Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1230: Tạo phản




Cả tòa thành đều đang chấn động.

“Lập cập!”

Lúc này, vô số người sợ đến mức răng va lập cập.

Uy thế một đòn toàn lực của cao thủ nửa bước Chân Thần quá kinh khủng, cả thành Bạch Sư đều bị bao phủ dưới uy nghiêm của Lộ Uyên, vô số người bị đè ép quỳ xuống đất, ngay cả đám người Tống Hoa cũng tỏ vẻ sợ hãi, khom người cắn răng chịu đựng, không để cho mình quỳ xuống.

Trong thành chỉ có những võ giả trên Thiên Tiên mới có thể đứng vững được, nhưng sắc mặt vẫn thay đổi.

“Uy thế này chắc có thể đánh một trận với cao thủ Chân Thần đấy”.

Trong tửu lầu chỗ mấy người Tống Hoa đang ở có người than thở.

“Nửa bước Chân Thần và Chân Thành có bản chất khác nhau, trăm năm Nam Hoang ta mới sinh ra một nửa bước Chân Thần, còn cao thủ Chân Thần phải mấy trăm năm thậm chí là hơn nghìn năm mới có được một người, có thể thấy được sự chênh lệch giữa Chân Thần và nửa bước Chân Thần rồi. Cao thủ Chân Thần hòa nhập thần hồn vào trong thân thể, có thể bước đầu khống chế quy tắc thiên địa, ở trước mặt nửa bước Chân Thần, Chân Thần chính là trời, chưa từng thấy cao thủ Chân Thần ra tay, các ngươi sẽ mãi mãi không biết rõ sự mạnh mẽ của bọn họ đâu”, vẻ mặt của trưởng lão Man Thần Tông rất phực tạp, mấy trăm năm trước ông ta từng thấy cụ ông Chân Thần của Man Thần Tông ra tay, sức mạnh kia hoàn toàn không phải trận chiến trước mắt có thể sánh bằng.



Lộ Uyên di chuyển trong hư không tựa như ma thần, xuất hiện trên đầu Lâm Ẩn, sau đó giẫm một cước về phía Lâm Ẩn.

Lúc này dưới sự gia trì của vong hồn, thực lực của lão ta trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

“Ầm ầm!”

Trên người Lâm Ẩn nở rộ ánh sáng rực rỡ như ngân hà, quanh người anh có tinh quang lóe lên, sau đó chồng lên nhau, biến thành một người khổng lồ trông rất giống Lâm Ẩn.

Tựa như thần vương từ chín tầng trời giáng thế.

“Oành!”

Anh vung ra một quyền đánh ngược lên trời.

Dưới một quyền này, cái chân to như cột chống trời dài mấy trăm mét bỗng nổ tung, tất cả màn đen dưới quyền quang sáng rực tựa như tờ giấy, mưa máu màu đen rơi ra trong không trung, máu thịt bắn tung tóe.

Lĩnh vực vong hồn của Lộ Uyên cũng biến mất không còn tăm hơi.

Lộ Uyên lùi xa mấy trăm mét, nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt phức tạp.

Lão ta ở trên chiến trường Ma Tộc nhiều năm như vậy vẫn không tìm thấy ranh giới đột phá Chân Thần, nhưng không ngờ chàng trai trước mắt đã đuổi kịp lão ta rồi.

“Không đánh nữa, ta không phải đối thủ của ngươi”, Lộ Uyên than khẽ một tiếng.

Dù lão ta vẫn còn lá bài tẩy, nhưng lão ta tin đây không phải toàn bộ thực lực của chàng trai trẻ trước mắt.



“Ngươi rất mạnh, thế hệ trẻ tuổi chỉ có thánh tử của thánh địa và yêu nghiệt của các thế lực có thể sánh bằng thôi, ta không đấu lại ngươi.” Lộ Uyên im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nếu thực lực của ngươi chỉ có thế, cửa ải lần này không dễ qua, nếu ngươi qua được, ta sẽ phục tùng ngươi, nếu ngươi không qua được, ta sẽ rời khỏi Nam Hoang, chạy đến nơi khác”.

“Cao thủ Chân Thần của U Tuyền Tông đã đến rồi, tự ngươi xem mà giải quyết, người của Bạch Sư Đường là bị nhà họ Tần ở ngoại thành giam giữ đấy’.

Nói xong, Lộ Uyên bay nhanh về phía nam.

Lâm Ẩn cũng không ngăn cản, anh tiến lên, xuất hiện ở tửu lâu chỗ mấy người Tống Hoa đang xem cuộc chiến.

“Cậu Ẩn”.

Nhìn thấy Lâm Ẩn, Trần Long Tượng cười tươi.

Mấy người còn lại cũng chào hỏi Lâm Ẩn, một cao thủ nửa bước Chân Thần là sức chiến đấu hàng đầu Nam Hoang, đáng để bọn họ coi trọng. Dù bọn họ đều xuất thân từ thế lực hạng hai thậm chí là hạng nhất, nhưng cuối cùng việc có thể bước vào cảnh giới Chân Thần cũng là một hy vọng xa vời, có khả năng cao là sẽ dừng lại ở ở nửa bước Chân Thần, kế thừa vị trí tông chủ.

“Ừm!”

Lâm Ẩn gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Tô HI: “Đi thôi, chúng ta đi cứu người của Bạch Sư Đường”.

“Vâng vâng!”

Tô Hi rưng rưng nước mắt, vốn dĩ mấy ngày nay nàng ta luôn cảm thấy tuyệt vọng, bây giờ cũng nhìn thấy hy vọng rồi, mừng đến phát khóc.

“Cậu Ẩn, đợi đã”.

Trần Long Tượng thấy thế, vội vàng nói: “Cậu Ẩn, lúc ở dãy núi Tuyệt Hàn cậu giết chết Tống Thiên Vực của Âm Dương Tốc, bây giờ Âm Dương Tông đã cấu kết với U Tuyền Tông, bên phía Nam tòa thành có lẽ là một cái bẫy.

“Không tệ.”

Tống Hoa cũng gật đầu, nói: “Man Thần Tông tôi nhận được tin, người của Âm Dương Tông bí mật tiếp xúc với cao thủ của U Tuyền Tông, lần này bọn họ quá đáng quá, đợi cao thủ Chân Thần của U Tuyền Tông đi rồi, chắc chắn Man Thần Tông sẽ xử lý bọn họ”.

Tống Hoa không hề giấu đi sát khí trong mắt, ở Nam Hoang tất cả đều do Man Thần Tông của nàng ta làm chủ, nghìn năm nay đã thế rồi, nhưng bây giờ một U Tuyền Tông xuất hiện khiến bọn họ nhanh chóng nhìn ra vấn đề, đã lâu Man Thần Tông không để lộ răng nanh của mình rồi, khiến những tông môn khác bắt đầu có suy nghĩ khác.

Nam Hoang phải dọn dẹp một lượt rồi.

“Chân Thần của U Tuyền Tông đang ở trong Man Thần Tông các người à?”

Lâm Ẩn cau mày hỏi.

“Đúng thế, hai Chân Thần đều ở Man Thần Tông của ta”, Tống Hoa gật đầu đáp.

“Vậy thì không sao!”, nói xong, Lâm Ẩn sải bước, xuất hiện ở cách đó nghìn trượng.

Những người còn lại thấy thế đều đi theo.

“Chúng ta cũng qua đó đi”.



Tống Hoa trầm giọng nói.

“Người của Âm Dương Tông ở bên kia, lúc này vẫn chưa phải lúc trở mặt với Âm Dương Tông”, trưởng lão Man Thần Tông khuyên.

“Không sao, xảy ra vấn đề tôi chịu trách nhiệm”.

Tống Hoa nói xong thì đi nhanh về phía Nam.

Trưởng lão Man Thần Tông và người của Ngân Linh Tộc không thể làm gì, chỉ có thể đi theo.

Vị trí của nhà họ Tần cũng không xa, trong một tòa thành nhỏ cách thành Bạch Sư mấy trăm dặm, mấy người Lâm Ẩn chỉ mất mười mấy phút đã chạy đến.

Đám người không định che giấu hành tung, chẳng mấy chốc đã bị lính gác bên ngoài nhà họ Tần phát hiện, truyền tin về.

Đợi khi đám người Lâm Ẩn đi tới bên ngoài trang viên nhà họ Tần, nơi này đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch.

Lâm Ẩn đứng chắp tay trong hư không, nhìn mấy trăm người trong trang viên bên dưới, từ tốn nói: “Giao người của Bạch Sư Đường ra đây, ta sẽ tha tội chết cho các người”.

“Ha ha ha!”

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Ẩn, trong đám người có tiếng cười vang lên.

Một ông lão gầy gò chậm rãi đi ra, nói: “Tên nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám ăn nói ngông cuồng thế à”.

“Đại trưởng lão Mạc Ngôn của Âm Dương Tông!”

Nhìn thấy ông lão, Tống Hoa lạnh lùng nói.

“Cháu gái Tống Hoa à, sao cháu lại cùng với tên giết chết đệ tử của ta thế, lẽ nào chuyện đệ tử Tống Thiên Vực của ta bị giết chết là do Man Thần Tông các người sai khiến à?”, Mạc Ngôn lạnh lùng hỏi Tống Hoa.

“Nói hưu nói vượn”.

Tống Hoa còn chưa đáp lời, trưởng lão Man Thần Tông đứng ở phía sau đã không nhịn được quát lên.

“Âm Dương Tông của ông cấu kết với U Tuyền Tông, chẳng lẽ không sợ sau chuyện này Man Thần Tông bọn ta sẽ tính sổ với các người à?”, Tống Hoa nói với giọng điệu nặng nề: “Trông các ông hình như là muốn đối địch với Man Thần Tông ta nhỉ, ta muốn biết là ai cho ông lá gan đó đấy, U Tuyền Tông sao?”

Sắc mặt Mạc Ngôn hơi thay đổi, nhưng sau đó lại trở lại như thường, cười khẽ nói: “Man Thần Tông ngươi khống chế Nam Hoang mấy nghìn năm, giới võ đạo Nam Hoang ta ngày càng suy yếu, đã đến lúc đổi người nắm quyền Nam Hoang rồi”.

“Tự tìm đường chết!”

Tống Hoa nghe vậy thì không nhịn được nữa, nói với Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn, mong ngươi tiêu diệt tên này giúp ta, cao thủ Chân Thần của U Tuyền Tông, Man Thần Tông ta sẽ chống lại thay ngươi”.

- -------------------