Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1127: Một áp đảo bốn




“Cẩm Nhi, mau rời đi. Một khi trận chiến bắt đầu, chúng ta ở trong đó chẳng khác nào một con kiến cả, có thể bị dư âm trận chiến hủy diệt trong nháy mắt đó”.

Lúc này, Chu Chiếu mang sắc mặt nặng nề nói với Nguyên Cẩm Nhi bên cạnh. Nếu không nhờ có một tộc thúc Địa Tiên trung kỳ bảo vệ, lúc này có lẽ anh ta còn không nói chuyện nổi ấy chứ.

“Đúng thế, Cẩm Nhi, nghe lời con rể, chúng ta đi trước đi”, Nguyên Khuê vội nói.

“Có chú Trung bảo vệ, sao chúng ta phải đi?”, Nguyên Cẩm Nhi hờ hững đáp: “Chẳng lẽ mọi người nghi ngờ nhiều cao thủ hợp tác như thế cũng không xử lý được Lâm Ẩn à?”

Nói xong, Nguyên Cẩm Nhi nhìn về phía Địa Tiên của nhà họ Chu, chắp tay nói: “Chú Trung, phiền chú giúp cháu bảo vệ khách khứa của nhà họ Nguyên, hôm nay dù sao cũng là ngày vui của cháu và Chu Chiếu”.

“Chỉ cần bọn họ không đánh nhau bên trên nơi ở, muốn bảo vệ cũng không thành vấn đề”, chú Trung trầm ngâm một lát rồi đáp.

Dù ông ta thấy mình không bằng Lâm Ẩn và cụ ông của ba nhà rất nhiều, nhưng chỉ ngăn cản dư âm của bọn họ thì vẫn có thể làm được. Đây là lòng tin của một Địa Tiên trung kỳ.

“Cậu có khí thế vô địch như thế, thêm một khoảng thời gian nữa chưa chắc không thể khống chế một phương, chỉ tiếc là…”

Tiếc cái gì cụ ông nhà họ Cao không nói, nhưng mọi người đều hiểu.

Lúc này bốn người không nương tay nữa, khí thế liên tục tăng lên như đại dương mênh mông bao phủ lấy Lâm Ẩn. Trong không khí lập tức hình thành những cơn lốc giống hệt như vòi rồng. Hình thành bốn tâm bão lớn lấy bốn người làm trung tâm. Không chỉ có khí thế vô hình, thậm chí còn kéo theo nguyên khí thiên địa xung quanh, nước biển xung quanh cũng bị cơn lốc cuốn lên, cá bơi trong biển không cẩn thận bị tâm bão cuốn lấy, chớp mắt một cái đã biến thành bột phấn.

Bốn người tạo thành tư thế vây kín bốn phía, chỗ trung tâm chính là Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đứng yên tại chỗ chịu đựng uy thế của bốn Địa Tiên hậu kỳ, không hề động đậy, vẫn mang dáng vẻ ung dung như trước. Sóng lớn ngập trời kéo đến chỗ cách Lâm Ẩn ba trượng sẽ lập tức biến thành dòng suối dịu dàng, xung quanh anh đến cả một chiếc lá rụng cũng không có.

“Không tiếc cái gì cả, người chết hôm nay chắc chắn là các người”.

Nói xong, Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, tiến lên một bước.

Anh đang đứng ở chỗ trung tâm uy thế của bốn cao thủ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể tạo ra ảnh hưởng lớn, dưới sự bao phủ của bốn cao thủ cấp cao, người bình thường đừng nói là tiến lên, dù muốn nhúc nhích ngón út cũng không làm được. Nhưng Lâm Ẩn lại không thèm quan tâm, thản nhiên bước lên.

“Tự tìm đường chết!”

Thấy Lâm Ẩn dám tiến lên, Chu Giang nổi giận, bảo kiếm trên đỉnh đầu biến thành lưu quang nhắm về phía Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn không hề tránh né, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ một cái, ngón tay mang theo tinh quang rực rỡ vừa khéo chỉ lên mũi kiếm.

“Lâm Ẩn, cậu mắc bẫy rồi, kiếm Huyền Âm của tôi không dễ đỡ như vậy đâu”.

Chu Giang thầm thấy mừng như điên, kiếm Huyền Âm của ông ta trông thì quang minh chính đại, khí thế đường hoàng, nhưng thật ra được làm từ chất liệu vô cùng thâm độc, dù là cao thủ Địa Tiên không cẩn thận nó cắt nhẹ một cái cũng sẽ biến thành một vũng nước trong nháy mắt.

Koong!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, trên kiếm Huyền Âm có ánh sáng màu xanh lá lóe lên, giống như một con rắn độc gian trá muốn chui vào móng tay của Lâm Ẩn. Nhưng cả tay Lâm Ẩn đều bao phủ trong một tầng tinh quang màu vàng, tinh quang mang theo ý cảnh bất diệt, dù lục quang có hung ác đến mức nào cũng không thể xâm nhập vào dưới da Lâm Ẩn được.

Mặc dù Tinh Thần chi thể chưa tu luyện xong, nhưng cũng không còn xa nữa rồi.

“Gãy!”

Theo tiếng quát khẽ của Lâm Ẩn, ánh vàng sáng rực trên ngón tay anh, Chu Giang chỉ cảm thấy một sức mạnh không gì địch nổi đánh tới, giống như có thiên thần nâng cả núi Côn Luân lên rồi ném xuống vậy.

Lục quang đó quấn quanh kiếm Huyền Âm, khiến nó gãy thành từng khúc từ mũi kiếm, trở thành mấy khúc sắt rơi xuống từ trên không.

Một ngón tay của Lâm Ẩn đã trực tiếp phá hủy kiếm Huyền Âm của Chu Giang, sau đó thuận thế chỉ vào trước ngực ông ta. Trên người ông ta cũng có báu vật hộ thể, nhưng trước chỉ tay của Lâm Ẩn, mấy báu vật kia chẳng khác nào một tờ giấy cả.

Keng!

Nếu không nhờ lúc nguy cấp, cụ ông nhà họ Cao rút trường đao ra khỏi vỏ ngăn Lâm Ẩn lại. Thì lúc này trước ngực Chu Giang đã thủng một lỗ lớn, bị thương nặng bỏ mình rồi.

Nhưng dù thế, Chu Giang cũng bị Lâm Ẩn chỉ làm bay mấy trăm trượng, rơi vào trong biển.

“Sao có thể?”

Nguyên Khuê giật mình la lên, đây là gia chủ Chu Giang, chỗ dựa lớn nhất của ông ta đó! Vậy mà một chiêu của Lâm Ẩn cũng không đỡ nổi? Ông ta vô thức nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ nếu nhà họ Nguyên bọn họ không phản bội Lâm Ẩn, trận chiến này nếu Lâm Ẩn thắng, có phải nhà bọn họ sẽ một bước lên mây không?

“Bố!”

Chu Chiếu cũng la lên, bắt đầu từ khi anh ta sinh ra, nhà họ Chu đã là gia tộc lớn nhất bí cảnh Bồng Lai rồi, ở trong mắt anh ta, nhà họ Tần chỉ là mặt trời sắp lặn thôi, sau này bí cảnh Bồng Lai chắc chắn phải phục tùng dưới chân anh ta. Nhưng bây giờ người bố đánh đâu thắng đó trong mắt anh ta lại bị một người chỉ lớn hơn anh ta mười mấy tuổi đánh bại, việc này đả kích nghiêm trọng vào lòng tin của anh ta.

“Lâm Ẩn, cậu đúng là đáng chết!”

Chu Giang bay lên trời từ biển sâu cách đó mấy trượng, chớp mắt một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Ẩn, vòi rồng to lớn được tạo ra dưới một chưởng của Chu Giang, rít gào xông về phía Lâm Ẩn.

“Răng rắc”.

Cụ ông nhà họ Cao lại vung trường đao trong tay, cắt ngang hư không, đánh tan bầu trời, giống như một tia sáng vàng rực rỡ mang theo sức mạnh không thể địch nổi chém về phía Lâm Ẩn.

Đòn đánh này của cụ ông nhà họ Cao mạnh hơn đòn tấn công toàn lực của cụ ông nhà họ Thanh ba phần, nếu là trước khi Lâm Ẩn đột phá, gặp phải đòn đánh này cũng phải cẩn thận một chút.

Nhưng bây giờ.

Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, lần này anh không hề sử dụng thần thông bí thuật gì, còn xua đi tinh quang quanh người, cứ thế đứng yên ở đó đối diện với bốn cao thủ.

‘Cậu ta đang tự tìm đường chết sao?’

Đây là suy nghĩ chung trong lòng mọi người.

Nhưng bốn người đều là cao thủ cấp cao nhất, dù trong lòng thấy khó hiểu, nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại, thấy Lâm Ẩn lơ là như thế, cụ ông nhà họ Thanh và Tần Tư Đạo cũng hành động.

Thanh mãng thôn thiên, thân thể khổng lồ bao vây lấy Lâm Ẩn.

Còn Tần Tư Đạo thì chắp hai tay lại, hai bàn tay nguyên khí khổng lồ đánh về phía Lâm Ẩn.

Lúc vòi rồng kéo đến, Lâm Ẩn nhẹ nhàng vươn ngón tay chạm vào vòi rồng, đảo nhẹ một cái, vòi rồng khi nãy còn mang uy thế đáng sợ lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đi theo ngón tay của Lâm Ẩn, đánh về phía Tần Tư Đạo.

‘Không hay rồi’.

Tần Tư Đạo không ngờ rằng lại xảy ra biến cố này, chỉ có thể thu hồi bàn tay nguyên khí, muốn ngăn cản vòi rồng.

“Oành!”

Âm thanh vô cùng to lớn vang lên, bàn tay nguyên khí to lớn của Tần Tư Đạo bị vòi rồng đánh nát, Tần Tư Đạo liên tục đánh mấy chưởng muốn ngăn cản vòi rồng, nhưng vẫn bị vòi rồng đánh bay ra ngoài.

Quần áo trên người cũng trở nên rách rưới.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện trên người Tần Tư Đạo bị vòi rồng gào thét xông tới cắt qua, tạo thành vô số vết thương nhỏ, nếu không vì thực lực ông ấy mạnh mẽ, thì lúc nãy đã bị vòi rồng cắt thành mấy khúc rồi.

“Keng!”.

||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||

Đao của cụ ông nhà họ Cao rất nhanh, chém thẳng về phía ngực của Lâm Ẩn, sức mạnh to lớn khiến anh bay ra xa mấy chục trượng.

‘Đánh trúng rồi!’

Cụ ông nhà họ Cao thầm thấy vui vẻ, nhưng ông ta lập tức nhìn thấy một đao của ông ta chỉ cắt đứt quần áo của Lâm Ẩn, để lộ thân thể tựa như kim cương, trên người không có chút tổn hao gì.

Nguy rồi!

Mọi người thầm nghĩ.

- -------------------