bằng gỗ lim ra, soi sáng bằng điện thoại di động thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đỏ với ánh mắt đầy sự kinh hãi.

“Mày rốt cục là ai? Màu đến đây để làm gì?” Văn Thiên Giao giận dữ nói: “Mày biết đây là nơi nào không? Ông đây là Văn Thiên Giao, đây là địa bàn của nhà họ Văn chúng tao, một mình mày đến đây muốn tìm đường chết sao?”

“Tao đến để tìm mày đấy.” Lâm Ẩn cười lạnh lùng: “Nhà họ Văn ghê gớm lắm sao? Chỉ cần một mình tao thôi cũng đủ để tiêu diệt nhà họ Văn các người!”

Nói xong, Lâm Ẩn đá Văn Thiên Giao quay trở lại phòng, toàn thân ông ta kêu răng rắc, lập tức mềm nhũn ra ở dưới đất.