Vào lúc bầu không khí đang căng thẳng, bốn tia sáng bay nhanh tới từ phía xa.
Cụ ông nhà họ Chu và nhà họ Thanh đi đằng trước, ở chỗ cách bọn họ không xa còn có một ông lão mặt mũi hồng hào và Công Thâu Quyền đứng đầu về trận pháp của Bồng Lai đi theo, ở nơi xa hơn còn có những ánh hào quang giáng xuống từ bốn phương tám hướng.
Thời gian trôi qua lâu như thế, đa phần cả bí cảnh Bồng Lai đều biết chuyện xảy ra ở nhà họ Nguyên hôm nay, các gia tộc lớn ngoài để lại mấy người canh gác thì đều dẫn hết cao thủ đến đây.
Tán tu trong Bồng Lai cũng đi theo.
Thật sự là vì chuyện hôm nay quá nghiêm trọng, một mình Lâm Ẩn giết chết một phần ba Địa Tiên của bí cảnh Bồng Lai, nếu cứ để Lâm Ẩn tiếp tục ngông cuồng như thế, không ai dám đảm bảo người chết tiếp theo có thể là mình không cả.
Đối mặt với cảnh hoành tráng quần tiên tập hợp, không ít người đều thấy nghẹt thở. Dù bọn họ cảm thấy thực lực của Lâm Ẩn không chỉ đến thế, nhưng thấy đội hình hoành tráng như vậy cũng cảm thấy Lâm Ẩn khó mà thắng được.
“Lâm Ẩn quá ngạo mạn”.
“Nếu khi nãy Lâm Ẩn dẫn đệ tử của mình đi luôn thì chưa chắc ba gia chủ có thể ngăn cản bọn họ, nhưng bây giờ cao thủ tề tụ, trừ khi là cao thủ Thiên Tiên ra tay, nếu không ai dám nói mình có thể sống sót đây”.
Một người có tiếng trong bí cảnh Bồng Lai cười mỉa mai.
Một mình Lâm Ẩn giết chết nhiều Địa Tiên như vậy, ít nhất đã đắc tội với một nửa thế lực có Địa Tiên ở Bồng Lai.
Thỉnh thoảng trên trời vẫn có hào quang xuất hiện, lúc này có gần ba mươi Địa Tiên tập trung trên đảo Tùy Vân, Nhân Tiên càng nhiều vô số kể. Đủ loại màu sắc xuất hiện trên đảo Tùy Vân, khiến hòn đảo trở nên càng thần dị hơn.
“Mấy trăm Tiên cảnh tề tụ, đã rất lâu rồi bí cảnh Bồng Lai chúng ta không có rầm rộ như thế đấy”.
Vô số người thầm cảm thán.
Đây là nền tảng của Bồng Lai, đứng trước sức mạnh này, dù là cao thủ Thiên Tiên cũng phải ứng phó cẩn thận.
‘Trận chiến này, Lâm Ẩn lành ít dữ nhiều rồi’.
Không một ai xem trọng Lâm Ẩn cả.
Người trong gia tộc có thù với Lâm Ẩn đều cười lạnh lùng nhìn cảnh này.
“Lâm Ẩn, không ngờ cậu chưa chết, còn đột phá lên trong Thiên Môn nữa, giao thứ cậu lấy được ra thì tôi sẽ tha chết cho cậu!”
Cụ ông nhà họ Chu đứng trong không trung, hờ hững nói với Lâm Ẩn, dù cảm nhận được hơi thở trên người Lâm Ẩn mạnh hơn năm năm trước, nhưng cụ ta cũng không coi Lâm Ẩn ra gì.
Lần này bọn họ mang theo uy thế của cả bí cảnh Côn Luân, dù là vương tộc trong bí cảnh lớn cũng phải ứng phó cẩn thận, huống hồ chỉ là một Lâm Ẩn chứ?
Cụ Chu hừ một tiếng, vô cùng đắc ý.
Cụ ông nhà họ Thanh đứng bên cạnh cụ ông nhà họ Chu, sắc mặt nặng nề, không nói một câu.
“Ha!”
Lâm Ẩn cười khẽ: “Năm năm trước các người không thể làm gì được tôi, thì hôm nay cũng thế thôi”.
“Lâm Ẩn, có phải anh xem trọng mình quá rồi không?”, một người trẻ tuổi mặc đồ chú rể đứng ở chỗ cách cụ Chu không xa cười mỉa mai nói.
Chu Chiếu nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt chứa đầy sát khí, lần đầu tiên anh ta gặp Nguyên Cẩm Nhi đã ngạc nhiên như gặp phải thiên thần, không thể nào dứt ra được. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi lại lạnh nhạt với anh ta, nếu không phải đột nhiên có tin Lâm Ẩn chết trong Thiên Môn, có lẽ đến bây giờ Nguyên Cẩm Nhi vẫn còn lạnh nhạt.
Nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại lựa chọn trở về đảo Tùy Vân đúng vào ngày anh ta kết hôn, còn giết chết cụ ông nhà họ Nguyên, phá hỏng đám cưới của anh ta, hỏi sao anh ta không căm hận được?
“Anh là cái thá gì, xứng nói chuyện với tôi sao?”
Lâm Ẩn híp mắt.
Chu Chiếu nghe vậy lập tức nổi giận, sắc mặt giống hệt màu gan heo. Anh ta là con trai trưởng của gia chủ Chu Giang, dù là cao thủ Địa Tiên cũng phải nể mặt anh ta năm phần, nhưng bây giờ Lâm Ẩn chẳng thèm nhìn thẳng vào anh ta, còn nói lời mỉa mai nữa.
Cụ Chu cười khẩy: “Thằng bé không đủ tư cách, thế tôi đủ không? Lâm Ẩn, tôi hỏi cậu lần cuối, có đưa truyền thừa ra không, nếu không đưa thì để mạng lại đây đi!”
Là người mạnh nhất trong bí cảnh Bồng Lai, phát ngôn của cụ ông nhà họ Chu cũng đại diện cho ý kiến của võ giả trong bí cảnh Bồng Lai.
“Đúng vậy, không giao thì phải chết!”, Tần Tư Đạo cũng tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
“Nói nhảm với cậu ta làm gì, cậu ta giết chết biết bao nhiêu cao thủ của bí cảnh Bồng Lai chúng ta, tội ác tày trời, đáng chết!”
“Đúng vậy, Lâm Ẩn không chết thiên lý khó dung!”
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, đảo mắt nhìn một vòng: “Các người cũng có ý kiến này à?”
Người xung quanh bị ánh mắt của Lâm Ẩn làm hoảng sợ, nhưng lập tức nhớ ra trước mắt bên phía bọn họ đang có lợi thế tuyệt đối, lời uy hiếp của Lâm Ẩn có là gì?
“Đúng thế, ý kiến của cụ Chu là thay cho đa số các gia tộc chúng tôi”.
“Đúng thế”.
Mọi người xôn xao hùa theo, quần chúng kích động.
“Nếu cậu Lâm chịu phế đi tu vi của mình, làm tôi tớ cho nhà họ Cao tôi trăm năm, đồng thời gia pháp quyết luyện thế ra, tôi có thể đảm bảo hôm nay ngoài cậu ra sẽ không có ai bị thương tổn cả, sau chuyện này chúng tôi cũng sẽ không ra tay với nhà họ Lâm của thế giới thường”, cụ ông nhà họ Cao mặt mũi hồng hào tiến lên, hơi thở trên người phát ra, không ngờ cũng là một cao thủ Địa Tiên hậu kỳ.
“Ông già Cao, ý kiến của ông hay thật, Lâm Ẩn, tôi không cần công pháp luyện thể của cậu, chỉ cần cậu giao công pháp chủ tu của mình ra thôi, sau đó lập lời thế không được bước vào Bồng Lai nữa, tôi sẽ có thể ra mặt bảo vệ cậu”, Tần Tư Đạo cũng cất lời.
Mấy gia tộc khá mạnh cũng rối rít lên tiếng.
Người nắm quyền của các gia tộc lớn này đều xem Lâm Ẩn như con cá mặn nằm trên thớt, trong mắt ai cũng chứa đựng vẻ tham lam.
Chỉ có cụ Chu không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi.
“Các người nói xong chưa?”
Lâm Ẩn đột nhiên cất lời, anh nở một nụ cười mỉa mai: “Tôi không cần công pháp, thần thông, bí kỹ gì của các người cả. Tôi chỉ có một yêu cầu, chính là bí cảnh Bồng Lai các người phải phục tùng tôi, nếu không sau hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt cả Bồng Lai!”
Nói xong câu này.
Xung quanh trở nên rất yên tĩnh, mọi người đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khó tin, giống như đang nhìn một tên điên vậy.
“Điên rồi, điên rồi. Lâm Ẩn dựa vào cái gì mà mạnh miệng thế!”
Nguyên Khuê không nhịn được liên tục lắc đầu nói.
Ông Tần là người quen cũ của Lâm Ẩn cũng lắc đầu, theo ông ấy thấy nếu Lâm Ẩn chịu đưa công pháp ra, có lẽ có thể giữ được một mạng, nhưng bây giờ Lâm Ẩn sẽ chết chắc.
Chỉ có Nguyên Cẩm Nhi không nhịn được nhíu mày, từ sau khi Lâm Ẩn đến Bồng Lai, nhiều lần bị đẩy đến bước đường cùng, nhưng cũng có thể lật ngược tình thế, biết đâu lần này Lâm Ẩn có lòng tin thì sao?
“Sao hả, chẳng lẽ cô cảm thấy hôm nay người trong lòng mình còn có thể chạy thoát à?”
Thấy Nguyên Cẩm Nhi cau mày, Trần Lâm đứng bên cạnh khinh thường nói.
“Cho các người ba giây để quyết định.”
Lâm Ẩn đứng chắp tay trong không trung, hờ hững nói.
Gia tộc anh chỉ có mỗi mình anh có thực lực tuyệt đối, người mạnh nhất còn lại cũng chỉ có một Nhân Tiên là Lâm Kình Thương. Anh cũng không thể để Tửu Đạo Nhân tọa trấn ở Lang Gia mãi được. Nếu lão không còn ở Lang Gia, chắc chắn rất nhiều gia tộc trong bí cảnh Bồng Lai sẽ trả thù nhà họ Lâm ở Lang Gia. Đối mặt với mười mấy Địa Tiên, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ không làm gì được.
Cho nên Lâm Ẩn nhất định phải đấu một trận ra oai, triệt để áp đảo Bồng Lai, đánh bọn họ tàn phế, để bọn họ mãi mãi không dám mạo phạm Long Quốc, mạo phạm Lang Gia!
- -------------------