Nghe thấy câu này của Quy gia, mấy dị thú lập tức xôn xao.
Bọn họ đều từng nghe nói đến tiếng tăm của Long Vương, Long Vương chính là trụ cột của bộ tộc dị thú, dù là người lớn tuổi trong tộc bọn họ cũng chẳng có mấy ai từng gặp ngài Long Vương.
Nhưng bây giờ ngài Long Vương lại muốn gặp một thằng nhóc Nhân Tộc, khiến bọn họ ghen tị đến mức sắp phun ra lửa.
Không chỉ là bọn họ, ngay cả mấy dị thú Thiên Tiên trong điện ở xa xa cũng cực kỳ khó hiểu.
Khổng Tước Vương nói nhỏ: “Lần trước ngài Long Vương xuất quan là do tộc sói xám các ông tiến vào Thiên Vực, ngài ấy đã gặp cụ ông của các ông đúng không?”
“Cũng đã sắp một nghìn năm rồi”, Thương Lang Vương cũng nặng nề nói.
“Ngay cả ta cũng chưa từng gặp ngài Long Vương”, Thanh Loan không phục.
“Không biết ngài Long Vương tìm tên nhóc này làm gì?” Cửu Vĩ Hồ cũng nghiêm túc nói.
Sắc mặt của cụ Trịnh cũng cực kỳ nghiêm túc, sự tồn tại của Long Vương tựa như một vũ khí hạt nhân với Nhân Tộc vậy, lúc trước khi Nhân Tộc ở thời kỳ đỉnh cao vẫn không dám đuổi cùng giết tận tộc dị thú là vì sự tồn tại của Long Vương.
Lúc trước Nhân Tộc tấn công vào Thiên Vực, Long Vương một mình áp đảo năm Thiên Tiên, khiến cao thủ Nhân Tộc phải sợ hãi.
Đoạn lịch sử này chỉ có người lớn tuổi mới biết, lúc đó không phải Nhân Tộc không muốn đuổi cùng giết tận dị thú, mà là không thể.
Nhưng không ngờ hôm nay Long Vương lại nói muốn gặp Lâm Ẩn, ông ấy không biết rốt cuộc Long Vương muốn làm gì, nhưng ông ấy không thể làm gì cả, dù ông ấy có thực lực Thiên Tiên hậu kỳ, cũng coi như mấy người mạnh nhất trong Nhân Tộc, nhưng đối mặt với Long Vương sâu không lường được, ông ấy chẳng có chút lòng tin nào cả.
Nhân Tộc bây giờ cũng chưa chắc có người có thể ngăn cản Long Vương nổi điên.
Bây giờ chỉ có thể cầu mong Long Vương muốn gặp Lâm Ẩn không phải vì gây chuyện.
Lâm Ẩn cũng ngơ ngác, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng anh có thể cảm nhận được Long Vương chắc chắn là nhân vật lớn của bộ tộc dị thú, nhưng lại không biết vì sao Long Vương này muốn tìm mình. Nhìn Quy gia trước mặt, Lâm Ẩn cũng có cảm giác sâu không lường được.
Anh đi theo Quy gia, dù Long Vương kêu gọi, nhưng tốc độ của Quy gia cũng không nhanh.
“Tiền bối, không biết Long Vương tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Ẩn im lặng một lát thì nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện của ngài Long Vương, sao ta có thể biết được”, Quy gia cười nói: “Nhưng theo hiểu biết của ta với ngài Long Vương, ngài tìm cậu chắc chắn là có chuyện, vì lần trước ngài Long Vương ra mặt đã gần một nghìn năm trước rồi”.
“Tiền bối Long Vương đã bao nhiêu tuổi rồi?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi, ông lão trước mắt đã cho anh một cảm giác đã sống mấy nghìn năm rồi, mà cụ ta còn gọi Long Vương là ngài, có thể thấy Long Vương kia lớn tuổi đến mức nào.
“Long Vương cụ thể bao nhiêu tuổi ta cũng không rõ, nhưng hai nghìn năm trước lúc ta còn là một con rùa đen nhỏ, Long Vương đã là Yêu Vương Thiên Tiên cảnh rồi”, Quy Gia lắc đầu nói.
Lâm Ẩn khiếp sợ nói không nên lời.
Bản thể của tiền bối trước mắt là một con rùa đen có thể sống hơn hai nghìn năm anh có thể hiểu được, dù sao lão Quy dưới trướng thiên sư núi Long Hổ cũng đã sống lâu như thế.
Nhưng tộc rùa vốn dĩ sống lâu, bây giờ Quy gia nói với anh rằng lúc cụ ta còn nhỏ thì Long Vương đã là Thiên Tiên, vậy lão đã sống bao lâu rồi chứ?
Trong Nhân Tộc cụ Trịnh tám trăm tuổi đã xem là rất lớn tuổi, dù dị thú có tuổi thọ dài hơn một chút, nhưng cũng không đáng sợ đến thế mới đúng chứ, thực lực của Long Vương này đã mạnh đến mức nào rồi vậy?
Lâm Ẩn đi theo Quy gia trong rừng rậm mười mấy phút, cuối cùng cũng đến trước một mặt hồ rộng lớn.
Trên hồ lớn có nguyên khí thiên địa mạnh mẽ cuồn cuộn, khiến nơi nay tập hợp đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cây tùng xanh biếc, cây bách cứng cáp. Ngay cả linh tài dị quả hiếm thấy bên ngoài cũng mọc như cỏ dại ở bên hồ.
Mặt hồ yên tĩnh không chút gợn sóng.
“Grào!”
Một tiếng ngâm đột nhiên vang lên, tiếng ngâm cao vút mạnh mẽ, từ dưới đất truyền lên chín tầng may, khiến trăm dặm xung quanh chấn động. Nếu là bên ngoài, màng nhĩ của vô số người sẽ bị thủng hết. Ngay cả cao thủ Nhân Tiên cảnh nghe thấy tiếng ngâm này cũng phải thay đổi sắc mặt.
Bầu trời như xuất hiện bão cấp mười hai, bao phủ bốn phía.
“Ngài Long Vương sắp xuất hiện rồi!”
Quy gia nhìn mặt hồ bình tĩnh nói.
Trên mặt hồ rộng mấy trăm dặm đột nhiên có một cái đầu giao long màu đen to lớn dữ tợn nhô lên, đầu giao long to như một căn biệt thự, dài rộng mấy chục mét, ngay sau đó, thân thể bên dưới đầu giao long bắt đầu xuất hiện.
Năm mươi mét, một trăm mét, một trăm mười mét… Bốn trăm mét!
Cuối cùng, khi giao long hoàn toàn bay khỏi mặt hồ, lần đầu tiên con giao long không biết sống bao nhiêu năm này hoàn toàn để lộ thân thể của mình ra trước mặt người đời, thân thể giao long dài hơn bốn trăm mét, tựa như một chiếc xe lửa vắt ngang trên bầu trời.
Hai cái sừng của lão đâm thẳng lên trời như thiên kiếm, móng vuốt sắc bén mang theo ánh sáng lạnh. Vảy màu đen lấp lánh lạnh lẽo, bao phủ hết từ răng đến đuôi.
Ở trước mặt lão, cụ xà dài trăm mét còn chẳng dám nói là hậu bối.
“Ngươi rất giỏi”.
Đôi mắt trên đầu giao long mở to, chậm rãi nói với Lâm Ẩn.
“Tiền bối muốn gặp tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Ẩn cũng hơi lo lắng bất an, thái độ với vãn bối của Long Vương trước mắt khiến anh không thể nhìn thấu. Hơn nữa thực lực của Long Vương cũng vượt xa sức tưởng tượng của anh, dù cụ Trịnh lớn tuổi thực lực hơi suy yếu, nhưng cũng là cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ chân chính, anh cũng từng thấy sức mạnh khi cụ Trịnh đấu với Ma Tộc, dù rất mạnh nhưng vẫn trong phạm vi anh có thể chấp nhận được, nhưng thực lực của Long Vương trước mặt không biết mạnh hơn cụ Trịnh bao nhiêu, thậm chí anh còn nghi ngờ thực lực của Long Vương trước mắt đã vượt khỏi Thiên Tiên rồi.
“Ngươi có biết vì sao ta nghìn năm không xuất hiện, lại lựa chọn xuất quan khi ngươi đến Thiên Vực không?”
Long Vương xoay thân thể to lớn, biến thành một người trung niên mặc đồ vàng, chậm rãi nói với Lâm Ẩn: “Nghìn năm trước lúc ta xuất quan gặp một người kỳ lạ, ta đấu một trận với hắn, dù hắn chỉ là đỉnh cao Thiên Tiên, nhưng lại bất phân thắng bại với ta, ngươi rất giống hắn”.
Long Vương nói chuyện không lớn, nhưng lại khiến trong lòng một người một rùa nổi lên sóng to gió lớn.
Lâm Ẩn thầm nghĩ quả nhiên lão Long trước mắt không chỉ là cảnh giới Thiên Tiên. Còn Quy gia thì nghĩ không ngờ lại có người có thể đánh nhau vượt cảnh giới với ngài Long Vương. Nhưng dù cụ ta có nghĩ đau đầu cũng không nghĩ ra người đánh nhau với ngài Long Vương nghìn năm trước là ai. Hơn nữa nghe giọng điệu của ngài Long Vương, dường như người kia còn có quan hệ với Lâm Ẩn.
“Tiền bối…”
Trong lòng Lâm Ẩn đã có chút manh mối về người Long Vương nói, nhưng lại không dám chắc chắn.
Lão Long cười khẽ: “Ngươi đoán không sai, người nghìn năm trước đấu với ta không rơi vào thế yếu chính là Trấn Sơn Hải, nếu ngươi có được truyền thừa của hắn, cũng coi như hậu bối của ta”.
- -------------------