Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 127: Báo cáo sếp Lâm




“Gì cơ? Cụ Vương, có phải yêu cầu của cụ hơi quá đáng quá không?” Ninh Khuyết cũng sợ điếng người trước dáng vẻ điên cuồng của Vương Thành Đạo, lão ta hận tới vậy sao?

Lão ta dám đòi Trương Kỳ Mạt phải quỳ xuống xin lỗi bố con Vương Quốc Khang? Còn bắt cô làm con ở cho nhà họ Vương cả đời?

Lão già họ Vương khốn kiếp muốn chết sao?

Vương Thành Đạo bật cười lạnh lùng, lão ta tỏ vẻ ngông cuồng tự đại, châm chọc: “Quá đáng ư? Ha ha, cậu phế bố con Vương Quốc Khang thì không quá đáng à? Cậu em Ninh Tông Bảo, cậu nói thử xem, Ninh Khuyết ngoan cố không chịu thay đổi, đến cái chuyện cỏn con này mà cũng không chịu làm? Phải xin cậu em Ninh giải quyết cho vậy!”

“Ninh Khuyết, cậu dám từ chối ư? Cậu thử từ chối tiếp cho tôi xem xem! Cậu có tin tôi sẽ khiến cậu không còn chỗ đặt chân tại nhà họ Ninh ở thủ đô không!” Giọng nói cực kỳ phách lối của Ninh Tông Bảo vọng lên qua đầu dây bên kia.

Ninh Tông Bảo vốn đã không hợp với gia đình Ninh Khuyết, nghe nói Ninh Khuyết phất lên như diều gặp gió ở tỉnh Đông Hải, lần này cụ Vương của tỉnh Đông Hải lại tự tìm đến biếu quà lớn, nhờ Ninh Tông Bảo giúp mình xả giận.

Chuyện mượn gió bẻ măng đương nhiên là phải làm ngay chứ? Lấy được tiền, chèn được ép gia đình Ninh Khuyết, có khi còn có thể cướp được thành quả kinh doanh suốt bao năm tại tỉnh Đông Hải của Ninh Khuyết, đúng là một mũi tên trúng hai đích!

Trán Ninh Khuyết rịn mồ hôi, ông ấy không ngờ lần này mình lại để Ninh Tông Bảo tìm được cơ hội gây khó dễ.

Ninh Khuyết chợt nảy ra một ý nghĩ, ông ấy quyết định nhất định mình phải đặt cược vào đại trưởng lão Lâm Ẩn!

“Bác à, xin hãy thứ lỗi cho cháu, cháu không thể làm chuyện này được!” Ninh Khuyết lạnh lùng từ chối, tỏ vẻ vô cùng cứng rắn.

“Ninh Khuyết, cậu dám ngỗ ngược cả với tôi ư! Cậu muốn làm phản rồi phải không?” Ninh Tông Bảo giận dữ quát mắng.

“Cậu định để tôi mất mặt trước cụ Vương phải không?” Ninh Tông Bảo lạnh giọng: “Ninh Khuyết, cậu không muốn làm thì thôi, giờ cậu cút về thủ đô ngay cho tôi. Giờ tôi sẽ cho người sắp xếp đóng băng hết tài sản của cậu!”

“Tốt nhất cậu hãy lên máy bay trở về thủ đô trước mười hai giờ đêm nay. Quá mười hai giờ, tôi sẽ tuyên bố với mọi người cậu không còn là con cháu nhà họ Ninh này nữa!”

Ninh Tông Bảo hùng hổ đe doạ, uy hiếp, rồi một tiếng “Bíp” vang lên, Ninh Tông Bảo đã cúp máy.

Gương mặt Ninh Khuyết tràn đầy nỗi tủi nhục và giận dữ, ông ta siết chặt nắm đấm.

Bác Ninh Tông Bảo hoàn toàn có khả năng này, hoàn toàn có thể trừng phạt ông ấy.

Nhưng, Ninh Khuyết đây sẽ giơ tay chịu trói như vậy sao?

“Hừ!” Ninh Khuyết hừ lạnh với Vương Thành Đạo: “Lão già họ Vương nham hiểm! Cụ sẽ phải hối hận vì chuyện mình đã làm hôm nay!”

“Chúng ta đi thôi.” Nói rồi, Ninh Khuyết đưa Ngô Dương rời khỏi Khách sạn Vương thị.

“Đi thong thả, tôi không tiễn.” Vương Thành Đạo đắc ý cất lời.

“Thừa Càn, dù chúng ta không thể động vào Ninh Khuyết, nhưng chắc chắn hôm nay Ninh Khuyết phải về thủ đô! Nếu không về cậu ta sẽ mất đi sự ủng hộ của nhà họ Ninh, không có nhà họ Ninh đứng sau, chúng ta cũng chẳng phải sợ Ninh Khuyết!” Vương Thành Đạo nói với Vương Thừa Càn với vẻ toan tính mưu mô.

“Giờ con hãy cho người đưa Trương Kỳ Mạt tới nhà họ Vương chúng ta, bố phải huỷ hoại ả đàn bà này! Nhất định phải khiến cô ta quỳ xuống xin lỗi Quốc Khang và Tử Văn!”

Ánh mắt Vương Thừa Càn in đậm vẻ rối bời, ông ta có thể thấy rõ Vương Thành Đạo đang trở nên điên cuồng.

“Bố à, e là làm như vậy rất không ổn? Nhà họ Vương chúng ta là gia tộc trăm năm tuổi, gia nghiệp chúng ta lớn như vậy, thanh danh lại vang xa, đi bắt nạt một cô gái, chuyện này mà lan ra ngoài thì nhục nhã lắm.” Vương Thừa Càn miễn cưỡng nói: “Hơn nữa Quốc Khang cũng đã làm sai, không có lý lẽ gì hết…”

“Hừ!” Vương Thành Đạo hừ lạnh: “Thừa Càn, bố biết con không xem trọng em trai con, Quốc Khang. Nhưng dù sao nó cũng là em ruột con, hơn nữa đây không phải chuyện nhỏ nhặt gì, cô ta đã khiến nhà họ Vương tuyệt hậu!”

Ánh mắt Vương Thừa Càn ngổn ngang rối bời, ông ta nói: “Bố à, con nghĩ nếu muốn xử lý chuyện này thì nên tìm Thẩm Tam, dù sao Thẩm Tam mới là người đích thân ra tay, như vậy cũng danh chính ngôn thuận. Nhưng tìm đến người phụ nữ nhà họ Trương thì thật trơ trẽn. Tuy vậy, nếu vì chuyện này mà đi động đến Thẩm Tam ngay thật thì cũng không phải ý hay.”

“Động đến Thẩm Tam? Giờ Thẩm Tam là người có thể tuỳ tiện động vào sao?” Vương Thành Đạo hừ lạnh, tỏ vẻ giận dữ: “Con đừng thoái thác nữa! Con không ra tay thì thôi bỏ đi. Dù giờ bố đã bảy tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn thể diện, bố sẽ đích thân xử lý.”

Lòng Vương Thành Đạo giận dữ vô cùng, lão ta nhiều con trai tới vậy mà đứa nào đứa nấy đều vô tích sự, chỉ mình Vương Thừa Càn là có tài hơn cha ông, có tiếng tăm khá tốt tại tỉnh Đông Hải, nhưng đứa con trai này rất coi trọng danh dự, không hợp với Quốc Khang, ép Vương Thừa Càn ra tay cũng bằng không.

“Khó động đến Thẩm Tam lắm, ôi trời!” Ánh mắt Vương Thành Đạo đầy vẻ thù oán, ông ta nói: “Đúng rồi, khi nào Ninh Khuyết về thủ đô thì hãy tìm ngay cơ hội xử lý Ngô Dương! Không thể động vào Ninh Khuyết, nhưng Ngô Dương thì là cái thá gì chứ, cũng tại Ngô Dương giở trò tại tập đoàn Trương thị nên mới khiến Quốc Khang rơi vào tình can này, nhất định phải giết chết tên Ngô Dương!”

Làm sao Vương Thành Đạo lại không muốn xử lý thẳng Thẩm Tam chứ, tiếc là không biết tại sao Thẩm Tam lại đột nhiên phất lên, trở thành kẻ có máu mặt tại thế giới ngầm tỉnh Đông Hải, hoàn toàn không thể xử lý cứng rắn được.

Chỉ có thể lôi người phụ nữ tên Trương Kỳ Mạt ra trút giận!

“Gọi điện cho đại sư Đinh đi, tôi muốn mời đại sư Đinh rời núi!” Vương Thành Đạo dặn vệ sĩ riêng.

“Bố muốn mời đại sư Đinh rời núi?” Vương Thừa Càn kinh ngạc, đương nhiên ông ta biết vị đại sư Đinh này là thần thánh phương nào.

Đùa gì vậy chứ, đại sư Đinh chính là cao thủ võ thuật cổ truyền số một Đông Hải, đã thành danh hơn ba mươi năm và cũng đã về ở ẩn từ lâu rồi… Người này gần như là thần thoại trong làng võ thuật, trong giới võ thuật cổ truyền tỉnh Đông Hải, được xưng là Đinh tông sư.

Ninh Khuyết và Ngô Dương rời khỏi Khách sạn Vương thị rồi bước lên chiếc xe Lincoln mang phong cách doanh nhân.

Ngô Dương ngồi trên ghế lái, Ninh Khuyết ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt ông ấy đầy vẻ rối bời, mở máy gọi điện.

Cũng chẳng còn cách nào khác, đêm nay nhất định Ninh Khuyết phải về thủ đô, phải báo cáo ngay chuyện này cho đại trưởng lão, báo cáo cho giám đống Lâm!

Gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại nhưng đều không có ai nghe máy.

Trán Ninh Khuyết rịn mồ hôi, đầu óc căng như dây đàn, đêm nay ông ấy buộc phải trở lại thủ đô, nếu không kịp báo chuyện này lại cho giám đốc Lâm thì lỡ như Trương Kỳ Mạt gặp phải chuyện gì, giám đốc Lâm nổi giận, mình cũng sẽ gặp chuyện lớn!

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm điện thoại, sốt săn chờ đợi mười phút, “tinh tinh”, điện thoại đã reo lên rồi, Ninh Khuyết mừng rỡ vội nhận máy.

“Alo, đại trưởng lão, cậu đã xong việc chưa? Tôi có chuyện quan trọng muốn báo với cậu.” Ninh Khuyết kính cẩn nói.

“Ông nói đi.” Giọng nói bình tĩnh của Lâm Ẩn vang lên từ đầu dây bên kia.

“Là thế này, đại trưởng lão, tôi muốn báo cáo với cậu hôm nay tôi đã bị điều về thủ đô rồi. Cụ Vương đã ra mặt, vì chuyện của hai bố con Vương Quốc Khang mà cụ Vương còn tìm tới tôi, bắt tay với bác tôi là Ninh Tông Bảo. Giờ cụ Vương muốn gây khó dễ với vợ của cậu.” Ninh Khuyết nói rõ đầu đuôi.

“Nhà họ Vương còn muốn gây sự sao? Người tên Ninh Tông Bảo mà ông nhắc đến là ai, nói rõ cho tôi.” Lâm Ẩn lạnh giọng hỏi.

“Đúng vậy ạ.”

Ninh Khuyết kể lại kỹ càng mọi chuyện xảy ra trong Khách sạn Vương thị cho Lâm Ẩn.

“Tôi biết rồi. Ông về thủ đô trước đi, tôi sẽ không để người làm việc cho tôi phải chịu thiệt.” Lâm Ẩn nói rồi ngắt máy.

Ninh Khuyết thở phào nhẹ nhõm, có câu này của đại trưởng lão, nỗi lo trong lòng ông ấy cũng đã tiêu tan hoàn toàn.

Lần này trở lại nhà họ Ninh ở thủ đô, lòng Ninh Khuyết biết rõ chắc chắn mình sẽ bị xa lánh chèn ép nặng nề, tập đoàn Ninh thị Đông Hải mà ông đã cực khổ gây dựng cũng chắc chắn sẽ bị Ninh Tông Bảo lừa mất nhân lúc ông ấy vắng mặt. Thử thách lần này chỉ mình đại trưởng lão là có thể giúp Ninh Khuyết!

Còn lúc này Lâm Ẩn đang ngồi trong phòng làm việc giám đốc tại toà nhà Tắc Thành, sau khi cúp máy, vẻ mặt anh lại càng lạnh lùng, mang đầy sát khí.

Lâm Ẩn gửi tin nhắn cho Tưởng Kỳ và Thẩm Tam, trịnh trọng dặn họ nhất định phải trông coi Kỳ Mạt cẩn thận, đợi khi nào trở về thành phố Thanh Vân anh sẽ xử lý nhà họ Vương. Sau đó anh lại gọi điện cho Vu Tắc Thành.

Chỉ chốc lát sau Vu Tắc Thành đã gõ cửa bước vào, nghiêm mặt nói: “Ngài Ẩn? Anh có chuyện gì dặn dò vậy?”

“Mang người theo, xuất phát thôi.” Lâm Ẩn nói với vẻ mặt lạnh tanh, rồi anh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.