Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 109: Công Tôn Thu Vũ




"Hả? Anh định đi công tác sang tỉnh khác à?" Trương Kỳ Mạt nghi ngờ hỏi: "Em là sếp của anh mà sao đến em cũng không biết?"

Lâm Ẩn nói: "Là chuyện hội đồng quản trị của tập đoàn bố trí riêng cho."

"Hừ!" Trương Kỳ Mạt hừ lạnh một tiếng: "Phía bên chủ tịch Ngô cùng hội đồng quản trị đến cả việc sắp xếp căn biệt thự này cũng không cho em biết, mà lại giao cho anh biết trước, anh sâu không lường được luôn ấy nhỉ?"

Lâm Ẩn cười bảo: "Ơ, chẳng phải co công việc nghiên cứu đá quý của em quan trọng quá, nên hội đồng quản trị không tiện làm em phân tâm vì mấy chuyện vặt vãnh à. Tất nhiên phải giao cho trợ lý là anh đây làm thay chứ."

Trương Kỳ Mạt lườm một chút một cái: "Miệng dẻo ghê đấy."

Dù bên ngoài nói là thế, nhưng trong lòng cô thấy rất vui.

"Đúng rồi, vậy anh đi công tác ở đâu vậy? Làm việc gì?" Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói.

"Đến thủ đô, thương lượng với khách hàng." Lâm Ẩn đáp.

"Ồ." Trương Kỳ Mạt gật đầu, không hỏi thêm chuyện của Lâm Ẩn nữa.

Lâm Ẩn đi công tác sang cũng tốt, khỏi bị cái cô Vương Hồng Lăng ở thành phố Thanh Vân này quyến rũ!

"Đi bao lâu? Ngày mai đi rồi sao? Đến nơi anh nhớ gọi báo tin cho em nhé." Trương Kỳ Mạt dặn.

"Lâm Ẩn gật đầu: "Ừ, mai bay rồi, đi tầm mười ngày nửa tháng ấy."

"Đúng rồi, em giữ lại số của hai người này đi, đây đều là bạn bè thân thiết của anh đấy. Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho họ." Lâm Ẩn nghiêm túc nói rồi đưa cho Trương Kỳ Mạt một mảnh giấy.

Hai dãy số trên mảnh giấy lần lượt là của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ.

Lúc trước anh bảo Thẩm Tam cùng Tưởng Kỳ chuẩn bị thêm một chiếc điện thoại là để nhận riêng cuộc gọi của anh và Trương Kỳ Mạt.

Lâm Ẩn cũng thấy lo, nếu lúc đang làm việc ở thủ đô mà không tiện nhận điện thoại, Kỳ Mạt lại gặp phải chuyện gì thì bản thân anh không thể điều động người ngay được.

Dựa vào đầu óc của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, hai người xử lý công chuyện rất chừng mực, có lẽ sẽ biết nên giao thiệp với Kỳ Mạt như thế nào.

"Ừm, em biết rồi." Trương Kỳ Mạt tùy ý nói, nhưng lại nghiêm cẩn cất kỹ mảnh giấy vào trong túi mình.

Cô vốn không biết bạn bè của Lâm Ẩn có những ai, nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Ẩn thì hình như anh đang khai thác các mối quan hệ ở trong thành phố Thanh Vân này.

Lâm Ẩn khẽ vuốt cằm, sau đó hai người tiếp tục tán gẫu với nhau về mấy chuyện vặt trong nhà, cùng ăn uống rất vui vẻ.

Hình như Trương Kỳ Mạt đã rất lâu rồi không trò chuyện cùng Lâm Ẩn, hôm nay nói chuyện cô khá chủ động, sau khi chủ động nhắc đến việc mình được thăng chức thành phó tổng giám đốc của tập đoàn, khi đối mặt với rất nhiều nhân viên đã thấy rất hưng phấn, lại hàn huyên về vài món trang sức cô thiết kế gần đây.

Lâm Ẩn thảo luận rất nghiêm túc với Trương Kỳ Mạt một hồi lâu về các tác phẩm thiết kế trang sức, cũng đưa ra sáng kiến cho cô.

Ăn cơm xong, Trương Kỳ Mạt đi chọn một gian phòng xa hoa, lại đi chung quanh ngó nghiêng, thưởng thức căn biệt thự lộng lẫy sang trọng đến vô cùng này, chỉ cảm thấy nó đẹp không sao tả xiết được.

Lâm Ẩn đi đến ban công lầu ba, chắp tay dựa vào lan can, nhìn dòng sông Thanh Vân đang cuộn xiết ở đằng xa, cùng với thành phố Thanh Vân phồn hoa với những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau được ánh trăng bao phủ.

"Cậu chủ, cậu thật sự phải đến thủ đô cho bằng được sao?" Lý Bộc cung kính khom người hỏi, vẻ mặt rất phức tạp.

"Thật ra cậu chủ à, bây giờ cậu sống ở đây đã rất ổn rồi, có sự nghiệp, cũng có một cô vợ hiền lành." Lý Bộc nói: "Cho dù ông chủ hay cụ nhà nhìn thấy được cuộc sống bây giờ của cậu, ắt hẳn cũng sẽ thấy vui mừng, tuyệt đối không đồng ý cậu đến nơi đầm rồng hang hổ như thủ đô để báo thù."

Lý Bộc một lòng trung thành khuyên nhủ, ông ấy thật sự rất lo cho cậu chủ, dù đúng là cậu chủ đã bộc lộ tài năng cùng khí thế hơn hẳn người thường. Nhưng suy cho cùng mười mấy năm qua cậu chủ chỉ sinh sống ở thành phố Thanh Vân này, cho dù có năng lực đảo điên trời đất đến mức nào đi nữa, hay dù cho cậu chủ có thể đùa bỡn cả tỉnh Đông Hải trong lòng bàn tay, hô mưa gọi gió.

Nhưng khi đến thủ đô, vậy đồng nghĩa đến gặp núi cao hơn! Huống hồ gì còn muốn chống lại nhà họ Văn đang làm mưa làm gió ở thủ đô nữa!

Phải biết rằng nhà họ Tề là sản nghiệp lớn đến cỡ nào, chi nhánh nhiều vô số, nuôi ra biết bao nhân tài? Thế lực lớn đến mức nào? Đã từng là gia tộc một tay che trời ở Trung Quốc!

Cuối cùng cũng là bị diệt cả nhà, bị nhà họ Văn nhổ cỏ tận gốc, rút phăng gốc rễ ra.

Cậu chủ chung quy lại chỉ có một người mà thôi, sao có thể xoay chuyển càn khôn ở thủ đô được?

"Đàn ông con trai ở trên đời này, có việc không cần làm, nhưng cũng có việc buộc phải làm." Lâm Ẩn từ tốn nói.

"Nếu ngay cả tổ tiên tông đường cũng không bảo vệ nổi, mặc người lạ đến nuốt trọn." Lâm Ẩn đưa ánh mắt vô cùng bình tĩnh sang nhìn Lý Bộc: "Thế, có khác gì những bộ xương cô trong hầm mộ kia chứ?"

Môi Lý Bộc khẽ giật, muốn nói gì đó lại thôi, ông ta không sao khuyên bảo được nữa, dưới ánh mắt bình tĩnh của cậu chủ, không biết cất giấu bao nhiêu sóng dữ cuộn trời, sấm chớp đùng đùng!

"Tôi kính chúc cậu chủ suôn sẻ thắng lợi!" Lý Bộc nghiêm túc nói: "Chuyện ở thành phố Thanh Vân, tôi sẽ trông chừng thay cậu chủ!"

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa.

...

Ngày mai, giữa trưa.

Sân bay quốc tế Thanh Vân.

Lâm Ẩn lên máy bay tiến tới thủ đô.

Vẫn xuất hành trong âm thầm như cũ, không có đoàn xe, cũng không có ai đến đưa tiễn, ngồi hạng phổ thông, bình thường không có gì lạ, giống như một hành khách đi du lịch ngắm cảnh mà thôi.

Đâu có ai ngờ người trẻ tuổi mặc sơ mi trắng này, chỉ một mình một cõi, sẽ dấy lên gió tanh mưa máu nhường nào ở thủ đô!

Lâm Ẩn không nói cho bất cứ ai nghe mục đích thật sự của mình, cũng không điều động người nào hay bố trí thế lực ngầm trong bóng tối.

Anh cũng không đến chào hỏi nhà họ Ninh ở thủ đô.

Lâm Ẩn biết rõ, rút dây động rừng, lần này anh đến thủ đô cũng không định diệt sạch nhà họ Văn, nhổ cỏ trừ tận gốc ngay một lượt. Mà là muốn chém đầu thị uy, dùng máu rửa hận!

Nếu điều động thế lực ở Long phủ, muốn trả thù diệt sạch một nhà họ Văn ở thủ đô thì cũng không phải việc gì khó khăn.

Nhưng mà Lâm Ẩn thân là chủ nhân của Long phủ thế hệ này, nên cũng không dễ dàng điều động mười hai đường năm môn, hoặc là Long Vệ của Long phủ đã ngủ đông từ lâu.

Việc của Long phủ một là bất động, một là đã động thì phải khiến cả thế gian này trầm trồ kinh ngạc! Chứ không phải đơn giản như vậy, sẽ liên lụy đến từng chi từng nhánh, thậm chí còn gây nên rúng động cho cả thế giới, tuyệt không phải chuyện không thể làm qua loa.

Cho dù bây giờ Lâm Ẩn đã gần sát với đẳng cấp mệnh tính đỉnh cao của võ thuật, nhưng anh vẫn không dễ dàng gì để khiến cả thế giới phải xoay chuyển gió mưa.

Trên khoang bay, Lâm Ẩn nhắm mắt dưỡng thần, trên người không mang theo gì, cũng không có bất cứ hành lý nào.

"Ồ, anh là người của tỉnh Đông Hải sao?"

Bỗng nhiên, một giọng nói êm tai vang lên, nói tiếng Anh.

Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, thấy bên cạnh là một cô gái mặc đầm dài màu vàng nhạt, vóc người mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp, da dẻ mịn màng, còn đeo một cặp kính gọng vàng, toàn thân toát lên khí chất của người thuộc tầng lớp trí thức, nho nhã lịch sự, rất có vẻ đẹp của sự thông minh.

"Cô đang nói chuyện với tôi sao?" Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi lại.

Cô gái trẻ có hơi ngạc nhiên, đẩy gọng kính vàng lên một cái, cũng không thấy tức giận gì, ngược lại còn nở một nụ cười tươi, nói: "Tôi là Công Tôn Thu Vũ, anh là?"

Công Tôn Thu Vũ vẫn nói tiếng anh, giọng điệu rất tinh nghịch.

Lâm Ẩn nghe hiểu được, hơi nhếch môi cười, không đáp.

Công Tôn Thu Vũ khẽ mím môi lại, xoay đầu về, nhỏ giọng thầm thì một tiếng: "Shit."

Nếu không phải cô ấy thấy ngồi máy bay một mình sẽ rất nhàm chán, thấy anh chàng mặc sơ mi trắng bên cạnh vừa xấp xỉ tuổi mình, lại còn đẹp trai thì cô ta đã không thèm để ý rồi, ban đầu còn nghĩ anh rất thú vị, kết quả lại không nghe hiểu được tiếng Anh, nhàm chán.