Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 122: Mau đến sân thượng tòa nhà Tắc Thành




Mười hai cây châm Huyền Môn, có một tấc, ba tấc, năm tấc, bảy tấc, ba loại dài ngắn không đều.

Lâm Ẩn vung tay, một hàng chữ hiện lên, làm trôi chảy như nước đổ mây trôi, anh nhẹ nhàng châm cứu vào từng huyệt vị trên người cụ Tề.

Rồi sau đó, Lâm Ẩn cầm cổ tay của cụ Tề lên, vài luồng nội kình chảy vào cơ thể cụ, thúc đẩy kinh mạch và khí huyết.

Gương mặt trắng bệch của cụ Tề nhanh chóng nổi lên sắc đỏ.

Lâm Ẩn rút mươi hai cây châm lại nhanh như chớp, cất chiếc hộp bạc vào trong túi áo của mình, nhìn ông nội mình bằng vẻ mặt phức tạp.

Từ nhỏ anh đã dốc sức học tập thuật Kỳ Hoàng, mười hai châm Huyền Môn là sở trường của anh, hễ người bệnh còn một hơi thở, anh đều có thể kéo dài sinh mệnh của bọn họ. Đây là cách chữa bệnh bằng hình thức châm cứu cổ truyền của đạo gia Huyền Môn, không thể giải thích bằng kỹ thuật chữa trị của y học hiện đại được.

Vì lúc trước con trai thứ ba của cụ Tề bị giết hại, tuổi cụ đã lớn, khí huyết kém, tức giận làm đau tim và cao huyết áp, nỗi phiền muộn nghẹn lại trong lòng, mới đẫn dến chuyện hôn mê mãi vẫn chưa tỉnh dậy.

Bây giờ đã xua tan nỗi phiền muộn này, tất nhiên sẽ không còn vấn đề gì nữa.

“Khụ khụ.” Cụ Tề chậm rãi mở mắt ra, ho khan hai tiếng, cụ híp mắt nhìn Lâm Ẩn chăm chú, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặc dù tuổi tác của cụ Tề đã cao, nhưng trông cụ vẫn uy nghiêm, tinh thần của cụ khiến mọi người phải kính sợ, ánh mắt sắc sảo như dao, cũng không hổ là nhân vật có máu mặt bước ra từ cuộc chinh chiến chốn sa trường.

“Cháu, cháu là Ẩn Nhi ư?” Cụ Tề không tin vào mắt mình, vừa ngạc nhiên vừa thấp thoáng hy vọng.

Gương mặt của Lâm Ẩn giông giống Tề Hà Đồ, Tề Vấn Đỉnh, nên rất dễ nhận ra.

Cho dù mười mấy năm không gặp lại nhau, cụ Tề vẫn nhận ra anh.

“Ông nội, là cháu đây ạ.” Lâm Ẩn nghiêm mặt trả lời ông.

“Thật sao, thật sao, cháu là Ẩn Nhi thật sao?” Gương mặt Tề Vấn Đỉnh toát ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, ánh mắt cụ lộ ra vẻ áy náy và băn khoăn.

Sau khi nói dứt lời, Tề Vấn Đỉnh kích động vươn tay nắm lấy tay Lâm Ẩn.

“Ẩn Nhi, lần này, dù có thế nào thì cháu cũng không được rời khỏi thủ đô nữa... Năm nấy, bố của cháu giấu ông đuổi mẹ con cháu đi, cháu với mẹ cháu cũng thật là, sao đi thẳng một nước như vậy chứ...”

Lâm Ẩn vỗ về tay Tề Vấn Đỉnh, nói: “Thưa ông nội, ông nghỉ ngơi cho lại sức đi ạ. Ông đừng bận tâm đến chuyện gì cả, con cháu tự có phúc của con cháu.”

“Cháu sẽ đến thăm ông thường xuyên, xin ông giữ gìn sức khỏe.”

Lâm Ẩn nói xong, bèn quay người bỏ đi, không nhìn cụ Tề thêm lần nào nữa.

Cụ Tề vẫn còn chưa biết chuyện nhà họ Tề ở thủ đô đã gặp họa diệt môn, anh không muốn nói thêm nữa, càng tâm sự càng có nhiều chuyện khó lòng giải thích được.

Anh đi chuyến này, chữa khỏi bệnh cho cụ Tề, thăm hỏi cụ là đã đủ lắm rồi.

Việc quan trọng vẫn còn chưa làm xong.

“Ẩn Nhi, cháu phải đi rồi ư?” Tề Vấn Đinh hỏi.

“Ông nội, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, mấy ngày nữa cháu sẽ lại đến thăm ông.” Lâm Ẩn nghiêm túc nói, rồi đi ra khỏi phòng hồi sức.

Tề Vấn Đỉnh nhìn theo bóng lưng của Lâm Ẩn với vẻ mặt nghiêm túc, dường như cụ có thể thấy mang máng bản thân mình lúc còn trẻ qua bóng dáng của anh, dứt khoát nhanh nhẹn!

“Hay cho một câu con cháu tự có phúc của con cháu, Ẩn Nhi nhà ta đã trưởng thành rồi.” Vẻ mặt cụ có vẻ phức tạp, lẩm bẩm cảm khái.

Tề Vấn Đỉnh cũng là người lính chiến đấu nơi sa trường, oai hùng suốt nửa đời người, vùng vẫy trong chốn quan trường đầy sóng gió, Long Quốc đứng ở đỉnh cao suốt mười mấy năm trời, có phong ba bão táp gì mà cụ chưa từng gặp đâu.

Đến từng này tuổi rồi, có nói là nhìn thấu hồng trần cũng không quá đáng gì cả, cụ đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Bởi thế, cụ Tề cũng không níu giữ, mà để Lâm Ẩn đi về, cũng chẳng muốn nghe ngóng về tình hình hiện tại của nhà họ Tề nữa.

Thực chất vào giây phút đứa con trai thứ ba của mình bị giết hại, cụ gần như đã đoán trước được tương lai của nhà họ Tề ra sao rồi...

Sau khi bước chân ra khỏi biệt thự Tử Long, có người gửi tin nhắn đến điện thoại được bảo mật của Lâm Ẩn.

“Mau đến sân thượng của tòa nhà Tắc Thành. Quá một tiếng đồng hồ, Vu Tắc Thành sẽ chết ngay.”

Lâm Ẩn cất điện thoại đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tột cùng.

Không hổ danh nhà họ Văn dám tàn sát nhà họ Tề, khiến máu chảy thành sông, thủ đoạn của bọn họ cũng khá là ghê gớm.

Rõ ràng Vu Tắc Thành đã bị bọn họ khống chế, chẳng qua hắn chỉ giúp mình tìm hiểu một vài tin tức, thế mà nhà họ Văn lại nhận ra ngay tức thì.

Vu Tắc Thành cũng được xem như là người có địa vị cao nhất ở khu Trung Thiên, khá tài năng, nhưng hoàn toàn không địch nổi nhà họ Văn.

Lâm Ẩn nhắm mắt một lúc, rồi quyết định ngay tức khắc, anh chặn một chiếc taxi, định đến thẳng tập đoàn Tắc Thành ở khu Trung Thiên.

Anh không hề nghi ngờ lòng trung thành của Vu Tắc Thành một chút nào, có lẽ Vu Tắc Thành đã bị khống chế, điện thoại bảo mật của hắn bị tước đoạt, nếu không chắc nhà họ Văn đã cử người đến ám sát rồi, chứ không phải lấy Vu Tắc Thành ra uy hiếp mình.

Vu Tắc Thành vốn không hề biết bất cứ một thân phận nào của mình cả, không biết mình xuất thân từ nhà họ Tề, càng không biết rằng mình là đại trưởng lão trong nhà họ Ninh ở thủ đô.

Ngoại trừ bố ra, không có người thứ hai biết được mình là truyền nhân của Long phủ.

Rốt cuộc Lâm Ẩn có bao nhiêu thân phận đáng sợ? E rằng vĩnh viễn cũng không có ai đoán ra, nhà họ Văn có mạnh mẽ đến nhường nào đi chăng nữa cũng không thể lần ra được manh mối.

Ting ting!

Lâm Ẩn vừa ngồi vào hàng ghế sau, một chiếc Maybach đáng giá vài chục triệu tệ, nom rất đỗi khí phách chặn ngay trước mặt bọn họ.

Nữ tài xế mặc đồ vest cung kính mở cửa xe, một cô gái trẻ trung đeo cặp kính gọng vàng, sắc nước hương trời, rất đỗi tao nhã thong thả đi đến.

“Ha! Sơ mi trắng, chúng ta có duyên thật, ở nơi này mà cũng gặp phải anh.” Công Tôn Thu Vũ mỉm cười nói.

“Tài xế, quay đầu xe, đi đến tòa nhà Tắc Thành.” Lâm Ẩn dặn dò tài xế, gương mặt anh không hề bộc lộ ra chút cảm xúc nào, anh chẳng có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm.

“Ôi chao! Anh làm gì thế, mất phong độ đến cỡ này sao?” Công Tôn Thu Vũ nhíu mày hỏi anh.

“Tôi còn định mời anh ăn cơm nữa kia kìa, chúng ta có duyên gặp nhau, anh nể mặt tôi một chút cũng không được sao?” Công Tôn Thu Vũ đẩy cặp mắt kính, lời nói của cô ấy rất có thành ý.

“Không có thời gian rảnh.” Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.

Gương mặt của tài xế trung niên toát ra vẻ kinh ngạc, không hiểu nổi cậu thanh niên ngồi ở hàng ghế sau đang nghĩ gì, sao lại từ chối lời mời của cô gái xinh đẹp nhường này, giỏi phết. Ông ta không nói gì, chỉ đánh vô lăng, nhanh chóng quay đầu xe hòa vào dòng xe qua qua lại lại, chạy khỏi con đường này.

“Không lịch sự chút nào!”

Công Tôn Thu Vũ nhìn theo bóng chiếc taxi, cô tức giận hừ lạnh.

Rồi sau đó, cô ấy trình tấm giấy chứng nhận ra, đi lên núi Tử Long.

Công Tôn Thu Vũ không sao hiểu nổi, chắc hẳn là cái tên mặc áo sơ mi trắng ấy có vấn đề, thà ngồi cùng xe với ông chú trong taxi, chứ không buồn đi ăn cơm với người con gái xinh đẹp như cô đây à?

Lần sau ra đường phải dắt vệ sĩ theo, gặp sơ mi trắng là tóm lấy anh ta ngay, phải ép anh ta làm thầy dạy văn hóa ngôn ngữ cổ cho mình mới được!

Công Tôn Thu Vũ vừa nghĩ vừa đi nhanh vào trong tòa biệt thự, đến trước căn phòng hồi sức.

Người nằm trong phòng hồi sức, lại là cụ Tề!

“Á! Ông ngoại, sao ông tỉnh rồi?”

Công Tôn Thu Vũ vừa vào phòng đã giật thót, thấy Tề Vấn Đỉnh chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ mà không dám tin vào mắt mình.

Tề Vấn Đỉnh quay người lại, gương mặt hiền từ, cụ nói với cô: “Vũ Nhi, trong khoảng thời gian này, ngày nào con cũng đến thăm ông ngoại sao? Vất vả cho cháu quá.”

Cụ Tề Vấn Đỉnh chỉ có ba người con trai, nhưng lúc chinh chiến trên sa trường, ông nhận nuôi một bé gái mồ côi, coi cô bé như con ruột của mình.

Nhiều năm trước, con gái nuôi của cụ Tề về nhà họ Công Tôn làm dâu, bà ấy chính là mẹ của Công Tôn Thu Vũ.

“Ông ngoại ơi, ông vừa tỉnh dậy thôi, nằm xuống nghỉ ngơi trước đã.” Công Tôn Thu Vũ đi đến đỡ ông cụ Tề, ánh mắt đong đầy vẻ sợ hãi.

Sau khi cụ Tề về hưu, đến ở trên núi Tử Long, kể từ lúc còn nhỏ, cứ dăm ba ngày là cô ấy lại chạy sang thăm ông ngoại của mình. Dạo trước ông ngoại tức đến hôn mê vì chuyện của chú ba, bọn họ mời hết bác sĩ giỏi trong nước về chữa trị cho ông, nhưng ai cũng đành bó tay, bây giờ sao ông cụ đột nhiên tỉnh lại vậy?