Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 117: Chặt của quý của đôi bố con đó đi




"Ồ? Còn định gọi người đến giúp à? Có gọi ai đến cũng vô dụng thôi! Hôm nay con trai tôi phải làm cô ngay bên lề đường này!" Vương Quốc Khang lạnh giọng lại bảo, vẻ mặt ngông cuồng tự đại.

"Cô Lâm? Bây giờ cô đang ở đâu? Nói cho tôi biết!" Tất nhiên Thẩm Tam đã nghe được tạp âm bên đấy, giọng điệu trở nên căng thẳng.

"Tôi, tôi ở trước cửa tòa nhà Bảo Đỉnh." Trương Kỳ Mạt nói với giọng thất kinh, cô bị bộ dạng của bố con Vương Quốc Khang dọa sợ.

Hai bố con này đúng là coi trời bằng vung, điên hết cả rồi!

Ầm!

Vương Tử Văn xông lên định kéo Trương Kỳ Mạt lại, Trương Kỳ Mạt bị dọa nên né ra, điện thoại trong tay rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.

"Còn trốn nữa à? Hôm nay cô có trốn cũng vô dụng thôi, tôi phải làm con đi*m như cô mới được!" Vương Tử Văn cười khẩy, cởi áo vest ra, vứt cà vạt đi, trưng ra bộ dạng không thể đợi được nữa: "Các người còn đứng đó làm gì? Mau giữ con ả này lại! Để tôi chơi cô ta, lát nữa xong việc lại cho các người chơi tiếp."

Vương Tử Văn ra lệnh, chẳng mấy chốc đã có vài tên vệ sĩ xông đến định bắt Trương Kỳ Mạt.

Kít!

Lúc này, một chiếc xe màu đen lái đến từ phía đường cái đối diện, có ba người đàn ông thành thục bước xuống xe, nhanh chóng xông vào đoàn người, đẩy mấy tên vệ sĩ kia ra rồi chắn trước mặt Trương Kỳ Mạt.

"Đéo mẹ nó, tụi bây chui từ đâu ra thế, muốn phá chuyện tốt của ông đây à?" Vương Tử Văn tức giận mắng mắng đổng lên, bực dọc không thôi, cả một bụng lửa tà chẳng biết trút vào đâu.

"Tên ngu xuẩn nào đến đấy, định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à?" Vẻ mặt Vương Quốc Khang lộ vẻ xem thường, ở trong thành phố Thanh Vân này, người có thể đối nghịch với ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, hôm nay ông ta giúp con mình trút giận, ai dám đến làm xấu mặt ông ta?

"Chúng tôi là người của Thẩm Tam Gia! Đặc biệt bảo vệ cho cô Trương." Người đàn ông mặc đồ đen nói với chất giọng lạnh lẽo, không chút sợ hãi.

Mấy người bọn họ là vệ sĩ được Thẩm Tam sắp xếp, nghe lệnh bảo vệ Trương Kỳ Mạt trong bóng tối, lúc bọn họ đến Đông Thành giết Tạ Khôn cũng đã chứng kiến thủ đoạn cùng bản lĩnh của anh Lâm rồi, người phụ nữ của anh Lâm mà đôi bố con Vương Quốc Khang này cũng dám động vào? Muốn chết sao?

"Thẩm Tam Gia?" Sắc mặt Vương Quốc Khang khẽ biến, có hơi kiêng kị.

Ông ta cũng biết Thẩm Tam Gia, gần đây gã như như mặt trời ban trưa ở thành phố Thanh Vân, đã chễm chệ trở thành bá chủ thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân rồi.

Nếu như Thẩm Tam chỉ là tay anh chị ở khu Nam Thành như trước đây thì có lẽ Vương Quốc Khang đã chẳng đặt vào mắt, thậm chí còn có sức để lật đổ Thẩm Tam luôn, nhưng hôm nay đã khác, ngay cả nhà họ Chu mà Thẩm Tam Gia cũng có thể chèn ép đến độ không ngẩng đầu lên được, ông ta cũng chẳng dám đọ cứng cùng.

"Lại là người của Thẩm Tam Gia?" Đầu tiên Vương Tử Văn thoáng sững sờ, sau đó lộ vẻ căm thù!

Lần trước hắn bị Lưu Quân, cũng chỉnh là đàn em của Thẩm Tam Gia đánh gục, bắt quỳ trước cửa khu dân cư, chắc chắn là Vương Hồng Lăng giúp Lâm Ẩn làm mấy chuyện đó rồi!

Bây giờ ba người này lại nói mình là người của Thẩm Tam Gia? Mẹ nó, người của Thẩm Tam Gia dễ sai xử như vậy sao? Thằng Lâm Ẩn rác rưởi kia dựa vào đâu mà điều động được người của Thẩm Tam Gia đến làm vệ sĩ cho vợ mình?

Chắc chắn là đang nói dóc, giả bộ tai to mặt lớn!

Vì cấu kết làm bậy với Lâm Ẩn, Vương Hồng Lăng đã bị cụ nhà quát mắng một trận, bây giờ vẫn còn đang ở trong khu biệt thự nhà họ Vương đóng cửa sám hối!

"Bố, chuyện ở Thành Bắc con từng nói với bố, chính là Lưu Quân đàn em của Thẩm Tam Gia ra tay." Vương Tử Văn không phục mà nói: "Con thấy lần này mấy tên kia chỉ nói trạng, lấy tên Thẩm Tam Gia ra để hù người ta thôi. Không cần sợ bọn chúng!"

Hắn không thể đợi được nữa, muốn làm Trương Kỳ Mạt để trút hết lửa giận trong người lắm rồi.

Vẻ mặt Vương Quốc Khang lạnh lùng, lần trước con trai đã gây ra chuyện cười lớn ở Thủy Nguyên Hoa Uyển, quả thật đã khiến ông ta mất hết mặt mũi ở trong giới doanh nhân thành phố Thanh Vân, nhưng chỉ biết nhịn xuống chứ không dám đi tìm Thẩm Tam Gia báo thù.

Bây giờ mấy tên này còn nói mình là người của Thẩm Tam Gia?

"Hừ! Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi, người của Thẩm Tam Gia?" Vương Quốc Khang lạnh lùng bảo: "Thẩm Tam Gia thì sao? Cậu có biết trước đây khi Thẩm Tam Gia còn ở Nam Thành, hễ thấy tôi là lại khép nép chào hỏi không?"

"Hừ!" Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu cười lạnh một tiếng: "Chúng tôi đã gọi điện thông báo cho Tam Gia, trong vòng năm phút nữa Tam Gia sẽ đến đây, tốt nhất các người đừng có hàm hồ."

"Còn năm phút nữa sẽ đến? Mày nghĩ bọn mày là ai? Vai vế to thế cơ à?" Vương Tử Văn xem thường cười khẩy, hắn vốn chẳng tin chỉ một Trương Kỳ Mạt nho nhỏ có thể dễ dàng gọi Thẩm Tam Gia tới như vậy.

"Đánh chết ba tên điếc không sợ súng này cho tôi!" Vương Quốc Khang khoát tay ra lệnh.

Bốp bốp, mười mấy vệ sĩ xông lên tay đấm chân đá, đánh nhau loạn cả lên với ba người mặc đồ đen kia.

Hai phút sau, hai bên đều có người bị thương, bốn, năm tên vệ sĩ mặc vest bị đánh gục xuống đất kêu la không ngừng, hiển nhiên không phải là đối thủ của các tinh anh nòng cốt này.

Rầm!

Đánh không lại, đám vệ sĩ mặc vest lập tức thay nhau móc bọc báo màu đen có hình dạng nòng súng từ trong túi áo ra, nhắm vào ba người đàn ông mặc đồ đen.

"Đánh đi? Mẹ nó đánh tiếp đi?" Vương Tử Văn xông lên tát một cái lên mặt một người đàn ông mặc đồ đen.

Bốp!

Người đàn ông mặc đồ đen tức giận vô cùng, siết chặt nắm đấm lại.

Trương Kỳ Mạt hoàn toàn bị trận chiến lớn này dọa sợ, cũng chẳng hiểu rõ tình hình thế nào.

"Giải quyết mau lên, mau làm nó cho xong đi. Xong việc lại dẫn về biệt thự sau." Vương Quốc Khang cười khẩy bảo, nhìn Trương Kỳ Mạt một lượt, trong mắt ánh lên vẻ tham lam, cũng dâng lên tâm địa tà ác.

Vẻ mặt Vương Tử Văn đắc ý, tháo đồng hồ đeo tay xuống rồi lại đưa tay mở dây nịt. Một đám vệ sĩ mặc vest lập tức chạy đến vây lại thành bức tường người, che kín tầm nhìn ở bên ngoài, tất nhiên không phải là lần đầu giúp bố con Vương Tử Văn làm loại chuyện tán tận lương tâm này.

Tinh tinh!

Điện thoại của người đàn ông mặc áo đen vang lên, hắn nhận điện thoại nghe vài câu xong lại quay sang liếc bố con Vương Quốc Khang một cách lạnh lùng, bảo: "Điện thoại của Tam Gia, các người phải nghe!"

Vương Quốc Khang khẽ nhíu mày lại, ra hiệu Vương Tử Văn dừng tay trước đã, sau đó sang nhận điện thoại.

"Mày là Vương Quốc Khang?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

"Mày là ai?" Vương Quốc Khang lạnh giọng hỏi ngược lại.

"Tao là Thẩm Tam, hai phút sau tao sẽ có mặt ở tòa nhà Bảo Đỉnh. Nếu mày dám động vào một sợi tóc của Trương Kỳ Mạt, tao sẽ cho hai bố con bọn mày chết không chỗ chôn!" Bên kia điện thoại vang lên giọng nói vô cùng lạnh lùng, thấm đẫm sát ý.

Vương Quốc Khang biến sắc hoàn toàn, sau đó bốc lửa giận lên đầu, có người dám uy hiếp mình như vậy sao?

"Được! Ông cho mày hai phút, để tao xem mày làm sao? Còn bảo là Thẩm Tam? Thẩm Tam mà không biết điều vậy à?" Vương Quốc Khang cười khẩu bảo, trong lòng xem thường, đúng là không biết tên nhà quê nơi nào, trong đất thế gia này, ông ta đã tung hoành bao nhiêu năm ở thành phố Thanh Vân, dọa được sao?

Tinh! Vương Quốc Khang tắt điện thoại, quét ánh mắt lạnh lẽo sang Trương Kỳ Mạt vùng ba người đàn ông mặc áo đen kia.

"Đợi ba phút, sau ba phút nếu không phải Thẩm Tam tới!" Vương Quốc Khang hung tợn bảo: "Tao sẽ xử cả ba đứa! Sẽ luân gian Trương Kỳ Mạt ngay tại chỗ, sau đó ném vào lầu xanh, biến thành kỹ nữ ngàn người chơi!"

Vương Tử Văn cũng cười âm hiểm nhìn đám người Trương Kỳ Mạt: "Cứ phải không hiểu chuyện, không theo tôi? Bây giờ chọc giận bố tôi rồi, cô không chỉ bị mỗi tôi làm đâu!"

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt trắng bệch, cảm giác như mình đang đối mặt với hai tên quỷ dữ, những hành vi cùng lời nói như phát điên của hai người kia chắc chắn sẽ làm ra được chuyện như vậy, bất cứ cô gái nào đối mặt với tình huống này, e là sẽ sợ đến mức khó giữ được bình tĩnh.

Một phút trôi qua, một tiếng "kít" vang lên, Rolls-Royce Phantom Rolls-Royce Phantom chạy đến.

Theo sau có ít nhất hơn ba mươi chiếc Land Rover màu đen, cả đoàn xe xông đến, cảnh tượng rất dọa người, làm đôi bố con Vương Quốc Khang phải ngu cả người.

Thẩm Tam mặc một thần quần áo hình hoa, cầm Phật châu, mang theo vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe, trên trán toát mồ hôi, gã đang nghe điện thoại.

"Anh Lâm, em đã đến tòa nhà Bảo Đỉnh rồi, cô Lâm không có việc gì cả! Anh thấy nên xử lý thế nào?" Thẩm Tam đổ mồ hôi mà nói, vui vì cô Lâm vẫn chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Chặt đứt của quý của đôi bố con đó đi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lùng.