Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 865: Bắt Tại Chỗ






Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên đã tức giận không kìm nén nổi.
“Giúp tôi tìm Hoàng Minh Triết”
Hoàng Thiên nói với Hoàng Lượng.
“Vâng!”
Hoàng Lượng thẳng thắn đồng ý, nhanh chóng đi về phía sau vườn.

Mấy người vệ sĩ đó không đi theo, không có lệnh của Hoàng Lượng, bọn họ chỉ có thể đứng ở trong vườn.

Hoàng Thiên và Vũ Thanh đi theo Hoàng Lượng ra sau vườn, đứng ở trước tòa nhà hai tầng.

Hoàng Lượng ngẩng đầu nhìn, căn phòng đó ở tầng hai lại kéo rèm cửa, trên mặt tên này lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Quay đầu, Hoàng Lượng nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, thấy chưa? Rèm cửa kéo rồi, chắc chắn Hoàng Minh Triết đang làm bừa với Từ Diễm Dung ở trong đó!”.
“Đi vào”
Hoàng Thiên trầm giọng nói, dẫn đầu bước vào tòa nhà hai tầng.

Theo thang máy, rất nhanh Hoàng Thiên đã đến tầng hai, đến cửa căn phòng có kéo rèm cửa đó.


Vũ Thanh và Hoàng Lượng đi theo sau, cũng đứng ở trước cửa.
Chìa tay ra đẩy cửa, cửa được khóa trái ở bên trong, không có gì phải nghi ngờ, bên trong chắc chắn có người!
Râm!
Hoàng Thiên giơ chân đạp cửa phòng.
Bởi vì là ban ngày, nên dù kéo rèm cửa sổ, ánh sáng trong phòng cũng không yếu.
Trên chiếc giường lớn, Từ Diễm Dung trông như yêu tinh, hai tay nắm lấy chăn, chỉ lộ ra cái đầu, hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Minh Triết hoảng loạn giẫm lên một cái quần, cánh tay để trần, vô cùng sợ hãi.
Khi thấy Hoàng Thiên đứng ở cửa, Hoàng Minh Triết thiếu chút nữa thì ngất đi.
Phải chịu sự hoàng sợ mạnh mẽ, Hoàng Minh Triết cảm thấy mặt đó có lẽ xảy ra vấn đề rồi, lúc làm tình sợ nhất là bị hoảng sợ.
“Chu, Hoàng Thiên...!anh, sao anh.”
Râm!
Hoàng Thiên không đợi Hoàng Minh Triết lắp bắp xong, lao lên như súng điện!
"A!"
Hoàng Minh Triết bị đâm thành con gấu trúc, ngã ngửa lên giường.
Sự tức giận trong lòng Hoàng Thiên không nén nổi, dù Từ Diễm Dung vẫn chưa đăng ký kết hôn với bố, nhưng trên thực tế cũng đã là người phụ nữ của bố rồi, Hoàng Minh Triết lại làm cái chuyện mất hết tính người này!
Làm nhục nề nếp gia đình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Hoàng cũng mất luôn!
Lúc này Hoàng Thiên bước vào, giơ tay túm lấy tóc Hoàng Minh Triết, túm cái tên này lại.
“Anh hai, anh hai, tha mạng, là do tôi nhất thời hồ đồ, anh tha cho tôi.”
Hoàng Minh Triết run lẩy bẩy, cố gắng xin tha.

“Cậu lăn lộn với cô ta bao lâu rồi? Đây là nhất thời hồ đồ sao?”
Hoàng Thiên tức giận, đè thấp đầu Hoàng Minh Triết, đá lung tung lên mặt Hoàng Minh Triết.
Tiếng khóc như quỷ kêu sói tru không ngừng, Hoàng Minh Triết bị đã đến nứt toác hốc mắt, mũi cũng bị lệch một bên, rớt hết răng cửa, hoàn toàn không có dáng vẻ một con người.
Từ Diễm Dung trừng mắt nhìn một màn thảm thiết này, cô ta cũng mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nào đã từng nhìn thấy cảnh thế này?
Thấy cả mặt Hoàng Minh Triết đều là máu, nhổ ra bốn cái răng cửa, Từ Diễm Dung bị dọa trắng bệch cả mặt!
Hoàng Lượng đó cũng thè lưỡi, trong lòng nghĩ mà sợ.
Hoàng Lượng cảm thấy so sánh với Hoàng Minh Triết, mình bị gãy ba ngón tay đã là may mắn rồi, Hoàng Minh Triết mới gọi là thảm.
Cậu chủ thật lợi hại, hung ác quá...
Trong lòng Hoàng Lượng lẩm bẩm, bây giờ anh ta cũng hoàn toàn phục Hoàng Thiên rồi.
Vũ Thanh bình tĩnh nhìn tất cả, Hoàng Minh Triết có kết cục như thế này, Vũ Thanh đã đoán được từ trước.
Hoàng Thiên một hơi đá Hoàng Minh Triết một trăm cái, sau khi thả Hoàng Minh Triết ra, Hoàng Minh Triết như con chó nửa sống nửa chết rồi, nằm rạp trên đất thở hổn hển, không dậy nổi.

“Mặc đồ vào rồi cút đi!”
Hoàng Thiên chỉ Từ Diễm Dung đang lấy chăn bọc trên giường, nghiêm giọng nói.
Từ Diễm Dung run lẩy bẩy, lúc này cô ta cũng không dám làm om sòm nữa, đồng ý một tiếng, chui từ trong chăn ra.
Không thể không thừa nhận, dáng vóc người phụ nữ này là vô địch, nếu không cũng sẽ không tóm được Hoàng Văn Thành làm tù binh.
Hoàng Minh Triết lăn lộn cùng cô ta, cô ta thực sự giống như yêu tinh vậy.
Từ Diễm Dung cũng không quan tâm có bao nhiêu người đang ở đó, sau khi ra ngoài, thay đồ xong rồi, đến gần Hoàng Thiên.
Không đợi Hoàng Thiên nói, Từ Diễm Dung đã bày dáng vẻ oan ức, kêu khóc với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, anh phải làm chủ cho tôi, là Hoàng Minh Triết ép tôi, tên này thực sự không phải là người!”
“Mẹ nó, cô nói gì?”
Hoàng Minh Triết nhổ ra một ngụm máu, nằm ngửa trên đất mắng Từ Diễm Dung.
“Anh câm miệng cho tôi! Đồ bất hiếu, ngay cả tôi cũng không tha, hu hu...” Từ Diễm Dung lên án Hoàng Minh Triết kịch liệt, rồi lại khóc lên.
Bốp!
Hoàng Thiên xoay tay, mạnh mẽ tát lên mặt Từ Diễm Dung!
"Ua!"
Từ Diễm Dung bị đánh kêu thảm một tiếng, người nghiêng ngả ngã ra đất!
“Lăn lộn với Hoàng Minh Triết lâu như thế, bây giờ lại nói bị ép? Cô lừa quỷ à?"
Hoàng Thiên chỉ vào Từ Diễm Dung nói.
Từ Diễm Dung thành thật hơn, cô ta biết không giấu được Hoàng Thiên, giả vờ diễn thêm, chỉ có thể bị đánh thảm hơn.
“Chuyện này anh biết là được, không được truyền ra bên ngoài, nếu không hậu quả do anh chịu trách nhiệm”
Hoàng Thiên đột nhiên nói với Hoàng Lượng.
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, cậu chủ cứ yên tâm đi, nếu tôi nói ra, anh sẽ cắt lưỡi của tôi”
Hoàng Lượng căng thẳng trả lời.
Hoàng Thiên không để ý đến Hoàng Lượng, lúc này nói với Hoàng Minh Triết: “Cậu đang giấu quản gia Trần ở đâu?”
Hoàng Minh Triết tức đến muốn ngất đi, anh ta hung ác trừng Hoàng Lượng, mắng: “Hoàng Lượng tên phản bội, tôi đối xử với anh không tệ, sao anh lại phản bội tôi?"
“Hừ, tên cầm thú cặn bã như anh, không bỏ qua cả mẹ kế, còn mặt mũi mà chất vấn tôi sao? Mẹ nó, nhà họ Hoàng chỉ có thể do cậu chủ Chu nắm quyền, tên cặn bã như anh có đức tính khả năng gì mà cũng muốn trộm làm chủ nhà họ Hoàng?”
Hoàng Lượng mồm mép lưu loát, dạy cho Hoàng Minh Triết một bài học.

Hoàng Minh Triết tức đến trợn trắng mắt, cố gắng nhịn mới không ngất đi.
“Làm sao.

Nói trúng chỗ đau của anh rồi? Hờ hờ, theo tôi thấy, di chúc cũng là làm giả, con mẹ Từ Diễm Dung này viết, dĩ nhiên là thiên vị cho anh!”
Hoàng Lượng tiếp tục lạnh lùng nói.
“Câm mồm! Câm mồm! *** mẹ anh Hoàng Lượng, chủ nhà tôi đây không xong với anh đâu!”
Mắt Hoàng Minh Triết trừng lên, mắng Hoàng Lượng.

Bốp bốp!
Hoàng Lượng cũng không úp mở, bước qua đá hai cái vào mặt Hoàng Minh Triết.
“***, tôi còn chưa tha cho anh đâu! Mau bò dậy, đi theo cậu chủ đến tầng hầm!”
Hoàng Lượng nói rồi túm lấy Hoàng Minh Triết từ dưới đất lên.
Hoàng Minh Triết phiền muộn gặp trở ngại, anh ta tin tưởng Hoàng Lượng nhất, lại bị phản bội như thế này, lần này anh ta muốn chết.
Vốn còn muốn sau khi làm tình với Từ Diễm Dung xong thì đi xuống tầng hầm thẩm vấn quản gia Trần, nếu quản gia Trần không phối hợp thì xử lý quản gia Trần luôn.
Nhưng vẫn chưa ra tay, Hoàng Thiên đã tìm đến cửa, hơn nữa còn nắm chắc tất cả tình hình.
Hoàng Minh Triết biết là xong rồi, nhưng anh ta cũng không tuyệt vọng, bởi vì anh ta còn có sự ủng hộ của Từ Khôn và Ngô Đông Tường.
Về mặt ý nghĩa pháp luật, anh ta vẫn là chủ nhà họ Hoàng như cũ, chỉ cần nắm quyền trong tay, có hàng trăm cách để giết chết Hoàng Thiên.
“Hoàng Lượng anh đợi đó, anh sẽ không có kết cục tốt đâu! Anh thế này là đối đầu với cả nhà họ Hoàng!”
Hoàng Minh Triết đe dọa Hoàng Lượng.
“*** mẹ mày ấy! Đây là hù dọa ông Lượng à? Cậu chủ mới là chủ nhà họ Hoàng, thẳng hề nhà anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”
Hoàng Lượng mắng.
Hoàng Minh Triết tức đến run cả môi, đã không nói nên lời.
Mà Từ Diễm Dung đó cũng bò dậy, như thể gà chọi đã thua, lại bị dọa đến không dám nói câu nào.
“Đến tầng hầm”
Hoàng Thiên nói với Hoàng Lượng.
“Vâng cậu chủ! Tôi đây đưa anh đi!”
Hoàng Lượng đồng ý, túm lấy Hoàng Minh Triết, đi xuống lầu.
“Cô cũng đi theo!”
Rất nhanh, đoàn người đã bước vào phòng dưới tầng hầm.
Phòng dưới tầng hầm nhà họ Hoàng được xây dựng như là cung điện dưới đất.
Diện tích đến khoảng ba trăm, bốn trăm mét vuông, bên trong đèn đuốc sáng trưng, thậm chí ở một chỗ, ngẩng đầu lên còn thấy trời xanh mây trắng làm giả mà như thật, giống như cảnh tượng trong sòng bạc ở Venice.
Ở cửa một căn phòng, hai người vệ sĩ đang đứng canh gác.
Thấy Hoàng Lượng túm một người đàn ông mặt đầy máu, để tay trần bước đến, hai tên vệ sĩ cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì Hoàng Minh Triết bị Hoàng Thiên đá đến mặt biến dạng, thế nên hai tên vệ sĩ này mới ngây người vẫn không nhận ra Hoàng Minh Triết..