“Tôi đã lâu không nhìn thấy máu tươi của mình rồi”.
Trong mắt Đông Phương Thanh Mộc tràn đầy sát khí, duỗi bàn tay ra hứng lấy giọt máu óng ánh kia.
Đến Thiên Tiên cảnh, ngay cả máu cũng không phải màu đỏ tươi nữa rồi, những giọt máu rơi xuống từ trên không bị ánh mặt trời chiếu vào, phát ra ánh sáng chói mắt.
“Vì cảm ơn cậu cho tôi cảm nhận được cảm giác bị thương, tôi sẽ ban thưởng cái chết cho cậu nhé!”
Đông Phương Thanh Mộc di chuyển, đánh vỡ hư không, bóng người lập tức biến mất, đôi tay duỗi ra từ sau lưng Lâm Ẩn. Lâm Ẩn cảm nhận được, không chút sợ hãi xoay người đấm một quyền, chạm vào hai tay của Đông Phương Thanh Mộc, hai người cùng lúc lùi ra mười mấy trượng, hai chân tạo ra từng đợt gợn sóng trong hư không.
“Đông Phương Thanh Mộc nghiêm túc rồi”.
Hiên Viên Bạch Thạch híp mắt.
Lúc Đông Phương Thanh Mộc còn là Địa Tiên cảnh thì cụ đã từng nghe thấy tiếng tăm của lão ta rồi, là thiên tài hàng đầu chỉ đứng sau Cố Thu Thủy vào thời đó. Nếu không phải thời đại đó Cố Thu Thủy đột nhiên xuất hiện, chắc chắn Đông Phương Thanh Mộc sẽ trở thành thế hệ trẻ tuổi nổi bật nhất lúc đó.
Nhưng bây giờ, lúc đó có lẽ thiên phú của Đong Phương Thanh Mộc cũng không thua kém gì Cố Thu Thủy, nếu không sau khi đột phá Thiên Tiên đã không thể tiến bộ nhanh đến mức này rồi.
Dù ở hạ giới Lâm Ẩn nổi tiếng là thân thể mạnh mẽ, nhưng có thể đột phá lên Thiên Tiên ai không có thân thể mạnh mẽ, không có thân thể mạnh mẽ hoàn toàn không dung hợp được kỳ vật, không đột phá Thiên Tiên được.
Ầm ầm ầm!
Dù thực lực của những người ở đây đều không yếu, nhưng hoàn toàn không theo kịp tốc độ đánh nhau của hai người, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người như bóng ma tới lui trong hư không.
“Ma Long quyền”.
Bây giờ Đông Phương Thanh Mộc hoàn toàn không có dáng vẻ thần tiên như lúc trước nữa, quanh người cuồn cuộn ma khí, trên lưng còn xuất hiện bốn cái gai xương thật dài, trên gai xương lập lòe ánh sáng màu tím.
Đông Phương Thanh Mộc đánh ra một quyền, trong hư không xuất hiện tiếng dị thú gào thét, quyền kình mạnh mẽ đánh lên người Lâm Ẩn, khiến quần áo anh rách nát, bỗng dưng tạo thành lỗ máu khoảng ba tấc, để lộ máu vàng và xương bên trong.
Nhưng Lâm Ẩn cũng chém một chiêu kiếm, cắt ra một lỗ hổng trên người Đông Phương Thanh Mộc.
“Giết!”
Cuối cùng hai người càng đánh càng nhanh, cuối cùng Lâm Ẩn ném luôn kiếm Thu Thủy đi, sử dụng bí quyết Tinh Thần Luyện Thể điều động quyền pháp, cả người như chiến thần ngân hà, chém giết với Đông Phương Thanh Mộc, càng đánh càng hăng.
“Ầm!”
Hai bóng người lại tách nhau ra.
Người xung quanh cũng đã chết lặng, nhìn mà trợn mắt há mồm. Ngay cả Hiên Viên Bạch Thạch cũng vô cùng ngạc nhiên, Lâm Ẩn và Đông Phương Thanh Mộc đánh nhau đã gần một khắc, nhưng Đông Phương Thanh Mộc hoàn toàn không chiếm được lợi thế, trên người hai người đều là vết thương chồng chất.
“Giết!”
Lâm Ẩn lại đánh ra một quyền, hàn khí màu đen quanh người hoàn toàn ngăn cản lĩnh vực của Đông Phương Thanh Mộc ở bên ngoài, hư ảnh quạ vàng sau lưng anh trực tiếp hòa vào nắm đấm của anh.
“Ầm!”
Đông Phương Thanh Mộc bị Lâm Ẩn đánh trúng một quyền, trên người xuất hiện dấu vết bị thiêu đốt, lùi về sau mấy trượng.
Lâm Ẩn đắc thế không nương tay, tiến lên đánh từng quyền về phía Đông Phương Thanh Mộc, ngọn lửa quấn quanh trên hai nắm đấm của anh, tựa như hỏa long xoay quanh, Lâm Ẩn liên tục đánh ra mười mấy quyền, mỗi một quyền không chỉ mang theo sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có ngọn lửa đáng sợ thiêu đốt.
Đông Phương Thanh Mộc vô cùng bực tức.
Lĩnh vực không thể hiện được sức mạnh, với thực lực của lão ta cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi thương tổn do lửa quạ vàng này gây ra, khiến lão ta thấy ngạc nhiên nhất là quanh người Lâm Ẩn có dòng khí màu đen lưu chuyển, khiến lão ta cảm thấy hơi sợ hãi.
“Thùng thùng thùng!”
Hư không như bị cây búa của thần linh đánh xuống.
Sức mạnh khi quyền chưởng của hai người va chạm khiến mặt đất nứt ra, cả đất tổ của nhà họ Tống đều bị trận chiến của hai người phá hủy gần hết. Vô số cao thủ đều liên tục lùi về sau, lùi xa tận hai mươi dặm, như dù đến vị trí này, vẫn có thể cảm nhận được khí huyết sôi trào, gân cốt chấn động.
“Quá đáng sợ, đây là thực lực của cao thủ Thiên Tiên sao?”
Dù là đỉnh cao Địa Tiên như Thích Huyền và Colombe cũng trợn mắt há mồm.
Colombe nghĩ lại mà sợ, lão cũng không có bản lĩnh sống lại như Thích Huyền, nếu khi nãy Lâm Ẩn sử dụng sức mạnh thế này với lão thì lão đã bị đánh thành tro bằng một quyền rồi. Thân thể lão vẫn lấy làm kiêu ngạo chẳng là gì trước mặt cao thủ Thiên Tiên cả, nói đến thân thể, một Thiên Tiên không phải chủ tu thân thể như Đông Phương Thanh Mộc cũng mạnh hơn lão.
Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, trong trận chiến của cao thủ cấp bậc này, dù là dư âm trận chiến cũng đủ khiến bọn họ ngã xuống, chắc có mang theo pháp khí phòng ngự hàng đầu cũng không chịu nổi vài giây, thậm chí là bị xé nát trong trận chiến của Lâm Ẩn và Đông Phương Thanh Mộc.
Chiến đấu đến cuối cùng, trong tay hai người đã không còn mánh khóe gì nữa.
Đông Phương Thanh Mộc gần như điên cuồng.
Lão ta thân là cao thủ Thiên Tiên với thân thể và lĩnh vực mình luôn kiêu ngạo lại không chiếm được lợi thế trước mặt Lâm Ẩn, vốn tưởng rằng dù không sử dụng được lĩnh vực, trấn áp một Địa Tiên cũng là chuyện rất đơn giản, nhưng chuyện bây giờ đã phát triển vượt khỏi sự khống chế của lão ta rồi.
Phát hiện vết thương trên người lão ta còn nặng hơn Lâm Ẩn, bây giờ lão ta muốn thoát thân cũng có chút khó khăn.
“Lâm Ẩn, cậu thật sự muốn không chết không thôi với tôi à?”
Đông Phương Thanh Mộc quát to.
Mọi người thầm rùng mình, một Thiên Tiên lại bị Lâm Ẩn dồn ép đến mức này.
“Ông nói nhiều quá!”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói, vẻ mặt anh không chút cảm xúc, trong mắt tràn đầy sát khí.
Trận chiến giữa hai người ngày càng dữ dội, mấy lần Đông Phương Thanh Mộc muốn ngừng chiến, muốn chạy trốn, nhưng đều sẽ bị Lâm Ẩn kéo lại, hoàn toàn không cho lão ta cơ hội chạy trốn.
Lâm Ẩn như chiến thần không biết mệt mỏi, mà hơi thở của Đông Phương Thanh Mộc ngày càng yếu đi.
Đến cuối cùng.
Lâm Ẩn duỗi hai tay ra, đột nhiên bắt lấy người Đông Phương Thanh Mộc.
“Cậu muốn làm gì?
Đông Phương Thanh Mộc trợn mắt lên, vẻ mặt vô cùng khó tin, liều mạng muốn tránh khỏi tay Lâm Ẩn.
“Mở!”
Lâm Ẩn quát một tiếng.
Anh điều động chân nguyên quanh người, ngay cả mái tóc trắng cũng biến thành màu vàng, sức mạnh vô tận tăng lên trên người Lâm Ẩn, Lâm Ẩn kéo hai tay ra, xé thân thể nửa ma hóa của Đông Phương Thanh Mộc ra làm đôi. Vô số máu thịt trong suốt bắn ra từ trong người lão ta, rơi xuống đất, cỏ cây khô héo, phát ra tiếng xì xì vì bị đốt cháy.
Mọi người nhìn bóng lưng tay không xé đôi Thiên Tiên kia, ai cũng trợn mắt há mồm.
Một Thiên Tiên đi đời.
Còn là bị một đỉnh cao Địa Tiên giết chết, đây là chuyện đã bao lâu rồi chưa xảy ra?
- -------------------