Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1161: Như thần giáng trần




‘Xong rồi!’

Dù Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân đã chạy hết tốc độ, nhưng vẫn muộn hơn một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn trận pháp bảo vệ của nhà họ Tống xuất hiện.

Đối mặt với trận pháp bảo vệ của một vương tộc, với thực lực của hai người hoàn toàn không thể phá vỡ trong khoảng thời gian ngắn, bị chặn lại là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Lần này tôi liên lụy đến cậu rồi”.

Tửu Đạo Nhân thở dài một tiếng đứng lại.

“Ông đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi biết nhà họ Tống có vấn đề chắc chắn phải đến cứu ông rồi, hơn nữa lần này chưa chắc chúng ta sẽ chết”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Dù ông lão vừa lên tiếng khi nãy của nhà họ Tống có thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ là đỉnh cao Địa Tiên. Từ Hiên Viên Phá Thành, anh biết trong nhà họ Tống có hai Thiên Tiên tọa trấn, bây giờ hình như hai vị Thiên Tiên cũng không có ở đây, nếu không bọn họ đã ra mặt từ lâu rồi.

“Các người có thể trốn đi đâu?”

Ông lão cầm la kinh trong tay dừng lại ở chỗ cách Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân mấy trăm mét, nhìn hai người lạnh lùng nói.

“Các người không ngăn được tôi đâu”.

Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, lạnh lùng nói.

“Tên oắt con ngông cuồng!”

“Ở nhà họ Tống này vẫn chưa đến lượt cậu kiêu ngạo đâu!”

Lâm Ẩn vừa nói thế, mấy Địa Tiên của nhà họ Tống lập tức nổi giận, lúc này có mười mấy Địa Tiên vây quanh Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân, trong đó có ông lão kia là đỉnh cao Địa Tiên, còn có ba Địa Tiên hậu kỳ, còn tu vi của những Địa Tiên khác thì cao thấp không đều.

Sức mạnh này đã đủ tiêu diệt một thế lực lớn rồi, nhưng đây chỉ là một phần nhỏ trong tảng băng chìm của nhà họ Tống thôi, chưa nói đến còn có hai Thiên Tiên chưa ra tay, ngay cả Địa Tiên cũng không phải tất cả, một nhà họ Tống hoàn toàn có thực lực áp đảo cả bí cảnh Bồng Lai.

“Tên ranh con, thực lực của cậu thật sự không tệ, tiếc là lại trêu vào nhà họ Tống tôi”.

Ông lão cất lời, giọng nói như sấm sét đánh xuống từ chín tầng mây.

Trận pháp trên không trung của đất tổ nhà họ Tống truyền chân nguyên tinh khiết vào người ông lão, khí thế trên người lão ta liên tục tăng lên, đã gần đạt đến cao thủ Thiên Tiên. Lão ta tựa như Ma Thần đi trong hư không, xuất hiện trên đầu Lâm Ẩn, sau đó đạp về phía Lâm Ẩn như đang giẫm một con kiến.

Không ngờ ông lão nhà họ Tống muốn dùng chân giẫm chết Lâm Ẩn.

“Cẩn thận”. Truyện Trinh Thám

Sắc mặt Tửu Đạo Nhân trở nên nghiêm túc, khẽ nói.

Lâm Ẩn chợt nở nụ cười.

Anh không quan tâm cú đá có thể đạp nát cả núi kia, từ tốn nói: “Xem ra Thiên Tiên của nhà họ Tống các ông thật sự không có ở đây, ông là kẻ mạnh nhất của nhà họ Tống nhỉ”.

“Cũng không phải tôi chưa từng giết Ngụy Thiên Tiên mạnh hơn ông!”

Nói xong, quanh người Lâm Ẩn có tinh quang hiện lên, lúc này anh cũng không nương tay nữa, sử dụng bí quyết Chu Thiên Tinh Thần, biến thành Cửu Thiên Tinh Thần, một quyền càn quét hư không, đánh thẳng lên trời.

Cú đá của ông lão tựa như giấy mỏng dưới một quyền của Lâm Ẩn, chân phải của lão ta bị một quyền của Lâm Ẩn đánh tan nát.

“A!”

Lão ta la lên thảm thiết, liên tục lùi về sau.

Nhưng đây chỉ mới là baứt đầu, trong ánh nhìn sợ hãi của mọi người, một tia sáng lấp lánh vụt lên từ dưới đất, tựa như một con du long bay lên chín tầng mây. Trong ánh sáng lấp lánh kia, một người một quyền mạnh mẽ tựa như chiến thần, không gì địch nổi.

“Ầm ầm ầm”.

Tựa như bẻ gãy cành khô.

Dù có sự gia trì của trận pháp, nhưng từ phần chân đến bắp đùi, bụng, lồng ngực, cổ, đầu… ông lão có cảnh giới Ngụy Thiên Tiên, thân thể Địa Tiên vẫn nổ tung như núi lở đất nứt, cuối cùng cả người biến thành một làn sương máu bao phủ một góc trời.

Ngay cả trận pháp bảo vệ bao phủ trên không trung của đất tổ nhà họ Tống cũng bị cú đấm làm yếu đi mấy phần.

Một cơn chấn động vô hình dâng lên từ trên trận pháp bảo vệ, lan ra mấy chục dặm. Dù là người ở cách đó hơn trăm dặm cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của nơi này.

“Shh!”

Lúc này, tất cả người nhà họ Tống và cao thủ Tiên Cảnh trong không trung đều im lặng, không thể tin được, nụ cười vô cùng tự tin trên mặt mấy Địa Tiên cũng cứng đờ, như gặp phải ma vậy.

Ai cũng ngây người, không thể nói được một câu. Đất tổ nhà họ Tống vô cùng yên tĩnh, mọi người chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông tóc trắng, mặc đồ đen được bao phủ trong ánh vàng kia.

Người đàn ông đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt.

Như thần giáng trần.

“Sao có thể có chuyện đó được!”

Một trưởng lão Địa Tiên hậu kỳ của nhà họ Tống ngẩng đầu nhìn trời với vẻ khó tin.

Đó là đại trưởng lão khống chế được trận pháp, nhìn khắp bí cảnh Côn Luân, thậm chí cả hành tinh xanh, dưới sự gia trì của trận pháp, rất ít ai có thể giết chết đại trưởng lão một cách dễ dàng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là khống chế thôi.

Thật ra không chỉ trưởng lão nhà họ Tống, ngay cả Tửu Đạo Nhân cũng trợn mắt há mồm, chàng trai trước đây còn cần lão bảo vệ bây giờ đã trưởng thành đến mức này, dù lão tự tin mình là thiên tài hàng đầu, nhưng so với Lâm Ẩn vẫn có sự chênh lệch.

‘Có lẽ thiên phú của sư phụ và Lâm Ẩn ngang ngửa nhau!’

Tửu Đạo Nhân thầm nghĩ.

“Không thể nào!”

“Sao đại trưởng lão có thể thua được!”

Một vài người của nhà họ Tống không thể chấp nhận sự thật này, hô to một tiếng.

“Rắc!”

Một nguyên thần trong suốt chui ra từ trong làn sương máu, chính là đại trưởng lão của nhà họ Tống bị Lâm Ẩn đánh bại bằng một đòn kia.

Không ngờ lão ta vẫn chưa chết!

Nhưng đây là chuyện rất bình thường, một đỉnh cao Địa Tiên được trận pháp gia trì có thể phát ra thực lực của Ngụy Thiên Tiên, sao có thể bị giết chết một cách dễ dàng như vậy được. Hơn nữa có thể tu luyện đến đỉnh cao Địa Tiên, cao thủ nào không có lá bài tẩy của riêng mình? Nhưng bây giờ thân thể của lão ta đã bị hủy, thực lực cũng chẳng còn bao nhiêu, hoàn toàn không thể uy hiếp được Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân.

“Vẫn chưa chết à, sống dai thật đấy!”

Lâm Ẩn cười nhạt, tiến lên một bước.

“Xin cậu nương tay, nhà họ Tống của tôi là vương tộc, dù bây giờ cụ ông không ở trong tộc nhưng chắc chắn đã cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, đang trên đường trở về rồi, nếu cậu còn ra tay thì thật sự sẽ tạo thành tình cảnh không chết không thôi đấy”, nguyên thần của đại trưởng lão vội nói.

Lão ta nói chuyện khép nép, cúi đầu xuống trước ánh nhìn của người nhà họ Tống.

Cú đấm kia của Lâm Ẩn đã hoàn toàn đánh vỡ niềm tin và kiêu ngạo của lão ta, dù lão ta vẫn còn một vài lá bài tẩy chưa sử dụng, nhưng cũng không cảm thấy có thể ngăn cản một quyền của người trước mắt, cục tức này phải nhịn lại trước, đợi khi cụ ông đến rồi báo thù là được.

Theo lão ta, người đàn ông trước mắt là thiên tài có thể đấu với Thanh Trích Tiên khi chưa thăng lên Thiên Tiên, còn mạnh hơn mười Địa Tiên mạnh nhất được công nhận trong bí cảnh một phần.

“Hừ!”

Lâm Ẩn không dừng lại, tiến lên lần nữa.

“Cậu thật sự muốn không chết không thôi với nhà họ Tống của tôi sao? Cậu nên biết chúng tôi cũng có lá bài tẩy, nếu ép tôi thì cậu không có lợi gì đâu”, nguyên thần của đại trưởng lão la lên.

“Ông mà xứng sao?”

Lâm Ẩn cười xùy một tiếng, duỗi tay ra bắt lấy nguyên thần của đại trưởng lão từ xa.