Từ sau khi Quy gia và Lâm Ẩn đi gặp lão Long Vương, người trong cung điện cũng không còn tâm trạng để bàn chuyện liên minh nữa, chuyện lớn như vậy đương nhiên vẫn phải cần lão Long Vương quyết định.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy Lâm Ẩn và Quy gia ra ngoài, ngay cả cụ Trịnh cũng hơi căng thẳng, nếu vị kia muốn ra tay với Lâm Ẩn thì cả thế giới đều không ai có thể ngăn cản được.
Một lúc lâu sau đó, bọn họ mới nhìn thấy Quy gia chậm rãi trở về, nhưng lúc này trên mặt cụ ta cũng không còn vẻ ung dung như khi nãy, trông rất lo lắng.
Thấy Quy gia trở về một mình, cụ Trịnh thầm thấy căng thẳng, vội bay tới hỏi: “Tiền bối, Lâm Ẩn đâu?”
Lâm Ẩn là hậu bối ông ấy xem trọng, không thể xảy ra chuyện trong Thiên Vực được.
“Cậu ta có cơ duyên của mình, đã được ngài Long Vương đưa hạ giới rồi”, Quy gia lắc đầu nói: “Ông yên tâm, nếu ngài Long Vương muốn đối phó với cậu ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn như thế”.
“Ngài Long Vương đã đồng ý chuyện liên minh, nhưng thực lực của Ma Tộc còn mạnh hơn Nhân Tộc các ngươi đoán nhiều”.
Quy gia nói lại một lần những gì Long Vương nói với mình trong điện.
“Chuyện này quá quan trọng, tôi đi về trước, phải nhanh chóng thông báo với các cấp cao của Nhân Tộc”, vẻ mặt cụ Trịnh vô cùng nghiêm túc. Bọn họ vốn tưởng rằng thực lực của cấp cao Ma Tộc chỉ chênh lệch với Nhân Tộc một chút, chỉ cần có thể lôi kéo dị thú thì phần thắng của bọn họ sẽ rất lớn, không ngờ tin tức nhận được từ dị thú lại đáng sợ đến thế.
Giới tu luyện của hành tinh xanh bọn họ yếu đi vì Ma Tộc xâm lấn, hơn nữa hai nghìn năm nay hành tinh xanh vẫn luôn nằm trong trạng thái nguy hiểm như thế.
Nếu phong ấn của tinh lộ bị phá vỡ, Nhân Tộc bọn họ bị tiêu diệt cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây, sao ông ấy có thể ở lại thêm được nữa.
Cụ Trịnh vội dẫn theo Hiên Viên Bạch Thạch chạy về phía Côn Khư, bây giờ ông ấy rất muốn biết trong Nhân Tộc có lão quái vật còn sống không, nhiều năm như vậy có lẽ cũng sẽ có một hai người sống sót, ít nhất nghe đồn rằng cụ ông của nhà Hiên Viên lớn hơn ông ấy mấy chục tuổi vẫn còn sống.
Nghìn năm trước cao thủ Hiên Viên Vũ đứng đầu nhà Hiên Viên mất tích, nhà Hiên Viên loạn lạc, những thế lực khác cũng lợi dụng thời cơ muốn thôn tính nhà Hiên Viên, nhưng một trăm năm sau Hiên Viên Hạo đột nhiên xuất hiện, một mình áp đảo các thế lực lớn hàng đầu khiến bọn họ không thể ngẩng đầu, còn có tiếng tăm hơn cả Thanh Trích Tiên.
Ông ấy không tin một người có tiếng tăm như vậy lại biến mất trong im lặng như thế.
…
Lúc này Lâm Ẩn đã ở thế giới thường.
Trong Long đảo có chỗ nối với thế giới thường.
Lâm Ẩn điều khiển thần giác, biết mình đang ở Côn Luân, nhưng thời gian gấp rút, anh cũng không đi gặp những gia tộc lánh đời đã quy thuận mình trên Côn Luân, cũng không định xem khoảng thời gian này, đệ tử của mình và những thiên tài thế giới thường được mình đưa đến bí cảnh Bồng Lai đã ra sao, mà đi thẳng đến Nam Dương.
Với cước lực của Lâm Ẩn cũng cần hơn hai tiếng mới chạy đến được Nam Dương, sau khi đến Nam Dương, anh cũng không thông báo với Thanh Môn, đi thẳng đến thung lũng Sương Mù.
Lúc này thung lũng Sương Mù đã hoàn toàn thay đổi, mấy năm trước có quá nhiều võ giả đến đây, bên ngoài nơi này đã trực tiếp biến thành một quảng trường khổng lồ, mãi đến tận bây giờ vẫn có thể nhìn thấy một vài người canh giữ bên ngoài thung lũng Sương Mù, còn đều là võ giả. . truyện ngôn tình
Dù sao trong thung lũng Sương Mù có báu vật ngay cả gia tộc lớn trong bí cảnh cũng động lòng, lúc trước bọn họ không có cơ hội tiếp cận, bây giờ các cao thủ đều đã đi, nếu động phủ mở ra một lần nữa, những người ở gần như bọn họ chẳng phải sẽ có cơ hội sao.
Có rất nhiều người nghĩ như thế, Lâm Ẩn điều khiển thần giác, phát hiện có tới mấy trăm người trông coi gần thung lũng Sương Mù, nhưng đa số đều trốn trong bóng tối, trong đó còn có hai võ giả trên bảng Thiên.
Lâm Ẩn lắc đầu, người thoắt một cái đã xuất hiện trong thung lũng.
“Không vội, chúng ta cứ đợi ở bên ngoài, người đi vào vẫn phải đi ra, sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu”, đại ca là một ông lão vẻ mặt lạnh lùng, lúc này ông ta cười khẩy: “Đợi khi nào người đó ra ngoài thì chúng ta bắt hắn lại, có được thứ tiến vào động phủ, giành lấy báu vật bên trong, đến lúc đó dù là Thanh Môn cũng không thể làm gì chúng ta”.
“Không, chúng ta sẽ thay thế địa vị của Thanh Môn!”
Nói xong, trong mắt hai người tỏa ra ánh sáng, bắt đầu mơ mộng.
…
Lâm Ẩn vừa tiến vào động phủ đã lập tức nhận ra bên ngoài có người, nhưng anh không quan tâm.
Không có tín vật trong tay anh, dù là cao thủ Thiên Tiên cũng không thể vào trong động phủ này, mà bên ngoài chỉ là hai võ giả trên bảng Thiên, ở trong mắt anh còn không bằng một con kiến, chỉ với một ánh mắt đã có thể giết chết rồi.
Lâm Ẩn đi qua cầu thang dài bằng ngọc, đến trước quảng trường.
Lúc này chìa khóa ngọc trong tay anh bắt đầu phát sáng, trận pháp trên quảng trường biến mất, lộ ra một con đường tối tăm.
Lâm Ẩn hơi nhíu mày, nhưng vẫn bước vào trong.
Vừa bước vào, Lâm Ẩn đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Truyền tống trận”.
Lâm Ẩn hiểu ra, đây chắc chắn là truyền tống trận do sư phụ Sơn Hải Thiên Tiên bố trí, nhưng không biết là đưa đến đâu.
Cảm giác không trọng lượng biến mất, Lâm Ẩn quan sát cảnh vật xung quanh.
“Đây chắc chắn không phải nơi mình biết”.
Lâm Ẩn nhìn tường thành cao vót cách đó không xa, thầm nghĩ.
- -------------------