Trong lòng các dị thú đều khiếp sợ.
Bọn họ không ngờ Quy gia thật sự sống hơn hai nghìn năm, mà trận chiến hơn hai nghìn năm trước còn đánh vỡ cả tấm chắn thiên địa, khiến hành tinh xanh bị thiếu thốn nguyên khí, các thế lực lớn không thể không trốn vào trong bí cảnh.
“Không biết thực lực của mình có thể đánh vỡ tấm chắn thiên địa không nhỉ?”, lúc các dị thú còn đang khiếp sợ, Hùng Vương chợt hỏi với giọng ồm ồm.
Các dị thú cạn lời, thật sự chỉ có tên ngốc như Hùng Vương mới có thể nói ra những lời này thôi.
Quy gia lắc đầu: “Ta cũng chỉ được biết một vài điều từ bố mình, chắc hẳn thế lực người tài trước đây của Nhân Tộc và dị thú phải đối phó là Ma Tộc, nhưng không ngờ sau hai nghìn năm, Ma Tộc lại xuất hiện lần nữa”.
“Quy gia, bố của ngài là?”
Thanh Loan nhỏ giọng hỏi.
Các tộc của bọn họ đều có truyền thừa lâu đời, trong tộc của bọn họ cũng không nhắc gì đến, nhưng Quy gia lại biết được một ít, chắc chắn bố của Quy gia không hề đơn giản.
“Bố của ta là một Thiên Tiên, ông ấy cũng chỉ biết chút ít về chuyện này thôi, ông ấy đi chiến đấu với các người tài đi trước, sau đó không quay về nữa”.
Quy gia thở dài một tiếng, cụ ta từng này tuổi, đã coi nhẹ những chuyện này từ lâu rồi: “Theo ta được biết, người tham gia trận chiến đó không có một ai trở về, cho nên dù là Nhân Tộc hay dị thú ta cũng đều không tìm thấy chút thông tin gì liên quan với trận chiến đó”.
“Nếu ta nhớ không lầm, lúc đó dị thú ta và Nhân Tộc đều có cao thủ trên Thiên Tiên, được gọi là Thần quân!”
Mọi người đều thấy chấn động, bây giờ những lão quái vật bất tử trong bí cảnh Côn Luân cũng chỉ có cảnh giới Thiên Tiên trung kỳ thôi, cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ phải nói là hiếm như lá mùa thu, đỉnh cao Thiên Tiên có hay không cũng không biết.
Càng không cần nói đến cao thủ trên Thiên Tiên, mấy nghìn năm rồi cũng chưa từng nghe nói.
“Nếu thật sự như lời Quy gia nói, vậy Ma Tộc có thể đấu với Thần quân kia sẽ mạnh đến mức nào chứ?”, sắc mặt của Cửu Vĩ Hồ cũng trở nên nặng nề, không có sự quyến rũ khi trước nữa.
“Nếu thật sự có cao thủ như thế, lão Hùng ta xông lên chắc còn không chịu nổi một cái tát của lão ta”, Hùng Vương sờ đầu nói.
“Nếu thật sự có cao thủ cấp bậc đó, trận chiến này không cần phải ra tay nữa”, Quy gia lắc đầu: “Theo ta được biết, bây giờ trong Nhân Tộc không có cao thủ cấp bậc đó, dù thực lực của vị trên Long Đảo sâu không lường được, nhưng chắc chắn cũng không đạt đến cấp bậc đó, nếu Ma Tộc thật sự có cao thủ như thế, trận chiến này chúng ta thua chắc”.
“Quy gia nói phải, nếu bên phía Ma Tộc có cao thủ như thế, Ma Tộc cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội, ra tay luôn với chúng ta là được rồi”, Thương Lang Vương cũng lắc đầu nói: “Cụ ông nhà ta còn đang bế quan, nhưng ông ấy truyền âm nói với ta trong rừng Ma Quỷ ở thế giới thường có bí mật lớn, sau khi bước vào Thiên Tiên, ông ấy nhìn thấy hai Thiên Tiên của Ma Tộc trong rừng Ma Quỷ, khi đó cụ ông mới bước vào cảnh giới Thiên Tiên, không dám đi theo, sau đó hợp tác với một cụ ông Thiên Tiên khác trong tộc vào rừng Ma Quỷ kiểm tra, bị bốn cao thủ bí ẩn tấn công, bọn họ một chết một bị thương, mãi đến bây giờ thương tích của cụ ông nhà ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Mà tộc sói xám của ta cũng vì gây ra họa lớn ở rừng Ma Quỷ, mới không thể không chuyển vào Thiên Vực”.
Mọi người thầm rùng mình.
Thiên Tiên của bộ tộc sói xám còn chết trong rừng Ma Quỷ, rừng Ma Quỷ khi đó có thể nói là sân sau của tộc sói xám, vậy mà còn có một vị Thiên Tiên bỏ mình, khiến cả tộc phải dời đi.
Lúc tộc sói xám chuyển vào Thiên vực có ba Thiên Tiên và mấy chục cao thủ Địa Tiên cảnh, lại không dám trả thù, có thể thấy bọn họ kiêng dè những Ma Tộc trong rừng Ma Quỷ kia đến mức nào.
Mấy người Lâm Ẩn đi theo Khổng Tước Vương vào trong Thiên Vực.
Lần này cũng không đi đến nơi lần trước Lâm Ẩn đi vào, mà như tiến vào một không gian khác.
Lâm Ẩn đứng trong hư không, vừa chạy đi vừa quan sát bên dưới.
Anh từng nghi ngờ mình đã đến rừng Amazon, bên dưới núi non trập trùng, rừng cây rậm rạp gần như bao trùm cả mặt đất.
Khắp nơi có thể thấy sông ngòi chằng chịt, trải rộng núi rừng tựa như kinh lạc.
Ngoài ra còn không ngừng vang lên tiếng gào rú của dị thú mạnh mẽ, Lâm Ẩn nhìn một vòng, nơi này nhìn mãi không thấy điểm cuối, thật sự rất rộng lớn.
Lâm Ẩn vốn tưởng rằng Thiên Vực là một cái vực sâu thật dài, không ngờ bên dưới Thiên Vực lại có một vùng đất khác, chẳng trách mấy năm nay dị thú bên dưới Thiên Vực không đi giành địa bàn với Nhân Tộc.
“Có phải ngạc nhiên lắm không, lúc trước lần đầu tiên bước vào nơi này tôi cũng ngạc nhiên như cậu vậy”, cụ Trịnh cười to: “Dị thú tính tình khó chịu, nếu không vì bên dưới Thiên Vực có không gian rộng khoảng một phần năm bí cảnh Côn Luân như thế, cậu cho rằng họ sẽ chịu ở trong Thiên Vực suốt nghìn năm sao?”
“Hừ!”
Khổng Tước Vương bay đằng trước nghe vậy thì hừ lạnh: “Ông già Trịnh, trước khi Nhân Tộc các ngươi đến, cả bí cảnh Côn Luân đều là địa bàn của dị thú ta”.
“Lúc trước nguyên khí thiên địa trên hành tinh xanh trở nên thiếu thốn, Nhân Tộc tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, hơn nữa nếu không nhờ thầy trận pháp của Nhân Tộc ta ra tay, bí cảnh Côn Luân cũng sẽ không xuất hiện. Dù nơi này là địa bàn của dị thú các ông, nhưng nguyên khí của nó cũng sẽ trở nên mỏng manh. Dị thú các ông tu hành vốn dĩ cần nhiều nguyên khí thiên địa hơn Nhân Tộc ta, nếu nguyên khí trở nên mỏng manh như ngoại giới, dù dị thú các người có thể tiếp tục truyền thừa cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt”, cụ Trịnh lắc đầu nói.
“Nhân Tộc các ngươi đúng là đạo đức giả!”
Khổng Tước Vương nói, cũng không quan tâm đến cụ Trịnh nữa, lại đi nhanh hơn một chút.
Lâm Ẩn hiểu ra.
Hơn một nghìn năm trước vì như thế, có rất nhiều thế lực đi vào bí cảnh Côn Luân, chẳng những có Nhân Tộc còn có dị thú, hơn nữa thế lực lớn khi đó cũng nhiều hơn bây giờ.
Càng đông người càng dễ xảy ra mâu thuẫn, hơn nữa bí cảnh Côn Luân cũng chỉ rộng từng đó, lúc mới gầy dựng, tài nguyên cũng thiếu thốn. Người và yêu vốn dĩ không cùng một bộ tộc, đấu đá với nhau cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là lúc đó Nhân Tộc thắng dị thú thua, mới khiến dị thú căm hận Nhân Tộc như thế.
“Sắp đến rồi!”
Lúc Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ, phía trước đột nhiên vang lên giọng nói của Khổng Tước Vương.
Khổng Tước Vương va vào một trận pháp trong suốt, sau đó biến mất tăm, mấy người Lâm Ẩn thấy thế cũng va vào theo.
Sau khi đi vào, phong cảnh trước mặt Lâm Ẩn thay đổi.
Mấy chục tòa thành loại nhỏ lơ lửng trên không trung, vây quanh một cung điện khổng lồ.
Bên dưới thành treo có rất nhiều yêu thú tề tụ, nhìn thấy mười mấy Nhân Tộc sau lưng Khổng Tước Vương, dị thú phát ra tiếng la động trời, trong đó có không ít dị thú đỉnh cao Địa Tiên, cùng nhau la lên như thế, ngoài Lâm Ẩn, cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch, những người khac trong đội ngũ đều cảm thấy chấn động, trong chốc lát không kịp phản ứng, sững sờ ngây tại chỗ.
Một con hổ trắng cao chừng năm tầng lầu cực kỳ anh tuấn vốn dĩ đang lười biếng nằm trên đồng cỏ, nhìn thấy Nhân Tộc nên lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói với đám người Lâm Ẩn.
“Nhân Tộc đến đây tìm đường chết à?”.