“Vâng! Thưa anh Lâm, em lập tức đi làm liền! Lát nữa sẽ báo cáo lại với anh ngay!” Thẩm Tam cung kính nói.
Một tiếng ting vang lên.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tam lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy bố con Vương Quốc Khang từ đằng xa, đến ý định giết người cũng đã nảy lên trong lòng gã.
Nếu hôm nay Trương Kỳ Mạt gặp chuyện gì bất trắc, bản thân mình sẽ đi đời! Chắc chắn nhà họ Vương cũng lâm vào cảnh máu chảy thành sông!
Mẹ kiếp, đúng là hai bố con này tìm đường chết, ấy vậy mà dám dòm ngó cô Lâm!
Thẩm Tam bước đến với gương mặt giận dữ, ba anh em Lưu Quân đi bên cạnh gã, người ngồi trên chiếc xe việt dã rục rịch, chờ đợi lệnh ra tay.
“Thẩm Tam?” Vương Quốc Khang nói, ông ta nhìn Thẩm Tam với vẻ mặt ngạc nhiên, thế trận này khiến cho Vương Quốc Khang sợ hết hồn.
Thẩm Tam đến thật đấy à? Mới chỉ có vài phút mà thôi? Đến nhanh như vậy sao?
Lần này, đến những tên vệ sĩ cầm ống giấy báo đen cũng cảm thấy hoảng hốt, bọn chúng vội vàng cất vào, không dám chỉ họng súng vào người khác nữa.
Cái đệch, số người hơn hai mươi chiếc xe việt dã đều xoa bóp tay, thông qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy trong mỗi chiếc xe đều có một túi câu cá! Đến đồ ngốc cũng biết bọn họ đang vận chuyển cái thứ gì!
Thế trận này, khiến cho đám vệ sĩ sợ chết khiếp.
Bốp bốp bốp!
Ba anh em nhà họ Lưu không nói hai lời, họ nhanh chóng sấn đến vung tay múa chân, quật ngã hàng vệ sĩ của Vương Quốc Khang, tước đi vũ khí của chúng trong nháy mắt, bọn chúng bị đánh toác đầu chảy máu, ôm đầu nằm co quắp trên mặt đất, lớn tiếng rên đau.
Ba người họ đều mạnh tay, chém bia đập vỡ đá, tay không mà như dao cắt, không phải chỉ đánh chơi chơi cho có! Nếu họ dùng hết sức bình sinh thì những nắm đấm, cú đá đã tung ra có thể giết chết đám người này ngay.
“Đưa cô Lâm về nhà.” Thẩm Tam dặn dò.
Ngũ Chính nhanh chóng đứng dậy mở cửa, bảo vệ Trương Kỳ Mạt vẫn còn đang nơm nớp bước vào trong xe, vài tên đàn ông mặc đồ đen quay đầu lại, ngồi vào chiếc xe việt dã, lái theo sau xe của Trương Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt sợ hết hồn, cô đã lên xe rồi mà vẫn còn thấy rùng rợn, nếu hôm nay không có bạn bè của Lâm Ẩn thì cô đã xong đời rồi!
Cũng không biết Lâm Ẩn quen biết với mấy người bạn này từ đâu, thế lực mạnh mẽ, mà lại còn nể mặt anh như thế nữa.
Ngũ Chính im lặng lái xe, cậu ấy không hề kinh sợ, với thực lực của tổng giám đốc Lâm, có thể điều động quân, bày ra thế trận như thế này cũng không có gì bất ngờ cả.
Reng reng, điện thoại của Trương Kỳ Mạt đổ chuông.
“Kỳ Mạt, bây giờ em đã an toàn chưa?” Lâm Ẩn lo lắng hỏi.
“Em an toàn rồi, bây giờ đang trên đường về nhà.” Trương Kỳ Mạt nói.
“Anh không có ở thành phố Thanh Vân, gặp bất kỳ chuyện gì thì nhớ gọi qua số mà anh đã để lại cho em ngay.” Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
“Em biết rồi, thế lực của bạn bè anh mạnh mẽ thật, sao anh quen với họ thế?” Trương Kỳ Mạt hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Có một vài chuyện, đợi khi nào về anh sẽ từ từ nói cho em biết.”
“Được rồi.” Trương Kỳ Mạt gật đầu, không gặng hỏi anh nữa.
Trong lòng cô thấp thỏm bất an, bàn tay siết lại thành nắm đấm, nét mặt hằn lên vẻ nghi ngờ, không biết cô đang nghĩ gì.
Trước cửa tòa nhà Bảo Đỉnh.
Hai bố con Vương Quốc Khang sững sờ đứng lặng người tại chỗ, không dám tin vào mắt nhìn, sững sờ là vì thấy Trương Kỳ Mạt bỏ đi, nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản.
“Thẩm, Thẩm Tam Gia, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?” Vương Quốc Khang miễn cưỡng cười xòa, nói với Thẩm Tam.
“Thẩm Tam Gia, thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, chúng tôi không ngờ, Trương Kỳ Mạt lại là người của ông.” Vương Tử Văn nói với vẻ mặt đắng chát.
“Chúng tôi thật sự không biết, Thẩm Tam Gia, nếu như biết Trương Kỳ Mạt là người của ông, tôi không dám xớ rớ vào đâu.” Vương Tử Văn cười xòa: “Ôi, xem ra cái thằng Lâm Ẩn bỏ đi ấy đã cống vợ mình cho ông rồi chứ gì, chuyện xảy ra trên Thủy Nguyên Hoa Uyển lần trước chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi thấy thế này, Tam Gia, cái thằng vô dụng, lại mặt dày như Lâm Ẩn chỉ lợi dụng ông để đối đầu với nhà họ Vương chúng tôi thôi!”
“Đừng để tên vô dụng như nó chia rẽ mối quan hệ giữa chúng ta!”
Sắc mặt Thẩm Tam càng lạnh lùng hơn, cái thứ không biết sống chết là gì này, còn dám nói xấu anh Lâm trước mặt mình à?
“Thẩm Tam Gia, thế này đi vậy, hay để tôi mở một bữa tiệc và bàn rượu sang trọng nhất ở khách sạn Thanh Vân? Mọi người cùng nhau đến ăn uống chơi đùa thỏa thích. Vương Quốc Khang lịch sự lên tiếng.
Bốp!
Thẩm Tam Gia ngoắc tay, Lưu Quân lập tức xông lên đá vào người Vương Tử Văn, hắn ọc máu, mấy cái tát liên tục khiến cho mặt hắn sưng vù lên trong tích tắc.
Thẩm Tam cũng nổi giận, tự mình ra tay, gã xông lên tung hai cú đá thật mạnh, nhắm thẳng vào đầu Vương Tử Văn, khiến cho đầu hắn sưng vù!
“Thằng chó, mày chửi mắng thêm một câu nữa coi?” Thẩm Tam lạnh lùng nói, khiến cho Vương Tử Văn sợ đến mức són ra quần, sợ chết khiếp trước điệu bộ này của gã.
“Thẩm Tam Gia, anh đánh con trai tôi trước mặt tôi à? Có phải quá đáng quá rồi không! Chuyện giữa anh và nhà họ Chu vẫn còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại còn đối đầu với nhà họ Vương của tôi nữa ư?” Vương Quốc Khang nói với giọng lạnh lùng, sắc mặt ông ta sa sầm.
“Thẩm Tam Gia, đừng vì một con đàn bà chỉ như món đồ chơi mà kết thù hận với nhà họ Vương, bây giờ anh đã đưa người đi rồi, xem như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Vương Quốc Khang nói.
Thế lực của Thẩm Tam Gia khá mạnh mẽ, nhưng nhà họ Vương cũng không yếu kém.
Ông ta không tin, Thẩm Tam sẽ đối đầu với họ đến cùng chỉ vì một con đàn bà.
“Mày dám nói Trương Kỳ Mạt là đồ chơi à?” Thẩm Tam hít một hơi khí lạnh, xoa bóp thái dương, đúng là đau đầu, cái tên Vương Quốc Khang này vẫn còn chưa tỏ tường tình hình ở đây.
“Lẽ nào không phải ư? Lẽ nào, Thẩm Tam Gia muốn cưới cô ta về nhà?” Vương Quốc Khang hỏi với giọng ngạc nhiên.
“Tao cưới cái con mẹ mày đấy! Ngu như chó!”
Thẩm Tam chửi một câu, vung tay tát thẳng lên lên mặt Vương Quốc Khang, sau khi bị đánh, gương mặt ông ta toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt hằn lên nỗi lo sợ.
Chuyện gì thế này? Với những người thuộc tầng lớp như ông ta, trừ phi đảm bảo có thể giết chết đối phương, chứ bằng không sẽ chẳng thể nào đánh vào mặt được? Có phải Thẩm Tam mất trí rồi không?
Nhất thời Vương Quốc Khang nghĩ không thông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bốp bốp bốp bốp!
Ba anh em Lưu Quân xông đến kìm kẹp ba bố con Vương Quốc Khang, mỗi người một lần, bạt tai chưa từng ngừng lại, bọn họ bị đánh đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thì không nói, máu mũi tuôn trào, đến miệng cũng sưng vù như xúc xích.
“Thẩm Tam, anh bắt nạt người khác quá đáng lắm rồi đấy!” Lửa giận bùng lên rừng rực trong lòng Vương Quốc Khang, đến giọng nói của ông ta cũng đã thay đổi, bị đánh đến nỗi gió lùa vào miệng.
“Hôm nay tao ức hiếp mày thì sao? Đm thằng chó, giữa đường giữa sá mà mày dám đụng đến cô Lâm à? Mày có tin ngày mai tao sẽ quăng vợ mày ra đường để bị chơi luân phiên không?” Thẩm Tam gắt gỏng.
“Mày, mày!” Gương mặt Vương Quốc Khang sưng đỏ, đường đường là người đứng thứ hai trong nhà họ Vuơng, từ bao giờ bị người ta đánh bầm dập thế này?
“Con mẹ mày!”
Một tiếng bốp vang lên, Thẩm Tam vừa chửi vừa đánh, gã túm tóc Vương Quốc Khang lên, đánh như muốn dồn ông ta vào chỗ chết. Vương Quốc Khang bị đòn đến nỗi đầu óc choáng váng.
Đánh xong vẫn chưa thấy hả giận, Thẩm Tam túm đầu Vương Quốc Khang lên, lên gối đập mạnh vào cằm ông ta, một tiếng bốp vang lên, miệng mồm Vương Quốc Khang lập tức chảy máu bê bết, hai chiếc răng rớt ra.
Hôm nay Thẩm Tam tức giận tột cùng, vốn dĩ gã đã không ưa bọn súc sinh hà hiếp dân lành, trên đường thấy chuyện bất bình sẽ chìa tay giúp đỡ, huống hồ chi người đó còn là vợ của anh Ẩn nữa kia chứ?
Anh Ẩn đang ngồi bên kia xem truyền hình trực tiếp về hiện trường xảy ra vụ việc đấy, mẹ nó nếu không xử lý hai đứa súc sinh này, hôm nay cái mạng nhỏ của mình cũng sẽ khó giữ lại được, suýt nữa đã bị hai bố con súc sinh nhà này hại chết tươi!
Thẩm Tam vừa nghĩ, vừa tung vài nắm đấm thật mạnh vào miệng Vương Tử Văn, đập rớt vài cái răng của hắn ra, miệng của ba bố con Vương Quốc Khang đã trống huơ hoác gió thoải mái lùa vào, đến nói chuyện cũng ú ớ không rõ.
Lúc còn trẻ Thẩm Tam cũng từng luyện vài đòn đánh tay, giờ gã đang ở tuổi tráng nhiên, khỏe mạnh vô cùng.
“Tao, tao, tao, nhà họ Vương của tao sẽ không tha cho mày đâu.” Giọng nói của Vương Quốc Khang toát ra vẻ uy hiếp một cách quái dị.
“Con mẹ mày ấy! Hôm nay nhà họ Vương bọn mày phải tuyệt hậu hết cho tao! Bọn chó ngu ngốc!”
Thẩm Tam tức giận gầm lớn, gã xông lên sút vào dưới eo Vương Quốc Khang, ông ta lập tức ré như heo bị cắt tiết!
Gã quay người, lại tiếp tục đá mạnh vào dưới eo Vương Tử Văn, sắc mặt Vương Tử Văn trắng bệch, hắn kêu gào thảm thiết!