Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 9: Giông Tố Ập Đến!






Hoàng Người đàn ông đến đây ăn mặc bảnh bao, trông như khoảng hơn 30 tuổi.

Hoàng Thiên nhìn thoáng qua liền đã nhận ra, người này, hôm qua anh mới gặp.

Không ai khác, mà chính là ông chủ tiệm vàng.
“Thưa cậu, cậu còn nhớ tôi không?”
Chủ tiệm vàng nhìn Hoàng Thiên lễ phép cười một tiếng.
“Đương nhiên là tôi nhận ra, tại sao ông lại ở đây?” Hoàng Thiên nghỉ ngờ hỏi.
“Tôi mở nhà hàng này.” Chủ tiệm vàng cười, rồi nói: “Tự giới thiệu, tôi tên là Lã Việt, bạn bè gọi tôi là anh Tứ.”
Lã Việt? Hoàng Thiên quá quen thuộc với cái tên này.

Có một số xã hội đen ở thành phố Hà Nội, kẻ có danh tiếng và sức mạnh mạnh nhất chính là anh Tứ – Lã Việt.
Lâm Ngọc An há hốc mồm khi nghe Lã Việt tự giới thiệu bản thân.

Mặc dù là phụ nữ, nhưng cô đã sống ở Hà Nội từ khi còn nhỏ, làm sao cô có thể chưa từng nghe đến anh Tứ- Lã Việt cực kỳ đáng sợ cơ chứ?
“Thì ra là anh Lã Việt.” Hoàng Thiên nhìn Lã Việt nói.
“Không dám, cứ gọi tôi là anh Tứ, tôi có thể hỏi họ của cậu đây được không?” Lã Việt khiêm tốn hỏi Hoàng Thiên.
“Tôi họ Hoàng.”
Lã Việt há miệng thật lâu không lên tiếng.

Đúng như dự đoán! Đây thực sự là người của nhà họ Hoàng.

Trợn mắt nhìn người đàn ông đeo kính, Lã Việt thật muốn đá cút người này ra ngoài! Cái loại có mắt không tròng, ông đây sắp kết thân với cậu chủ nhà họ Hoàng, ngươi còn muốn đánh chết hắn, đây không phải là cố ý gây tổn thất cho ông đây sao?
“Tên đeo kính, lại đây! ” Người đàn ông đeo kính được Lã Việt vẫy tay ra hiệu.

Trong lòng hắn vẫn sợ hãi vì vừa bị Lã Việt chỉ dạy.
“Ông chủ…..


Lã Việt trước đó tát cho người đàn ông đeo kính giờ mặt sưng thành cái đầu heo.
“Đó là cách cậu đối xử với khách sao?” Lã Việt mắng.
“Ông chủ, anh ta không đến dùng bữa.” Người đàn ông đeo kính nhìn Hoàng Thiên, trong lòng khó hiểu, ông chủ làm sao có thể vì cái tên nghèo khổ mà mất bình tĩnh.
“Quỳ xuống!”
Lã Việt lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh, hắn quát người đàn ông đeo kính.
Phù phù.
Người đàn ông đeo kính quỳ thẳng trước mặt Lã Việt, gần như có điều kiện phản xạ.
“Là quỳ xuống với quý ngài họ Hoàng đây!” Lã Việt đá người đàn ông đeo kính một cước.

Người đàn ông đeo kính bị đánh, khóc lóc quỳ xuống dưới chân Hoàng Thiên với vẻ mặt Hoàng xót xa.
“Quý ngài, tôi không biết núi cao trước mắt.

Mong ngài tha cho tôi lần này…”
Người đàn ông đeo kính cầu xin khóc lóc.
Anh ta cũng biết mình đã xúc phạm Hoàng Thiên, vừa rồi anh ta bắt nạt Hoàng Thiên chỉ đề lấy lòng Trịnh Hiếu Phong, có thể đã xúc phạm Hoàng Thiên không ít.
Hoàng Thiên gật đầu thấy người đàn ông đeo kính như thế này, anh cũng không muốn làm khó hắn.

Nhìn Lã Việt, Hoàng Thiên rất khó hiểu.

Hôm qua Lã Việt còn cử người tặng sợi dây chuyền kim cương mà hôm nay lại ủng hộ mình như vậy, đây rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Sau này khi có dịp sẽ hỏi lại Lã Việt.
Bây giờ Hoàng Thiên chỉ muốn dạy cho Trịnh Hiếu Phong một trận, tuy rằng vừa rồi anh đá Trịnh Hiếu Phong một cước, nhưng anh cũng không hả giận.
“Trịnh Hiếu Phong đâu? ” Hoàng Thiên nhìn xung quanh, nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng Trịnh Hiếu Phong đã biến mất.
“Vừa rồi hắn đã bỏ trốn.

” Một nhân viên bảo vệ bên trong thận trọng đáp.
Tên khốn này!
Hoàng Thiên im lặng một lúc.

Nhưng điều chắc chắn là Trịnh Hiếu Phong, người luôn kiêu ngạo, vẫn khá sợ Lã Việt, và khi Lã Việt xuất hiện, Trịnh Hiếu Phong đã chuồn đi mất.
“Cậu chủ nhà họ Hoàng, nếu cậu cần tôi giúp, cứ việc ra lệnh.” Lã Việt mỉm cười nói với Hoàng Thiên.
“Không cần đâu.” Hoàng Thiên bình thản nói với Lã Việt, rồi liếc Lâm Ngọc An: “Chúng ta về nhà thôi.


“À… được… “ Lâm Ngọc An vẫn chưa hoàn hồn, gật đầu một cái cùng với Hoàng Thiên đi ra khỏi nhà hàng.

Sau khi lên xe, Lâm Ngọc An lén nhìn Hoàng Thiên, sau một hồi mới cảm thấy bất an.

Đây vẫn là người chồng tàn phế trước đây trong ấn tượng của cô sao? Lã Việt rất có tiếng, thế mà trước mặt anh còn lịch sự như vậy, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Nhớ lại thái độ của Lương Mạnh Bắc đối với Hoàng Thiên khi anh ấy còn ở tập đoàn quốc tế toàn cầu, Lâm Ngọc An đã đặt hai chuyện này mà suy nghĩ với nhau, cảm thấy rằng đây không phải là một sự trùng hợp.

Chẳng lẽ nào Hoàng Thiên thực sự có chỗ nào hơn người?
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Thiên vừa lái xe vừa bình thản hỏi Ngọc An.

“Không có gì.

Hoàng Thiên, anh không hỏi tôi tại sao tôi lại ở cùng với Trịnh Hiếu Phong sao?” Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên.
“Em có nỗi bận tâm của riêng em.”
Hoàng Thiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước nói.
Lâm Ngọc An trong lòng nóng rực, bất kể như thế nào đi nữa, sự bao dung và thấu hiểu của người đàn ông này đối với cô thực sự là hiếm có.

Không có sự chỉ trích hay chất vấn, anh tin tưởng cô vô điều kiện.
Điều này khiến cô rất cảm động.
“Mẹ nói, Trịnh Hiếu Phong tìm sếp của tôi giúp tôi giải quyết rắc rối, còn mua cho mẹ một sợi dây chuyền kim cương hơn ba trăm triệu, nên mẹ nhất định bắt tôi đi ăn tối và cảm ơn.” Lâm Ngọc An khẽ thở dài, vẫn là muốn giải thích cho Hoàng Thiên một chút.
Nghe thấy điều đó Hoàng Thiên không khỏi tức giận.

Trịnh Hiếu Phong là một kẻ vô liêm sỉ, muốn cướp công lao của người khác, trên đời làm sao có người trơ trẽn như vậy!
“Em thực sự nghỉ rằng Trịnh Hiếu Phong đã làm những điều đó?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An giật mình: “Còn có thể là ai nếu không phải hắn?”
“Là anh.” Hoàng Thiên nghiêm túc nói.
“Này… “
Lâm Ngọc An thở dài, quay mặt sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Vừa mới nảy sinh một chút cảm tình và tò mò với Hoàng Thiên liền bị lời nói của Hoàng Thiên làm cho xóa sạch.
“Thực sự là anh, em và mẹ em đều nghĩ vào trước là làm chủ thì nhầm to rồi.”
Hoàng Thiên giải thích với Lâm Ngọc An.
“Tôi không trách anh vì xuất thân kém cỏi bần hàn.

Tôi có thể chịu đựng anh mà không cần xin một xu, nhưng xin đừng coi tôi như một con ngu ngốc?” Lâm Ngọc An rõ ràng rất tức giận.
Tất cả đều là ý của bố cô.
Hoàng Thiên đơn giản không nói nữa.
Anh ấy không trách Lâm Ngọc An, ai bảo anh mấy năm qua tự gán lên mình dáng vẻ bị cho là kém cỏi? Ai có thể tin tưởng một thằng tàn phế, ai lại có sức mạnh để thuyết phục Trương Lan Phượng, và ai sẽ tin rằng anh có thể mua được chiếc dây chuyền kim cương trị giá ba trăm triệu đồng.

Thật sự không thể giả bộ thêm được, sớm muộn gì cũng có ngày chân tướng sẽ lộ diện, Hoàng Thiên lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Sáng hôm sau, sau khi Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đến công ty, anh trở về nhà.

Khi đã gần trưa, Hoàng Thiên đang định vào bếp nấu cơm trưa, Trương Lan Phượng vừa đi ra ngoài đã trở lại.
“Này, mau đến công ty đón Ngọc An về đi! “ Trương Lan Phượng nói với Hoàng Thiên trong bếp với vẻ mặt thích thú.
“Mẹ, Ngọc An đang đi làm.”
“Tôi còn không biết là Ngọc An đang đi làm sao? Bảo cậu đi thì cậu đi, cãi cái gì” Mặc dù Trương Lan Phượng đang khiển trách, nhưng tâm trạng của bà ấy lúc này rất tốt, và bà ấy không thể giấu được sự phấn khích.

Hoàng Thiên ngừng nói, cởi tạp dề đi ra ngoài.

Sau khi đến công ty để đưa Lâm Ngọc An về, Hoàng Thiên thấy Trương Lan Phượng đang phấn khích như một góa phụ có con.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lâm Ngọc An †ò mò hỏi Trương Lan Phượng.
“Ngọc An, con chưa nghe nói gì sao?
Có một công viên nước khác ở ngoại ô phía Tây, nó sẽ được xây dựng ở phía đối diện của Sơn trang Cầm Viên, với vốn đầu tư ba nghìn năm trăm tỷ đồng!”
“Thật sao?” Lâm Ngọc An đã rất sốc sau khi nghe tin.

Nhưng sau đó, cô cảm thấy trong lòng vừa vui vừa buồn.

May mắn thay, khoản đầu tư lớn như vậy vào công viên nước chắc chắn sẽ làm cho vùng ngoại ô phía Tây trở nên thịnh vượng, và bất động sản Sơn trang Cầm Viên chưa hoàn thành cũng sẽ sống lại! Đó là tâm huyết cả đời của bố cô, và mong muốn của bố là xây dựng và hoàn thành Sơn trang Cầm Viên.


Đáng buồn thay, bố cô không thể đợi được đến ngày hôm nay… “Đương nhiên là sự thật! Ngọc An, để mẹ nói cho con biết, bây giờ thành phố Hà Nội đang chấn động.

Nghe nói con trai nhà họ Hoàng đến đầu tư! Tập đoàn quốc tế toàn cầu là một tập đoàn của nhà họ Hoàng.

Cậu chủ đó đã giao cho Lương Mạnh Bắc xây dựng công viên nước quy mô lớn này càng sớm càng tốt…” Trương Lan Phượng càng nói càng phấn khích, ghen tị nói: “Con trai nhà họ Hoàng thực sự là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta, này nếu có được một người con rể như vậy thì quả là quá tốt.”
“Mẹ, thật tuyệt, dự án sơn trang Cầm Viên của bố cuối cùng cũng trở thành một mô hình bất động sản thành công.

Bố ở trên trời có linh thiêng chắc hẳn sẽ an tâm mà vui vẻ.” Lâm Ngọc An rơm rớm nước mắt, sống mũi chua xót.
“Ừ, chúng ta nên cảm ơn cậu chủ nhà họ Hoàng nhiều nhất, cậu ấy là người thật sự giàu có.

Mẹ chỉ không biết cậu chủ nhà họ Hoàng trông như thế nào …” Trương Lan Phượng tự hỏi với vẻ mặt mong đợi.
Nghe vậy, Hoàng Thiên ở bên cạnh bình tĩnh.

Anh có thể không bình tĩnh sao?
Những việc này anh đã bảo Lương Mạnh Bắc làm vào đêm qua.
“Nhìn cái gì vậy? Còn chưa đi nấu cơm! Trưa nay nấu thêm hai món, để chúc mừng một chút.” Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.
“Ồ.” Hoàng Thiên đã sớm quen, đồng ý một tiếng rồi vào bếp.
“Mẹ, đừng hung dữ với Hoàng Thiên như vậy.

Mấy năm nay, anh ấy làm việc chăm chỉ, không công lao cũng có khổ lao.”
Lâm Ngọc An nói.
“Thôi đi! Không thấy tên đàn ông nào đi loanh quanh trong bếp cả ngày không kiếm được một xu! Hừ hừ, nhìn con trai nhà họ Hoàng, đầu tư tiền tỷ, can đảm mà quyết đoán! Nhìn Hoàng Thiên, người ta và hắn đều là họ Hoàng, sao mà chênh lệch quá lớn như vậy!” Trương Lan Phượng càng tức giận nói, nhìn chằm chằm phương hướng phòng bếp.
“Được rồi, hôm nay là ngày vui mẹ đừng nói vậy.”
“Được rồi, tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách xây sơn trang Cầm Viên ra sao? Nếu vùng ngoại ô phía Tây bị bán hết bất động sản, giá bất động sản này chắc chắn sẽ tăng vọt.

Chúng ta đang trở nên giàu có!”
Trương Lan Phượng hào hứng nói.”
“Nhưng bố đã mất rồi, chúng ta lấy đâu ra tiền mà xây sơn trang Cầm Viên…”
Lâm Ngọc An cau mày thở dài.

Trương Lan Phượng cười nói: “Con gái ngốc, đừng quên con còn có Trịnh Hiếu Phong.

Tiền của nhà họ Trịnh vẫn còn đó…”
“Mẹ, mẹ không biết ý đồ của Trịnh Hiếu Phong là gì sao? Mẹ muốn lấy con gái của mẹ ra làm giao dịch mua bán sao!”
Lâm Ngọc An tức giận đứng lên nói.
“Hì hì, mẹ đương nhiên biết, nếu như con đồng ý Trịnh Hiếu Phong, có thể tính là tìm được một nhà chồng tốt, vốn của chúng ta cũng được đảm bảo.

Đây không phải là cả hai bên đều có lợi sao?” Trương Lan Phượng cười nói.
“Trương Lan Phượng, bà thật là trước sau như một.” Hoàng Thiên lúc này mới cởi tạp dề, đi ra khỏi phòng bếp..